Chương 26: Nghi thức cáo biệt

Edit: Koliz
Beta: Koliz [2017.04.12]
Quý Trần Ai không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống thế này. Anh cho là sau khi anh ch.ết, Trầm Thư Nhã sẽ tiếp tục thỏa hiệp với Quý Minh Trung cho qua như trước đây, nhưng lúc này, Trầm Thư Nhã ngồi ở trước mặt lại nói với anh, bà không muốn tiếp tục cuộc sống như thế.


Cái ch.ết của Quý Trần Ai là đả kích rất lớn đối với Trầm Thư Nhã, bà bắt đầu từ giờ khắc Quý Trần Ai bị vải trắng che lại đẩy đi đều hoảng loạn không thôi, mãi đến tận lúc chôn cất Quý Trần Ai, nước mắt của bà cũng không dừng lại.


Quý Tô Minh đã từng nói với Quý Trần Ai, Quý Minh Trung là một người đàn ông ích kỷ tới mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, mà lúc Quý Trần Ai mất, ông ta cũng thể hiện hoàn mỹ thứ ích kỷ này.


Quý Minh Trung không hề an ủi Trầm Thư Nhã, ông ta không hề cảm thấy cái ch.ết của Quý Trần Ai có quan hệ gì với ông ta, thậm chí ông ta đối với Quý Trần Ai có chút oán hận — bởi vì Quý Trần Ai làm danh tiếng nhà bọn họ bị ảnh hưởng.


Vào ngày chôn cất Quý Trần Ai, anh chỉ có hai người bạn đến, một là Dịch Văn Nhạc, một người khác là Đàm Tiểu Mộc, bọn họ an ủi Trầm Thư Nhã vài câu rồi đỏ mắt rời đi.


Trầm Thư Nhã bởi vì việc này làm loạn ầm lên trong nhà, nhưng Trầm Thư Nhã trong mắt người nhà Quý Minh Trung bất quá chỉ là một tiểu tam không danh chính ngôn thuận, thậm chí Quý Trần Ai cũng chẳng quan trọng gì, chính nguyên nhân ấy khiến tang lễ Quý Trần Ai phá lệ thanh lãnh.


available on google playdownload on app store


Trầm Thư Nhã rải nắm đất trong tay lên trên hộp tro của Quý Trần Ai, miệng bà lẩm bẩm xin lỗi, ngẩng đầu lên liền thấy Quý Trần Ai kề sát ở bức ảnh trên bia mộ.
Quý Trần Ai trên tấm hình kia, xa lạ và lạnh lùng, khiến Trầm Thư Nhã cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn.


Gần như trong nháy mắt, Trầm Thư Nhã cảm thấy trong thân thể mình như có một số tâm tình thoát ra, bà giơ tay lau khô nước mắt trên mặt, hôn bia mộ trước mặt một cái.


Tang lễ xong, Trầm Thư Nhã bèn quyết đoán ly hôn với Quý Minh Trung, đối mặt với thỏa thuận ly hôn của Trầm Thư Nhã, Quý Minh Trung có thể nói là nổi trận lôi đình, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới Trầm Thư Nhã lại dám đá ông ta đi như vậy, điều này khiến ông ta cảm thấy bản thân mất hết mặt mũi.


Quý Minh Trung thậm chí tức đến nổ phổi chỉ vào Trầm Thư Nhã mà mắng: “Cô cái đồ lăng loàn này, cô đừng tưởng rằng cô khi đó để tôi bị cắm sừng tôi không biết, hiện tại cảm thấy cuộc sống của mình sung sướng, đã muốn làm loạn? Tôi cho cô biết, có thể ly hôn, nhưng cô dù một phân tiền cũng đừng nghĩ mang đi!”


Trầm Thư Nhã nhìn Quý Minh Trung, đột nhiên hơi nghi hoặc, bà làm sao có thể cùng một người đàn ông như vậy trải qua cả đời được, ông ta ác độc, ích kỷ, cay nghiệt, so với bạn đời cùng vượt qua cả đời mà bà tưởng tượng, hoàn toàn trái ngược.


Trầm Thư Nhã tỉnh rồi, cũng bỏ đi, bà rời khỏi Quý gia, bắt đầu về với cuộc sống của chính mình. Ban đầu đương nhiên rất gian khổ, nhưng tóm lại là có thể sống sót.
itsukahikari.wordpress.com


Quý Trần Ai biết Trầm Thư Nhã sống cũng không tốt, anh có thể nhìn ra một hai từ hai bàn tay thô ráp cùng quần áo mộc mạc của bà, nhưng trên người người phụ nữ này, anh lại không nhìn thấy bóng dáng hèn yếu, đều nói người mẹ thường mạnh mẽ, Quý Trần Ai ch.ết đi, khiến Trầm Thư Nhã triệt để ‘thay da đổi thịt’.


Quý Trần Ai không khỏi nghĩ đến, nếu như lúc trước Trầm Thư Nhã cũng như vậy, anh vẫn sẽ chọn cái ch.ết sao? Đáp án của vấn đề này không ai biết, nhưng Quý Trần Ai vẫn cảm nhận được một loại vui mừng khó có thể nói.


Có người nguyện ý vì cái ch.ết của bạn mà rơi lệ, đó chính là một chuyện khiến người ta ấm lòng.
Quý Trần Ai nhìn Trầm Thư Nhã, sau đó từ đâu đó móc ra một tấm thẻ, anh nói: “Bác gái, đây là một chút tâm ý của cháu.”
Trầm Thư Nhã lộ ra biểu tình nghi ngờ.


Quý Trần Ai nói: “Hi vọng bác có thể xem như nể mặt Quý Trần Ai nhận lấy.”
Trầm Thư Nhã nói: “Như vậy sao được, cậu vẫn còn là học sinh…”
Còn chưa chờ Trầm Thư Nhã nói, Quý Trần Ai bèn đánh gãy lời của bà, anh nói: “Quý Trần Ai trước lúc tự sát, đã từng liên lạc với cháu.”


Biểu tình của Trầm Thư Nhã biến đổi, bởi vì động tác ngầm Quý Minh Trung, người ngoài không biết Quý Trần Ai tự sát, đại thể đều cho là nó bị dị ứng thuốc dẫn đến suy tim.
Người trước mắt nếu có thể nói ra những lời này, vậy đã chứng tỏ Trần Ai thật sự liên lạc với cậu ta.


Quý Trần Ai nói: “Số tiền này có một phần là của Quý Trần Ai, cháu chỉ thêm hai số chẵn… Cũng chẳng có bao nhiêu, một phần tâm ý của cháu thôi.”
Trầm Thư Nhã đưa mắt nhìn Quý Trần Ai hồi lâu, mới trầm giọng nói: “Cậu cùng con trai của tôi… Thật giống.”


Tay Quý Trần Ai cầm thẻ run một cái, nhưng cuối cùng anh không nói gì, đưa tấm thẻ tới trước mặt Trầm Thư Nhã: “Mật mã là sáu số tám, sáng ngày mốt cháu sẽ phải rời khỏi nơi này, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội gặp mặt…”


Trầm Thư Nhã nói: “Tiền này đúng là Trần Ai để lại cho tôi.”


Quý Trần Ai gật đầu, không nói gì nữa, gọi điện thoại gọi Chu Nghiêu Uẩn tới đón anh về, anh rút một phần tiền mà cha Dương Vũ Nghi cho anh ra, trong tấm thẻ này tổng cộng có một triệu, đủ để Trầm Thư Nhã nửa đời sau trải qua cuộc sống an ổn.


Đối thoại với Trầm Thư Nhã giúp Quý Trần Ai giải khai được một phần khúc mắc, nhưng mà anh đối Trầm Thư Nhã, lại dường như vẫn không sinh ra được tình cảm mẹ con.


Nói Quý Trần Ai tuyệt tình cũng được, anh nhìn thấy Trầm Thư Nhã, nghe câu chuyện liên quan với anh của khi xưa, lại sinh ra một loại cảm giác như đang mơ.


Trầm Thư Nhã là nhìn Chu Nghiêu Uẩn ôm Quý Trần Ai đi, bà vuốt ve kia tấm thẻ Quý Trần Ai cho bà, lại muốn chảy ra giọt nước mắt vui sướng. Bà cho là tấm thẻ này cũng chẳng có bao nhiêu tiền, có lẽ một vạn, hay hai vạn, nhưng đây là thứ con trai bà để lại cho bà, thứ cuối cùng.


Trầm Thư Nhã đã qua nửa đời, nhưng cho tới bây giờ, lại không có được thứ gì.
Người nhu nhược, cuối cùng rồi sẽ vì sự nhu nhược của bản thân, trả giá thật lớn.


Chu Nghiêu Uẩn không biết Quý Trần Ai cùng Trầm Thư Nhã đã nói những gì, nhưng cậu nhìn ra tâm tình Quý Trần Ai không tệ, bèn đề nghị buổi tối ra ngoài ăn.
Quý Trần Ai nhanh chóng đồng ý.
Vì vậy Chu Nghiêu Uẩn đặt phòng ăn, hai người trực tiếp ngồi xe đi đến.


Bởi vì Chu Nghiêu Uẩn ôm Quý Trần Ai, cho nên không khỏi gặp phải một vài ánh mắt khác thường, mà Quý Trần Ai đã sớm thành thói quen, cho nên chẳng ảnh hưởng tâm tình của anh.
Chu Nghiêu Uẩn gọi món xong, hỏi: “Tâm tình không tệ?”
Quý Trần Ai gật đầu.


Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ngày mai mẹ tới, em đại khái… cũng là hai ngày nữa đi rồi.”
Quý Trần Ai hơi nhíu lông mày một chút, anh do dự một chút, sau đó hỏi: “Em đi đâu vậy?”


Chu Nghiêu Uẩn cười nói: “Em còn tưởng anh không quan tâm chút nào cơ ấy…” Cậu dừng lại một lát, rồi nói, “Em cũng chưa xác định, xem bên kia sắp đặt đi.”


Kỳ thực Quý Trần Ai còn muốn hỏi thân thế Chu Nghiêu Uẩn rốt cuộc là ra sao, thế nhưng anh lại loáng thoáng cảm thấy vấn đề này cứ hỏi như vậy cũng không thích hợp, hơn nữa nhìn biểu tình của Chu Nghiêu Uẩn, dường như cũng không nguyện ý nói nhiều về điều này.


Quý Trần Ai xưa nay cũng không phải người thích truy ra đến cùng, thấy Chu Nghiêu Uẩn không muốn nói, anh cũng lười hỏi thêm.


Sự kiện bắt cóc lần này giúp Quý Trần Ai kiếm bộn thêm một đống giá trị năng lượng, mấy cô gái và đứa trẻ cứu từ tay bọn buôn người kia, toàn bộ đều cải biến vận mệnh, thêm cả người nhà của bọn họ, trực tiếp đưa Quý Trần Ai gần tới hai nghìn điểm năng lượng tích cực.


Quý Trần Ai lúc trước tuy cũng gián tiếp xóa sổ một phần tổ chức buôn người, nhưng dựa theo lời giải thích của Tiểu Thất, bởi vì là gián tiếp, cho nên giá trị năng lượng sẽ ít hơn rất nhiều, mà lần này Quý Trần Ai trực tiếp ra tay gây ảnh hưởng với những người này, cho nên thành quả giá trị năng lượng kiếm được coi như bù đắp được cho nỗ lực của Quý Trần Ai một hai tháng qua.


Tuy rằng giá trị năng lượng này còn không bằng hàng lẻ của giá trị năng lượng tiêu cực, nhưng Quý Trần Ai cách mục tiêu của anh càng ngày càng gần.
itsukahikari.wordpress.com
Ăn cơm tối xong, hai người cùng nhau trở về nhà.


Chu Nghiêu Uẩn sau khi tắm xong, đề nghị Quý Trần Ai ngủ cùng cậu, đương nhiên mượn cớ là cậu sắp đi rồi, nếu không dành thời gian tâm sự thì sẽ không có cơ hội nữa.
Quý Trần Ai càu nhàu, anh nói trước đây sao không ngủ cùng.


Chu Nghiêu Uẩn ủy khuất nói: “Anh không thích em, nhưng Chu Nghiêu Cần yêu em, mà em lại không thích anh ấy, đương nhiên phải giữ khoảng cách.”
Chu Nghiêu Uẩn nói như vậy rất có đạo lý, Quý Trần Ai cư nhiên không thể phản bác.


Vì vậy dưới sự kiên trì của Chu Nghiêu Uẩn, hai người nằm trên cùng một cái giường.
Chu Nghiêu Uẩn bắt đầu cùng Quý Trần Ai tán gẫu vài chuyện, hỏi xem cuộc sống Quý Trần Ai trước kia là dạng gì, lại hỏi Quý Trần Ai có thích bây giờ hay không.
Quý Trần Ai biếng nhác trả lời, có vẻ cũng sắp ngủ.


Nhưng, ngay tại thời điểm Quý Trần Ai sắp ngủ, câu hỏi của Chu Nghiêu Uẩn đột nhiên làm anh tỉnh táo lại.
Chu Nghiêu Uẩn hỏi: “Trần Ai, tại sao anh lại muốn tự sát?”


Câu hỏi này khiến Quý Trần Ai nhớ lại từng khuôn mặt cười nhạo cùng lời nói lạnh như băng, anh từ từ nhắm mắt lại, lầm bầm: “Quên mất rồi.”


Chu Nghiêu Uẩn ừ một tiếng, cũng không tiếp tục truy hỏi, giữa cậu và Quý Trần Ai có một loại ngầm hiểu. Nếu đối phương không muốn nói thì bản thân sẽ không hỏi, chờ chừng nào đối phương muốn nói, sẽ nói cho mình biết.


Quý Trần Ai nhắm mắt lại xong không mở lại nữa, hô hấp của anh dần dần trở nên đều đặn, bắt đầu lâm vào ngủ say.
Chu Nghiêu Uẩn vẫn mở to mắt, dừng ở trần nhà trên đỉnh đầu, sau khi cậu thấy Quý Trần Ai dường như đã ngủ, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Trần Ai?”


Quý Trần Ai đã ngủ hiển nhiên không trả lời.
Chu Nghiêu Uẩn chậm rãi nghiêng đầu qua, nhìn chăm chú Quý Trần Ai hồi lâu, sau khi vững tin Quý Trần Ai thật sự đã đang ngủ, cậu hơi nhướn dậy, kề sát môi vào gương mặt Quý Trần Ai, sau đó càng thêm nhẹ nhàng, đặt lên trên môi anh một nụ hôn thật nhẹ.


Quý Trần Ai vẫn ngủ say như trước, đối với động tác của Chu Nghiêu Uẩn không biết gì cả.
Mà Chu Nghiêu Uẩn đã được mục đích như ý thì lộ ra một nụ cười xán lạn, cậu nói: “Trần Ai, ngủ ngon.”
Nói xong, cậu lại một lần nữa nằm xuống giường, mang theo nụ cười thỏa mãn rơi vào mộng đẹp.


Buổi tối ngày đó, Quý Trần Ai gặp một giấc mộng có chút kỳ quái, trong mộng anh biến thành một cái kẹo bông trắng trắng mập mập, phiêu theo gió bay lượn, sau đó sơ ý kề sát trên cửa sổ một chút, phía bên kia cửa kính hiện ra khuôn mặt Chu Nghiêu Uẩn, trong mộng Chu Nghiêu Uẩn nói: “Kẹo bông, tôi tìm cậu đã lâu rồi!”


Nói xong bèn tóm chặt lấy anh, há mồm muốn cắn, Quý Trần Ai hô to một tiếng cứu mạng xong, mới phát hiện là mình đang nằm mơ.
Chu Nghiêu Uẩn bên cạnh đã bị anh đánh thức, giờ phút này vẻ mặt đầy vô tội, cậu nói: “Ca ca, anh mơ thấy cái gì thế?”


Quý Trần Ai chột dạ cười cười, ném chuyện này vào quá khứ: “Không có gì.”
Chu Nghiêu Uẩn nghe vậy, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Quý Trần Ai một cái.






Truyện liên quan