Chương 34: Chân tướng là thế nào

Edit: Koliz
Beta: Koliz [20170907]


Chuyện này cứ như vậy trôi qua, Vương Chi Tú sau khi biết con mình muốn chữa chân, bèn nhanh chóng thay Quý Trần Ai tìm bác sĩ ở phương diện này, bác sĩ sau khi hoàn tất việc kiểm tr.a Quý Trần Ai, có vẻ hơi kinh ngạc, ông ta nói: “Cô xác định lúc đó chẩn đoán xương cột sống bị tổn thương nghiêm trọng?”


Vương Chi Tú sững sờ, hiển nhiên không hiểu rõ bác sĩ hỏi như vậy là có ý gì, bà nói: “Đúng vậy mà… Vì cái này, tôi còn phải chạy vài bệnh viện đấy.”


“Quái lạ thật.” Bác sĩ lấy báo cáo chẩn đoán ra, đưa cho Vương Chi Tú: “Sau khi kiểm tr.a tôi phát hiện cột sống cậu ấy không có tổn thương nghiêm trọng, giờ muốn đi bộ thì không được, thế nhưng trải qua luyện tập lặp lại sẽ không phải ngồi xe lăn nữa.”


Vương Chi Tú lập tức trợn to mắt, trong mắt tràn đầy không thể tin được cùng mừng như điên, bà run giọng nói: “B, bác sĩ, ông chắc chứ?”
Bác sĩ gật đầu, đưa ánh mắt tò mò về phía Quý Trần Ai: “Nếu như không ngại, có thể để chúng tôi nghiên cứu bệnh này một chút không?”


— Cái này tất nhiên có thể, nếu như Quý Trần Ai thật sự tự mình khôi phục, để bệnh viện nghiên cứu một chút cũng không có gì đáng trách, thế nhưng anh là mở ra bàn tay vàng Tiểu Thất, nếu quả thật nghiên cứu, e rằng sẽ xảy ra vấn đề. Bất quá nói đi nói lại, cái thứ thân thể này, bản thân đã rất phức tạp, có người được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, nhưng vẫn còn sống.


available on google playdownload on app store


Quý Trần Ai cự tuyệt yêu cầu của bác sĩ, bác sĩ tuy có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn rất xứng chức tạo cho Quý Trần Ai một kế hoạch phục hồi chức năng vô cùng toàn diện.


Vương Chi Tú liên tục nói cảm ơn, bà vốn tưởng rằng Quý Trần Ai không đứng lên được nữa, cũng đã quyết định nuôi dưỡng đứa con trai này cả đời, nhưng bây giờ trời cao lại nói cho bà biết, Quý Trần Ai còn có cơ hội đứng lên, điều này làm cho Vương Chi Tú dĩ nhiên cao hứng không biết nên phản ứng ra sao.


Về đến nhà, Vương Chi Tú nói chuyện này với Chu Dục Miễn, Chu Dục Miễn hiển nhiên cũng có vẻ hết sức cao hứng, cả nhà làm một bữa tối phong phú, còn uống một chút rượu.


Tửu lượng Quý Trần Ai vốn khá tốt, nhưng thân thể hiện giờ lại chưa từng uống rượu, chỉ nhấp hai ngụm, trên mặt đã nhiễm hai má đỏ ửng khả ái.


Vấn đề khiến Vương Chi Tú lo lắng hơn nửa đời người, cuối cùng cũng có tin tức, bà nghĩ chân Quý Trần Ai tốt lên, sẽ có cơ hội đi ra ngoài một chút, cũng sẽ không giống hiện tại cả ngày chờ ở nhà, rầu rĩ không vui. Trong mắt Vương Chi Tú nhập nhòe nước mắt, uống cả ly rượu lớn.


Buổi trưa, Quý Trần Ai kể chuyện này cho Chu Nghiêu Uẩn ở nước ngoài.
Chu Nghiêu Uẩn lần này vậy mà nhắn lại rất nhanh, cậu nói, ca ca, em thật muốn nhìn thấy anh nhanh lên một chút a.


Lúc này cách thời điểm cậu rời khỏi Quý Trần Ai đã gần đến một năm, thời gian này cậu chưa từng trở về, ngoại trừ gửi cho Quý Trần Ai mấy bức ảnh, cũng không có quá nhiều tin tức truyền tới.
Quý Trần Ai an ủi cậu bảo cậu đừng quá sốt ruột.


Chu Nghiêu Uẩn lại nói, cậu có khả năng sẽ biến mất một thời gian, nên Quý Trần Ai đừng lo lắng.
Quý Trần Ai thuận miệng hỏi Chu Nghiêu Uẩn đi đâu, anh vốn cho là Chu Nghiêu Uẩn không trả lời, lại không nghĩ rằng Chu Nghiêu Uẩn cư nhiên nói với anh, còn gửi mấy bức ảnh lại đây.


Trong hình là một cánh rừng mưa rậm rạp, trong rừng còn dựng một chiếc lều bạt đơn sơ, Chu Nghiêu Uẩn ủy khuất than ở đó  đặc biệt nhiều muỗi, cắn cậu mặt đầy nốt.


Quý Trần Ai muốn cười, lại không cười nổi, anh bỗng cảm thấy anh và Chu Nghiêu Uẩn quả thực giống như ở hai thế giới, mặc dù có tin nhắn làm thông đạo, nhưng rốt cuộc vẫn cảm giác thấy hơi xa lạ.


Chu Nghiêu Uẩn oán trách một chút này nọ, bất quá toàn bộ những việc cậu nói đều rất nhỏ, như đi bộ quá lâu chân bị phù nề đau, đầu ngón tay bị ong vò vẽ đốt một cái, sưng lên rất to… Ngoại trừ loại chuyện này, đến cùng cậu đang làm gì, lại không đề cập tới một lời.
itsukahikari.wordpress.com


Quý Trần Ai cùng Chu Nghiêu Uẩn kết thúc nhắn tin xong, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ bất chợt, để Tiểu Thất lần theo địa chỉ tin nhắn xem qua Chu Nghiêu Uẩn đến cùng đang làm gì.
Tiểu Thất một lời đáp ứng luôn, bắt đầu xem Chu Nghiêu Uẩn đang làm gì.


Kết quả sau mười mấy phút, Quý Trần Ai liền nghe được tiếng Tiểu Thất ai ai kêu, nó nói: “Quá thảm! Thật sự là quá thảm!”
Quý Trần Ai trong lòng căng thẳng: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Thất: “Chu Nghiêu Uẩn! Chu Nghiêu Uẩn cậu ta…”
Quý Trần Ai cả giận nói: “Nói đi!”


Tiểu Thất: “Cậu ta ôm hai nàng thỏ vừa uống rượu vừa dùng ipad nhắn tin cho anh đấy.”
Quý Trần Ai giận quá: “Vậy cậu kêu thảm cái mẹ gì!”
Tiểu Thất nói: “Tôi là nói anh thật thê thảm.”
Quý Trần Ai: “…” Mấy ngày không gặp, Tiểu Thất thực sự là ngày càng phát tiện.


Biết Chu Nghiêu Uẩn bên kia đang trải qua những ngày thần tiên, Quý Trần Ai mặt tối sầm lại trực tiếp tắt mail, cũng không hồi âm lại Chu Nghiêu Uẩn, anh biết EQ Chu Nghiêu Uẩn cao, nhưng EQ cao cũng không thể lừa anh như thế chứ. Vừa nói bị muỗi cắn ở rừng mưa nhiệt đới, vừa ở quán bar ôm mấy nàng thỏ, cũng không biết nàng thỏ kia cắn cho cậu ta mấy vết dâu tây rồi!


Chu Nghiêu Uẩn bên kia phát hiện Quý Trần Ai không hiểu sao không hồi âm lại, cậu nhắn liên tiếp mấy lần, thấy bên kia vẫn không có phản ứng, nghĩ Quý Trần Ai có phải có chuyện gì hay không, tạm thời cứng nhắc bỏ tay xuống.


Quý Trần Ai bị Chu Nghiêu Uẩn làm cho tức giận quá mức, đây còn không phải là việc làm anh im miệng nhất, bởi vì ngay sau khi anh không gửi tin lại cho Chu Nghiêu Uẩn, Tiểu Thất vô cùng “ân cần” đem bức ảnh Chu Nghiêu Uẩn ôm nàng thỏ kề sát tới trước mặt anh, còn nỗ lực phổ cập khoa học rằng Chu Nghiêu Uẩn không phải ở quán bar mà là ở sòng bạc… (Tiểu Thất, cưng được lắm ~)


Quý Trần Ai: “Cậu ít nói nhảm hai câu cũng không ai coi cậu là kẻ câm.”
Tiểu Thất: “Thời điểm kêu người ta làm việc còn dịu dàng như vậy, làm xong mặt liền biến sắc, thực sự là dứt dây vô tình…”
Quý Trần Ai: “Lại đi chỗ nào học mấy từ kỳ quái rồi!”


Nhờ sự “ân cần” của Tiểu Thất, tâm tình tốt của Quý Trần Ai hoàn toàn bị phá hỏng. Vừa vặn lúc này, Vương Chi Tú gọi anh ra ăn cơm, Quý Trần Ai điều chỉnh biểu cảm một chút, mới chậm rãi ra khỏi phòng ngủ.


Bởi vì biết chân Quý Trần Ai được cứu rồi, Vương Chi Tú thực sự vô cùng cao hứng, liên tiếp mấy ngày trong nhà đều là thịt cá, bà làm toàn những món ăn con trai thích ăn.
Quý Trần Ai bật TV lên, sắp xếp bát đũa, chờ ăn cơm.


Lúc này trong ti vi vừa vặn phát tin tức địa phương, Quý Trần Ai đang chờ ăn cơm không chú ý, ngược lại Tiểu Thất hét ầm lên, nó nói: “Anh 0mau nhìn tin tức!!!”


Quý Trần Ai vừa xoay đầu, liền thấy được người đàn ông mấy ngày trước gặp lúc đi ra ngoài dạo phố với Chu Nhạc Lăng, đụng phải ông lão kia, tuy mặt hắn bị làm mờ, nhưng Quý Trần Ai nhận ra thân phận của người này dựa vào tiếng nói của hắn.


Người đàn ông trong tin tức một mặt cười khổ, hắn nói: “Thật là, thời đại này ấy, muốn làm việc tốt thật khó.”
Phóng viên hỏi: “Là anh chủ động dìu ông lão sao?”


Người kia lớn tiếng không chút chần chừ nói: “Đúng vậy, lúc đó tôi đang lái xe chuẩn bị về nhà, kết quả đi vào một con đường nhỏ đột nhiên nhìn thấy có ông lão ngã trên mặt đất, lúc đó tôi cũng do dự một lúc, nhưng vẫn là đi đỡ ông ta dậy…”


Phóng viên nói: “Sau đó ông ta lại nói anh đụng ngã ông ta?”
Hắn nói: “Ừm, cũng là vận may của tôi không tốt, máy đo tốc độ ở xe tôi vừa mới hỏng, còn chưa đi sửa, lần này có miệng cũng nói không rõ ràng.”


Phóng viên lại hỏi một ít vấn đề khác, nhưng thiên về phía nào đã rất rõ ràng, hiển nhiên cảm thấy người đàn ông này bị ông lão vu hại.


Đỡ ông lão dậy, chuyện như vậy, trong lễ nghi mênh mông hiện tại của Trung Hoa, lại trở thành một việc khó mà làm được — dường như trong mắt người khác, người già đã nằm xuống đất, đều biến thành khối thép phỏng tay.
Có người muốn đỡ, lại không ai dám dìu.


Quý Trần Ai buông đôi đũa trong tay xuống, anh nhìn tin tức này, trên mặt không tự chủ được mang theo chán ghét nồng đậm. Mặc kệ mục đích của gã đàn ông này cuối cùng rốt cuộc là gì, hành động của hắn ta, đều mang đến ảnh hưởng cực xấu.


Danh dự của ông lão đã không nói, loại tin tức này một khi bị truyền bá đi, thì sẽ lần nữa sâu sắc thêm sự sợ hãi của mọi người đối với loại hành vi đỡ người già dậy. Bất quá nói thật, nếu không phải Quý Trần Ai có Tiểu Thất, sợ rằng thời điểm anh phải đối mặt với một vài chuyện, cũng không dám làm.


Tiểu Thất nói: “Tôi điên mất a a a, giá trị năng lượng tiêu cực còn nghiêm trọng hơn cả vượt mức a a a.”
Quý Trần Ai nói: “Cậu còn nhớ lúc đó là bệnh viện nào tiếp ông lão đi không?”
Tiểu Thất nói: “Là bệnh viện tây nam…”
Quý Trần Ai nói: “Ăn cơm xong, chúng ta cùng qua ngó xem.”


Tiểu Thất đương nhiên sẽ không không đồng ý, chỉ có điều nó hình như bị gã đàn ông kia làm kích động, mãi đến tận lúc ăn cơm xong cũng không nói thêm câu nào.
Vương Chi Tú nói: “Tiểu Cần, sao con ăn ít vậy?”


Khẩu vị của Quý Trần Ai bữa cơm này bị đảo lộn hết, anh thấy Vương Chi Tú lo lắng nhìn anh, chỉ khẽ cười nói: “Mẹ, con thật sự no rồi.”
Vương Chi Tú nói: “Con trai sao ăn ít như thế được, đến, mẹ lấy cho con bát canh gà nữa.”


Quý Trần Ai thấy Vương Chi Tú một mặt không đồng ý, cũng đành đưa bát cầm trong tay ra.
Sau khi cơm nước xong, Quý Trần Ai bèn gọi điện cho Chu Nhạc Lăng, hỏi buổi tối cô có rảnh rỗi không.
Chu Nhạc Lăng hỏi Quý Trần Ai xảy ra chuyện gì.
Quý Trần Ai đơn giản thuận lại sự tình anh thấy trong tin tức một lần.


Chu Nhạc Lăng vừa nghe liền bùng nổ, cô nói: “Anh đừng vội, chờ tôi cùng đi với anh tới bệnh viện tây nam!”
Quý Trần Ai và Chu Nhạc Lăng hẹn thời gian cẩn thận, rồi vào mạng tìm thông tin liên quan với tin tức thấy hôm nay.


Internet hiện tại rất phát triển, tin tức vừa ra, hiển nhiên sẽ bị đăng tải trên internet, chuyện này lại động đến khá lớn, cho nên cũng nằm trong tìm kiếm hot.


Bởi vì tin tức sai lệch, đa số nhóm người trên mạng đều thóa mạ ông lão “bị đụng” kia, “Không phải người già biến thành xấu, mà là người xấu biến già rồi” loại lời nói ghi lại này coi như còn tương đối lý trí, có người trên mạng lại trực tiếp công kích cá nhân, đồng thời kêu gọi mọi người cùng nhau tìm kiếm xử lý người kia.


Dư luận là thứ rất đáng sợ, đặc biệt là trong thời kì lưu hành việc tìm kiếm xử lý người khác như hiện tại, Quý Trần Ai có thể tưởng tượng được, hiện tại ông lão kia phải nhận áp lực như thế nào, phải đối mặt với vô số người phỉ nhổ.


Nếu như chân tướng chuyện này là thế kia, vậy Quý Trần Ai cũng không có gì để nói, nhưng nếu anh là nhân chứng của chân tướng, hiển nhiên sẽ không để sự tình tiếp tục tùy ý phát triển.


Từ người đàn ông trung niên lái xe kia có thể nhìn ra, địa vị bản thân hắn ta không nhỏ, muốn đối phó với một lão già chỉ sợ cũng là việc rất đơn giản.


Quý Trần Ai tiện tay ném “Cứu rỗi người phỉ báng” vào trong bài viết này nhưng cũng không đưa đến nhiều hiệu quả, như vậy xem ra, đại đa số người tranh cãi trong bài viết đều không biết chân tướng chuyện này. Bởi vì không biết chân tướng, tự nhiên cũng không tồn tại tình huống chửi bới.
itsukahikari.wordpress.com


Khi đồng hồ chỉ sáu giờ tối, Chu Nhạc Lăng đến, cô còn đeo cặp sách, xem bộ là hết giờ học liền chạy tới, cô thở hổn hển gõ cửa, hỏi Vương Chi Tú xem Cần ca có nhà hay không.
Vương Chi Tú nhìn thấy Chu Nhạc Lăng sững sờ: “Tiểu Lăng, xảy ra chuyện gì?”


Chu Nhạc Lăng nói: “Dì, cháu không sao, không phải nghe nói chân Cần ca có thể chữa khỏi, cháu tới tìm anh ấy chơi.”
Vương Chi Tú vừa nghe đến từ chân này, trên mặt mang theo ý cười, bà nói: “Được, dì đi gọi Tiểu Cần.”


Quý Trần Ai nhìn thấy Chu Nhạc Lăng đến, nhắn Vương Chi Tú bữa tối ăn ở ngoài.
Vương Chi Tú chỉ ước gì Quý Trần Ai mỗi ngày đều ra ngoài chơi, bà cho Quý Trần Ai tiền ăn cơm, nói anh về sớm một chút, đừng quá muộn, sẽ không an toàn.
Nghe Vương Chi Tú dặn dò xong, Quý Trần Ai và Chu Nhạc Lăng bèn ra cửa.


Đi xuống tầng dưới, Chu Nhạc Lăng mới mở miệng nói: “Cần ca, anh mau nói tường tận sự tình cho tôi.”
Quý Trần Ai vừa bị Chu Nhạc Lăng đẩy đi ra ngoài, vừa cầm tin tức xem trưa hôm nay, nói cho Chu Nhạc Lăng suy đoán của anh.


Chu Nhạc Lăng vừa nghe ông lão kia bị vu hại như vậy, so với trong điện thoại còn căm tức hơn, cô nói: “Người này sao có thể như vậy chứ! Quá tệ rồi! Cũng bởi vì có nhiều người như hắn ta, chúng ta mới không dám làm việc tốt!”


Quý Trần Ai nói: “Chúng ta trước đến bệnh viện xem một chút đi, xem ông lão kia đến cùng thế nào rồi.”
Chu Nhạc Lăng gật gật đầu, hai người đi về hướng bệnh viện tây nam.


Rất nhanh đã đến sáu giờ, đúng lúc cao điểm tan tầm, Quý Trần Ai liền trực tiếp gọi xe, tài xế ngược lại là người tốt, thấy Quý Trần Ai chân không tiện, còn bận bịu giúp anh ngồi vào chỗ ghế sau xe, bỏ xe lăn vào trong cốp.


Lúc đi trên đường, tài xế còn tán gẫu với hai người, hỏi bọn họ đến bệnh viện làm gì.
Quý Trần Ai nói: “Đến thăm một trưởng bối.”
Tài xế nghe vậy, bèn khen y thuật của bệnh viện tây nam một chút, lại oán trách tiền chữa bệnh đắt đỏ một chút, hơn 20 phút sau, đến cửa bệnh viện.


Lấy xe lăn của Quý Trần Ai xuống xong, tài xế cho Quý Trần Ai một dãy số điện thoại, nói nếu như cần thì gọi điện thoại cho anh ta, lúc về có thể tới đón anh. Chỉ sợ anh ta cũng là thấy Quý Trần Ai đi đứng không tiện, Chu Nhạc Lăng lại còn là một cô bé nên mới dâng lên thiện tâm.


Quý Trần Ai nhớ số điện thoại, lại nói lời cảm ơn với tài xế.
Chu Nhạc Lăng nhìn xe taxi đi xa thở dài nói: “Trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt mà.”


Quý Trần Ai gật đầu, vô cùng đồng ý với quan điểm này của Chu Nhạc Lăng, chỉ có điều giống như quan hệ giữa mực với nước, một giọt mực nhỏ vào trong nước sẽ nhuộm nước tới vẩn đục, mà nước gia nhập vào bên trong lọ mực, lại cần rất nhiều lần mới có thể hoàn toàn dung mở mực. Cho nên người xấu làm ra chuyện xấu, phá lệ dễ thấy.


Sau khi đi vào bệnh viện, Quý Trần Ai vốn đang nghĩ làm thế nào tìm được phòng bệnh ông lão, cũng chẳng biết là anh số may hay xui, lúc anh và Chu Nhạc Lăng vừa tới phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú tầng một đã nghe được một trận ồn ào.


Trong đó, có giọng một người khiến Quý Trần Ai đặc biệt quen thuộc — chính là người đàn ông trên tin tức nói mình bị vu hãm, lúc này hắn ta đang tận tình khuyên bảo: “Lão à, ông cũng không thể không có lương tâm như thế!”






Truyện liên quan