Chương 60: Em trai cục cưng

Edit: Koliz


Quý Trần Ai vẫn luôn không thể nào hiểu được loại suy nghĩ bởi vì yêu một người, cho nên đi bắt nạt này. Dưới cái nhìn của anh, nếu tình huống giữa Trương Hiểu và Lỗ Du Du xảy ra ở tiểu học, vậy còn có thể thông cảm được, thế nhưng hiện tại mọi người đều đã là học sinh cấp ba sẽ sớm thành niên, lại xảy ra chuyện như vậy, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy dở khóc dở cười.


Huống hồ, đối với việc này, chỉ sợ là Trương Hiểu đơn phương mong muốn mà thôi.


Căn cứ vào nhân tố trên, Quý Trần Ai sau khi nghe Trương Hiểu nói cũng không nói gì, chỉ nở nụ cười. Trương Hiểu bị Quý Trần Ai cười như thế, tức thiếu chút nữa đánh rơi cốc, cô không nghĩ tới Quý Trần Ai sẽ trực tiếp lôi chuyện này ra, không những chỉ điểm ra, còn cười vui vẻ như vậy, tuy rằng không giống như đang cười nhạo cô, thế nhưng nụ cười này khiến Trương Hiểu thấy thế nào cũng không thoải mái.


Quý Trần Ai cười đủ, thu nét cười của mình lại, mặt không biểu cảm nhìn về phía Trương Hiểu, anh nói: “Trương Hiểu, cậu nói tớ không xứng với Lỗ Du Du, vậy cậu thì xứng?”
Trương Hiểu bị lời này làm nghẹn.


Quý Trần Ai tiếp tục nói: “Cậu sẽ không cho là Lỗ Du Du sẽ bởi vì bị cậu nhằm vào mà có ấn tượng tốt với cậu đi? Hay là bây giờ cậu đi hỏi một chút xem Lỗ Du Du có thích cậu hay không… Không, tớ còn cảm thấy cậu đi hỏi Lỗ Du Du không ghét cậu không tương đối đáng tin hơn.”


available on google playdownload on app store


Quý Trần Ai, trực tiếp phá tan một tia ảo tưởng của Trương Hiểu, mặt cô bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên, tay chỉ vào Quý Trần Ai không ngừng run rẩy.
Quý Trần Ai nói: “Cho nên, bất luận tớ với Lỗ Du Du có ở bên nhau, tớ có thích cậu ấy hay không, đều không hề có một chút quan hệ với cậu.”


Thời điểm Quý Trần Ai nói những câu này một chút cũng không có lưu tình, cùng anh ban đầu biểu hiện trì độn hoàn toàn là hai người, anh và Trương Hiểu vốn không phải là bạn bè, anh đối cô bé này lại càng không có cảm tình gì, cho nên khi nói chuyện hoàn toàn không nể mặt mũi.


Trong hốc mắt Trương Hiểu đã bắt đầu tích nước mắt, cô nghẹn ngào hai tiếng, dường như muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại không nói, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Quý Trần Ai nhìn bóng lưng Trương Hiểu, chậm rãi uống hết ly trà sữa.


Nếu như là trước khi sống lại, Quý Trần Ai đại khái còn có thể khắc chế tâm tình của mình một chút, thế nhưng sau khi biến thành Chu Nghiêu Cần, một số tâm tình tiêu cực của Quý Trần Ai hoàn toàn được kích phát —— lấy đức báo oán, lấy gì trả ơn?


Uống trà sữa xong, Quý Trần Ai liền trở về nhà.
Lúc này cách thời điểm Quý Trần Ai nhìn thấy tin tức về xích mích giữa Quý Tô Minh và Quý Minh Trung, đã được một đoạn thời gian. Bởi vì không quan tâm, cho nên Quý Trần Ai cũng không có đi thăm dò sau đó.


Ngay lúc tối hôm đó, chuyện này lại có tiến triển mới.
Quý Minh Trung chó cùng rứt giậu, kéo thêm cả Trầm Thư Nhã vào. Quý Trần Ai vào lúc nghe được giọng của Trầm Thư Nhã trên tin tức, tay đang lột vỏ quít dừng một chút.


Giọng Trầm Thư Nhã từ màn hình truyền đến, bà nói: “Tôi và hắn ta đã ly hôn, giữa chúng tôi căn bản không còn quan hệ.”
Phóng viên nói: “Xin hỏi là cô mang đi phần lớn tài sản?”
Trầm Thư Nhã cười lạnh một tiếng: “Tôi mang tài sản đi hay không các người tại sao không đi hỏi tòa án?”


Phóng viên lại nói: “Quý tiên sinh nói đứa con trai nhỏ của hai người là bởi vì bà mới tử vong, đối với cách nói này cô cảm thấy thế nào đây?”
Trầm Thư Nhã trầm mặc mấy giây, sau đó mới lạnh lùng nói: “Không sai, đều là do tôi sai, mới để cho con trai của tôi ch.ết đi.”


Động tác của Quý Trần Ai hoàn toàn dừng lại, anh nhìn về phía TV, chỉ có thấy một khuôn mặt bị đánh thượng gạch men mặt, Trầm Thư Nhã liền tại gạch men mặt sau, hời hợt thừa nhận sai lầm của mình.
itsukahikari.wordpress.com


Trầm Thư Nhã tiếp tục nói: “Nếu như không phải tôi miễn cưỡng muốn gả vào, nếu như không phải tôi nói với con trai tôi phải làm người tốt, con trai của tôi cũng sẽ không ch.ết.”
Phóng viên ngẩn người, dường như có chút không biết nói cái gì cho phải.


Trầm Thư Nhã lại nói: “Các người phỏng vấn tôi cũng vô dụng, tôi kể cả có nhận nước bọt của tất cả mọi người cũng sẽ không xen vào chuyện hắn ta nữa, đây đều là hắn ta nên gặp phải, đều là báo ứng.”


Phỏng vấn tới đây là kết thúc, sau đó phóng viên nói thêm gì Quý Trần Ai đều không nhớ rõ, anh duy nhất nhớ, chính là câu nói kia của Trầm Thư Nhã: “Không sai, đều là do tôi sai, mới để cho con trai của tôi ch.ết đi.” Tuy rằng lúc trước anh biết Trầm Thư Nhã đã thay đổi, thế nhưng lại không biết bà cư nhiên thay đổi nhiều như vậy, trở nên, anh có chút không nhận ra.


Quý Trần Ai nhét một miếng cam vào trong miệng, cả người đều có chút thất thần, anh nói: “Tiểu Thất, ngươi đi thăm dò đến cùng hai người Quý Minh Trung với Quý Tô Minh là làm sao đi.”


Lúc trước anh không định điều tra, là vì anh không quan tâm Quý Minh Trung với Quý Tô Minh hai người đó đến cùng làm sao, thế nhưng sự việc lại không hiểu sao kéo cả Trầm Thư Nhã vào.
Chuyện này đã huyên náo khá lớn, Tiểu Thất rất nhanh nói cho Quý Trần Ai tình huống cụ thể.


Hóa ra sau khi Quý Tô Minh ở trong nhà bộc lộ, quan hệ với Quý Minh Trung liền trở nên vô cùng gay go, Quý Minh Trung trong nhà từ trước đến giờ đều nói một không hai, lại bị đả kích liên tiếp. Đầu tiên là Trầm Thư Nhã nhất định phải ly hôn với ông ta, cho dù là người không rời đi* cũng kiên quyết muốn ly, sau đó là Quý Tô Minh công khai bộc lộ, làm cho ông ta triệt để không còn mặt mũi.


(*: gốc “tịnh thân xuất hộ”, ý là bên ly hôn không mang theo bất kỳ tài sản nào rời đi, dựa theo thỏa thuận giữa hai người, không do pháp luật.)


Có thể nói, cái ch.ết của Quý Trần Ai, là mồi dẫn lửa đưa tới gia đình này chia năm xẻ bảy, Trầm Thư Nhã bởi vì chuyện này hoàn toàn tỉnh lại từ trong mộng đẹp lừa mình dối người, mà Quý Tô Minh cũng nhìn rõ cha anh ta bạc tình cỡ nào —— đổi thành anh ta ch.ết, e rằng chuyện đầu tiên mà Quý Minh Trung làm không phải thương tâm mà là lo lắng bị làm mất mặt mũi.


Bất quá Quý Tô Minh cũng không vô dục vô cầu như Trầm Thư Nhã, ông ngoại anh ta chính là hậu thuẫn kiên cố của anh ta, thời điểm mẹ Quý Tô Minh qua đời, một nhà ông ngoại Quý Tô Minh suýt chút nữa làm loạn lên với Quý Minh Trung, nếu không phải cố kỵ Quý Tô Minh còn ẩn nhẫn, sợ là đã sớm từ thông gia biến thành cừu gia.


Bất quá bây giờ Quý Tô Minh đã lớn, có ý chí của riêng mình, lại cũng không cần cân nhắc Quý Minh Trung, lúc nhìn đến Quý Tô Minh và Quý Minh Trung làm loạn lên, ông ngoại anh ta tự nhiên vô cùng nguyện ý vươn tay viện trợ.


Quý Tô Minh mang theo tài sản của mẹ anh ta thoát khỏi nhà này, mà Quý Minh Trung bởi vì một vài chuyện lại rơi xuống đáy cốc.


Đầu tiên là sinh ý đột nhiên xảy ra vấn đề, một vài khách hàng hợp tác từ rất lâu đột nhiên rút lại tiền, sau đó là sản phẩm bị phát hiện có vấn đề, trực tiếp bị người kiện lên tòa án, cuối cùng, dưới áp lực nặng nề, Quý Minh Trung đột phát chảy máu não vào bệnh viện, sau khi tỉnh lại toàn thân đã không còn đứng lên nổi.


Tuy nói phòng gặp ngày lộ liên miên vũ, nhưng là phát sinh ở Quý Minh Trung trên người sự tình, đích xác cũng là thật trùng hợp một điểm.


Một loạt đả kích này, khiến Quý Minh Trung không chỉ thành người cô độc, còn mất đi tất cả, vợ ly dị, con trai chạy mất, tài sản mất, không còn hết thảy Quý Minh Trung thẳng thắn phá quán tử phá suất*, lợi dụng dư luận muốn tạo áp lực cho Quý Tô Minh, làm cho anh ta không dám cứ như vậy vứt bỏ mình.


(*: Bình sứt chẳng cần giữ gìn → Những việc đã hỏng rồi thì không cần để ý nữa, mặc kệ.)
Trong giá trị của Quý Minh Trung, mặt mũi là thứ vô cùng quan trọng, nhưng đáng tiếc Quý Tô Minh lại không mảy may di truyền từ người cha này, nếu như anh ta coi trọng mặt mũi như vậy, cũng sẽ không công khai bộc lộ.


Cái ch.ết của mẹ, khiến Quý Tô Minh đối với người cha Quý Minh Trung này tràn đầy căm hận đè nén, cái ch.ết của Quý Trần Ai, lại khiến cho anh ta nhìn rõ Quý Minh Trung tuyệt tình, đã như vậy, tình cảm của Quý Tô Minh đối với Quý Minh Trung, cơ hồ toàn bộ biến mất hầu như không còn.


Quý Trần Ai nói: “Bọn họ hiện tại thế nào?”
Tiểu Thất nói: “Quý Minh Trung quá không biết xấu hổ, ông ta không phải đã liệt? Hiện tại mỗi ngày gọi người chặn đẩy ở cửa công ty Quý Tô Minh, có lúc còn tìm đi tìm Trầm Thư Nhã gây phiền phức.”


Quý Trần Ai nói: “Tìm Trầm Thư Nhã gây phiền phức? Trầm Thư Nhã… Bà ấy hiện tại thế nào rồi?”
Trước lúc rời khỏi toà thành thị này, Quý Trần Ai cho Trầm Thư Nhã một số tiền lớn, sau đó rốt cuộc không còn quá quan tâm tới tin tức của Trầm Thư Nhã.


Tiểu Thất nói: “Bà ấy à… Hiện tại, vẫn ổn đi.”
Quý Trần Ai nghe ra chần chờ trong giọng nói của Tiểu Thất, anh nói: “Cái gì gọi là vẫn ổn?”


Tiểu Thất nói: “Bà ấy không có dùng tiền ngươi đưa cho, hiện tại thường thường làm công ở cô nhi viện, với nhân loại các ngươi tiêu chuẩn rất tốt hay không tốt quá kỳ quái, cho nên ta cũng không thể phán đoán.”


Quý Trần Ai trầm mặc một lát rồi nói: “Quý Minh Trung, thường thường đi gây sự với bà ấy?”
Tiểu Thất ừ một tiếng, sau đó nói: “Đúng thế.”


Trầm Thư Nhã không giống như với Quý Tô Minh, có bối cảnh thâm hậu hoàn toàn không sợ Quý Minh Trung chơi xấu, nhưng mà bà lúc trước mềm lòng cỡ nào, hiện tại liền có lòng dạ ác độc cỡ ấy.


Dựa theo lời Tiểu Thất giải thích là, Quý Minh Trung chặn bà ở cửa, bà cũng có thể mặt không biểu cảm làm như không nhìn thấy.


Quý Trần Ai chưa bao giờ nghĩ tới anh có thể nhìn thấy Trầm Thư Nhã như vậy, ở trong ký ức của anh, Trầm Thư Nhã chỉ là cái người phụ nữ nhỏ, từ sớm làm căng quan hệ trong nhà, cùng Quý Minh Trung đi vào cung điện hôn nhân.


Mà hiện tại đây, người phụ nữ nhỏ này lại bị cuộc sống làm biến đổi hoàn toàn, bà bị ủy khuất không chỉ không còn gào khóc, mà còn lựa chọn phản kích sắc bén, đối mặt hùng hổ doạ người bên truyền thông cùng Quý Minh Trung vô sỉ, Trầm Thư Nhã chưa hề lựa chọn thỏa hiệp.


Quý Trần Ai nói: “Tiểu Thất, ngươi xem sự việc Quý Minh Trung, là ai nhúng tay.” Anh không tin trên thế giới có chuyện báo ứng như vậy, một lần cũng tốt, hai lần cũng được, nếu nói trong khoảng thời gian ngắn Quý Minh Trung đột nhiên gặp phải những việc này, hiển nhiên không thể lấy hai chữ thiên ý mà khái quát.


Tiểu Thất nói: “Ta cảm thấy nha, ta cảm thấy là Chu Nghiêu Uẩn động tay chân.” Bên người Quý Trần Ai, người biết chuyện lúc trước của Quý Trần Ai, đồng thời có năng lực này, hình như chỉ có Chu Nghiêu Uẩn.
Quý Trần Ai ánh mắt chuyển động, nói: “Ờ, ta gọi điện thoại cho cậu ấy.”


Đối với sự tình của Chu Nghiêu Uẩn, Quý Trần Ai cũng không muốn tốn công đi suy đoán lung tung, so với xoắn xuýt như thế, chẳng bằng trực tiếp gọi điện thoại hỏi rõ.


Chu Nghiêu Uẩn rất nhanh nhận điện thoại, Quý Trần Ai đầu tiên là cùng Chu Nghiêu Uẩn nhắc qua việc nhà, sau đó mới chuyển vào vấn đề chính, anh nói: “Chu Nghiêu Uẩn, sự việc Quý Minh Trung, là em làm ra?”


Chu Nghiêu Uẩn không trả lời trực tiếp câu hỏi của Quý Trần Ai, mà hỏi ngược lại: “Ca ca không cao hứng?” —— cũng coi như là xác nhận suy đoán của Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai bất đắc dĩ nói: “Trước lúc em làm chuyện này, không thể thương lượng với anh một chút sao.”


Chu Nghiêu Uẩn nói: “Em sợ ca ca nhẹ dạ.” Sau khi xác định thân phận của Quý Trần Ai xong, Chu Nghiêu Uẩn hiển nhiên cũng tìm người tr.a xét toàn bộ liên quan với cái tên này, cũng biết những việc Quý Trần Ai trải qua là dạng gì, người đứng bên cạnh anh, đã đối với anh làm những gì. Làm việc tốt, tàn tật, tự sát, những nhân tố rõ ràng không nên hợp lại cùng nhau, lại trời xui đất khiến dẫn đến cái ch.ết của Quý Trần Ai —— nhưng từ một phương diện khác Chu Nghiêu Uẩn lại có chút vui mừng, bởi vì nếu như Quý Trần Ai không ch.ết, bọn họ sẽ không gặp nhau.


Quý Trần Ai nghe thấy câu “Em sợ ca ca nhẹ dạ” của Chu Nghiêu Uẩn thì chỉ muốn cười khổ, anh nói: “Anh thoạt nhìn, lòng dạ mềm nhẹ?”
Chu Nghiêu Uẩn mềm mại ừm một tiếng, mang theo mùi vị nũng nịu dày đặc, cậu nói: “Ca ca nếu không hài lòng, em sẽ không làm.”


Quý Trần Ai nói: “Cho nên mục tiêu của em, thật ra là hai người Quý Minh Trung và Quý Tô Minh đúng không?”


Chu Nghiêu Uẩn liền đáp một tiếng, cậu không nói cho Quý Trần Ai, Trầm Thư Nhã cũng nằm trong phạm vi cậu ghét cay ghét đắng. Là một người mẹ, Trầm Thư Nhã tuyệt đối không thể chấp nhận, nếu như bà ta cứng rắn hơn một chút, thực tế hơn một chút, Quý Trần Ai cũng chắc chắn sẽ không phải lấy phương thức như thế ch.ết đi.


itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai nói: “Ừm… Em chuẩn bị lúc nào trở về?”
Chu Nghiêu Uẩn sững sờ, cậu còn tưởng rằng Quý Trần Ai sẽ trách cậu vài câu, lại không nghĩ rằng anh cứ như vậy ném chuyện nào ra sau.
Quý Trần Ai nói: “Nói chuyện đi.”


Chu Nghiêu Uẩn hưng phấn nói: “Rất nhanh rất nhanh, ca ca nhớ em rồi? Em cũng muốn ca ca.”
Quý Trần Ai liền ừ một tiếng, mới nói: “Giải quyết Quý Minh Trung đi, đừng để cho ông ta đi ra làm mất mặt xấu hổ.” Mặc dù là chó cắn chó, thế nhưng nhìn ở trong mắt luôn cảm thấy có chút không thoải mái.


Chu Nghiêu Uẩn tuy rằng trong lòng có chút không muốn, nhưng người trong cuộc Quý Trần Ai đã nói như vậy, cậu tự nhiên cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Quý Trần Ai nghe ra không tình nguyện trong giọng Chu Nghiêu Uẩn, anh có chút dở khóc dở cười: “Em tỏ vẻ oan ức cái gì chứ, theo lý thuyết người tức giận nên là anh nha.”


Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca chính là quá mềm lòng, hừ, chuyện này nếu đổi là em…”
Quý Trần Ai nói: “Nếu đổi là em thì sao rồi?”


Chu Nghiêu Uẩn nói: “Nếu đổi là em, ông ta cả đời cũng đừng mong được yên tĩnh!” Chu Nghiêu Uẩn tuy rằng ngày thường biểu hiện ra là hình tượng một chàng trai như ánh mặt trời người người yêu thích, nhưng trong xương lại có chút bầu không khí không lành mạnh người không nhận ra, cậu khác với Quý Trần Ai, Quý Trần Ai là người không phạm ta ta không phạm người, Chu Nghiêu Uẩn lại là ngươi không động ta thì tốt, phạm vào ta ta chỉnh ngươi cả đời.


Quý Trần Ai nghe Chu Nghiêu Uẩn giở tính trẻ con, trầm giọng nở nụ cười, anh liền nói tại sao Quý Minh Trung bị chỉnh thảm như vậy còn có thể lực hò hét với Quý Tô Minh, truyền thông cũng dám đưa tin những chuyện này, hóa ra là Chu Nghiêu Uẩn ở giữa làm khó dễ.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca, em sẽ bảo vệ anh.”


Quý Trần Ai nhàn nhạt ừm một tiếng, sau đó nói: “Anh biết rồi, cho nên gọi em về sớm một chút, đừng tiếp tục dằn vặt những chuyện kia.”
Chu Nghiêu Uẩn nghe vậy rốt cuộc trở nên cao hứng, cậu nói: “Được, em nghe ca ca.”


Quý Trần Ai trong mắt cũng có ý cười nhạt, anh nói: “Có rảnh, em theo anh trở về một chuyến xem một chút đi.”
Chu Nghiêu Uẩn đương nhiên sảng khoái đồng ý.
Quý Trần Ai sau khi cúp điện thoại, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, anh nói: “Tiểu Thất, ngươi nói Quý Tô Minh có thể quen biết Chu Nghiêu Uẩn không?”


Tiểu Thất nói: “Hả? Tại sao ngươi lại nói như thế?”
Quý Trần Ai nói: “Không biết, chỉ là có cảm giác…”
Tiểu Thất thở dài nói: “Ai Ai à, ngươi cái đệ đệ này cắt ra bên trong tuyệt đối là hắc nha.”


Quý Trần Ai giật giật khóe miệng: “Ngươi nói gì đó, cái gì gọi là cắt ra bên trong là hắc?”


Tiểu Thất gần đây lên mạng rất nhiều, cũng không học mấy từ ngữ này từ đây, nó ngữ trọng tâm trường phổ cập khoa học cho Quý Trần Ai: “Ngươi nói, nếu như ngươi không gọi điện thoại cho cậu ta, ngươi chẳng phải là vẫn luôn không biết cậu ta tham dự chuyện này? Phá huỷ danh dự của Quý Minh Trung, nhưng Quý Tô Minh với Trầm Thư Nhã cũng không tốt hơn chỗ nào a.”


Trong đầu Quý Trần Ai bỗng nhiên lóe lên linh quang: “A, ngươi đi thăm dò thông tin đứa trẻ ta cứu lúc trước đi.”
Tiểu Thất nói: “Hả?”
Quý Trần Ai nói: “Nếu như Chu Nghiêu Uẩn hữu tâm giúp ta trả thù, không có khả năng sẽ buông tha cho một nhà người này.”


Nói thật, tại thời điểm trọng sinh, Quý Trần Ai đối đối với đứa bé trai anh cứu kia rất khó không ôm cừu hận, nhưng theo thời gian trôi qua, chuyện xảy ra xung quanh lại làm cho Quý Trần Ai tạm thời quên mất cừu hận, cho nên anh thậm chí còn có chút không nhớ rõ bộ dáng đứa trẻ kia.






Truyện liên quan