Chương 74: Lại là nàng ta!
Hạ Hầu Vân áp chế tính khí nóng nảy của mình xuống, "Được, mau chóng tr.a ra kết quả cho ta. Hơn nữa thuận tiện điều tr.a luôn cả nữ nữ mà chúng ta đã gặp ở am Tử Vân vài ngày trước."
"Dạ, Công chúa."
Tiêu Khuynh Thành trở về viện, nhàn nhã nằm ở trên giường thưởng thức trà ngon, khóe miệng mang theo một cười thản nhiên, hoàn toàn không ngờ sự việc sẽ tiến triển thuận lợi như vậy, thế thì kế tiếp, cứ ngồi đợi trò hay thôi.
Ba ngày sau, vừa mới dùng xong bữa trưa, trò hay liền bắt đầu rồi. A Doanh vui mừng chạy vào trong viện, đè thấp âm thanh nói nhỏ bên tai của nàng: "Quận chúa, trò hay bắt đầu rồi! Đại Công chúa không để ý trời bên ngoài nóng như vậy, ngồi xe ngựa đi ra ngoài rồi. Sắc mặt cực kỳ khó coi..."
Ý cười nơi khóe miệng Tiêu Khuynh Thành càng thêm sâu sắc, đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, thì A Thiết giống như gió lốc thổi tới, "Quận chúa, trò hay được trình diễn. Đại Công chúa đã đến Tiểu Uyển, e rằng Vãn Ngọc phu nhân sẽ gặp nguy hiểm."
"Được rồi, ta đã biết. Ngươi đi bảo vệ mẫu tử ba người các nàng, chuyện kế tiếp sẽ do ta xử lý." Nàng nhìn thời giờ, có lẽ Tiêu Thiên Kính đang ở bên trong trại huấn luyện.
"A Doanh lo trông coi viện, ta đi ra ngoài một lát..." Tiêu Khuynh Thành lập tức rời khỏi Tiêu phủ, cỡi ngựa A Thiết tiến về trại huấn luyện. Tiêu Thiên Kính đã sớm bảo nàng đi trại huấn luyện, nhưng nàng vẫn không có cơ hội, thật không ngờ chuyến đi lần này, lại mang theo mục đích như vậy.
Vó ngựa sinh phong, ngựa A Thiết quả nhiên không tầm thường, chỉ cần thời gian hai ly trà đã tới trại huấn luyện.
"Xuyyyyy..." Ghìm chặt dây cương, Tiêu Khuynh Thành lập tức nhảy xuống, tướng sĩ nhìn thấy Tiêu Khuynh Thành, lập tức ngăn cản đường đi của nàng, "Người đến là ai? Nữ tử không được phép vào quân doanh."
"Bản Quận chúa chính là con gái của đại Tướng Quân-Tiêu Khuynh Thành, là Vinh Quận chúa đương triều, thức thời lập tức tránh ra cho bản Quận chúa!"
Hai tướng sĩ nghe xong thì ra là Vinh Quận chúa đương triều, lập tức lui ra phía sau hai bước, "Tiểu nhân có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, lỡ tay đụng phải Quận chúa, xin lượng thứ. Tiểu nhân lập tức dẫn ngài đi gặp Tướng Quân."
Tiêu Khuynh Thành khẽ ừ, bước theo vị tướng sĩ này đến quân doanh, Tiêu Thiên Kính nhìn lên nhận thấy người tới là nàng, liền vui sướng nở nụ cười, "Đã sớm cho con đến đây, nhưng không ngờ còn còn nghĩ ngợi, bây giờ đã chịu tới rồi à?."
Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trưởng tử của Tiêu gia-Tiêu Mạc Hàn, hắn quanh năm ở bên ngoài, rất ít khi hồi phủ.
"Khuynh Thành bái kiến phụ thân và ca ca, Khuynh Thành đến đây là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo phụ thân, sau khi ăn trưa xong, lúc Khuynh Thành đang chuẩn bị ngủ, thì phát hiện sắc mặt của chủ mẫu trắng bệch rời khỏi Tiêu phủ, dáng đi vội vàng, Khuynh Thành cho rằng do thân thể của chủ mẫu không được khỏe, liền đi theo người, mới biết được chủ mẫu đi Tiểu Uyển..." Nàng nói đến đây, bỗng dưng bị Tiêu Thiên Kính cắt ngang, "Cái gì? Nàng đi Tiểu Uyển!?"
"Đúng vậy!"
Sắc mặt Tiêu Thiên Kính phát lạnh, bất chấp tất cả chạy ra khỏi quân doanh.
Tiêu Mạc Hàn đứng nguyên tại chỗ, tròng mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành đầy địch ý, "Khuynh Thành muội muội, thật sự chỉ là trùng hợp sao?"
"Ca ca nghĩ sao?" Tiêu Khuynh Thành biết rõ Tiêu Mạc Hàn không phải kẻ dễ bắt nạt, do phụ thân đang sốt ruột, cho nên không phát hiện ra manh mối gì, hắn thì khác! Chẳng qua nàng không cần sợ hắn...
Tiêu Mạc Hàn cất bước tiến lên, chậm rãi cúi người xuống, "Tiêu Khuynh Thành, đừng tưởng rằng ta không biết những chuyện mà ngươi đã làm. Nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông của mẫu thân ta, ta sẽ cho ngươi trả một cái giá thật lớn!"
"Lời nói của ca ca chứa đầy thù địch, bà là mẫu thân của huynh, cũng là chủ mẫu của ta. Sao ta có thể động đến người trong nhà, xin ca ca yên tâm. Chủ mẫu rất tốt, nhất định sẽ..." Tiêu Khuynh Thành cười giảo hoạt giống như một con hồ ly.