Chương 48: Dân gian là dân gian, hoàng gia là hoàng gia
Sau khi tiểu tỳ nữ nhìn Tiêu Khuynh Thành rời khỏi, lập tức kêu tên gia đinh bên cạnh kéo Tiêu Vũ Linh từ trong nước lên, sợ hãi hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư, người có sao không, tiểu thư... Người đừng dọa nô tỳ."
Tiêu Vũ Linh uống một tí nước, nhưng cũng không đáng ngại. Nàng dựa vào vai tiểu tỳ nữ, nhìn bóng lưng Tiêu Khuynh Thành, chua xót nhếch miệng, "Ha ha, ta coi như đã nhặt về một mạng."
"Quận chúa cũng xem như đã hạ thủ lưu tình rồi, tiểu thư, sau này có lẽ chúng ta nên an phận làm người, những chuyện thương thiên hại lí kia, không nên làm nữa." Tiểu nô tỳ biết rất rõ Tiêu Vũ Linh đã theo Tiêu Quân Nhi làm bao nhiêu chuyện xấu.
Tiêu Vũ Linh không nói gì, chỉ bình tĩnh gật đầu, trên mặt mang một tia ưu thương, người từ Quỷ Môn quan trở về, luôn luôn có rất nhiều cảm xúc, khiến cho người ta không cách nào hiểu rõ.
A Doanh một đường chạy chậm, mới miễn cưỡng đuổi kịp Tiêu Khuynh Thành, nàng có chút khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, tại sao người lựa chọn buông tha Tiêu Vũ Linh kia, nàng ta không phải thứ tốt gì, ít nhất có lẽ..."
"Nàng ta chẳng qua là người không có đầu óc, bị người xúi giục. Hôm nay kinh động lớn như vậy, khiến cho nàng ta quá sức rồi, chuyện bỏ đá xuống giếng, vẫn còn thiếu lắm." Nguyên tắc làm người của Tiêu Khuynh Thành cực kỳ độc đáo.
A Doanh như có điều suy nghĩ gật đầu.
Tiêu Khuynh Thành trở về Lâm Thủy uyển một chuyến liền vội vàng đi vào hoàng cung, bởi vì nguyên do học tập, cho nên cần phải ở trong hoàng cung vài ngày, mãi cho đến Thái tử điện hạ Đại Dực quốc và Ngữ Luân Công chúa tiến cung, mới có thể trở lại Tiêu phủ.
Đến Dực Khôn cung, Hoàng hậu đã sớm chờ ở đó, Lương ma ma bên người bà thấy nàng tới, dẫn nàng tiến vào bên trong cung điện, "Quận chúa ngồi đi, đây là trà lão nô tự mình nấu vi ngài, ngày thường chỉ có Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương mới được uống."
Tiêu Khuynh Thành nhìn Lương ma ma hữu lễ nghiêng thân, "Phiền toái ma ma rồi, Khuynh Thành phải nếm thử mới được."
Lương ma ma ngược lại sửng sốt một chút, đã sớm nghe nói tính tình của nàng không phải tốt như vậy, tương tự như điện hạ nhà bà. Hôm nay vừa thấy mới biết, thì ra lời đồn chỉ vẫn là lời đồn mà thôi.
"Vậy lão nô sẽ không quấy rầy ngài và Hoàng hậu nương nương nghị sự."
"Ừm."
Tiêu Khuynh Thành nhìn Lương ma ma đi rồi, đến phía sau rèm, nghiêng nửa thân, "Tiêu Khuynh Thành bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
Hoàng hậu toàn thân loan phục đẹp đẽ quý giá, không giận mà uy, hơi thở rất sát người, bà ngồi ngay ngắn ở trên bảo tọa, ngón tay được bao bọc bởi đồi mồi khảm ngọc thạch, nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: "Chuyện Thái tử điện hạ Đại Dực quốc chỉ đích danh ngươi nghênh đón người. Bổn cung biết được cho nên đã sai nội vụ phủ an bài xuống dưới, ngươi cứ việc học tập lễ nghi cho tốt. Về phần chỗ ở, Bổn cung cũng đã sắp xếp cho ngươi tốt rồi, ngươi sẽ ngụ ở Tây Noãn các của Dực Khôn."
Tiêu Khuynh Thành khẽ dạ, "Đa tạ nương nương."
"Ở trong đó làm gì, người khác không biết, còn tưởng rằng Bổn cung hà khắc với Quận chúa." Thái độ Hoàng hậu với Tiêu Khuynh Thành vừa thấy liền có thể nhìn ra, nàng cũng biết đó là nguyên do gì.
Nàng không thèm để ý, bởi vì nàng không phải là người dựa vào sắc mặt người khác để sống.
"Người khác thấy thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ... Khuynh Thành biết rõ là tốt rồi. Đúng không? Hoàng hậu nương nương."
"Ha ha, miệng ngược lại rất lợi hại, chỉ có điều Bổn cung vẫn nên nói cho ngươi biết một câu, Hoàng gia là Hoàng gia, dân gian là dân gian. Cho dù ngươi có ở tại Hoàng gia, choàng hoa phục Hoàng gia, thì trong xương ngươi vẫn là dân gian. Hiểu chưa?" Khí thế Hoàng hậu cực kỳ mạnh mẽ, vô cùng dọa người, cơ hồ làm cho không người nào có thể hô hấp