Chương 78: Con thừa tự
A Doanh bĩu môi, "A Doanh đi theo Quận chúa chịu không ít cực khổ, mới đạt được thành tựu như hôm nay. Bạch Hi vừa tới liền được hưởng phúc, nàng ta có thể trung thành với người sao?"
Tiêu Khuynh Thành nghe xong không khỏi đau đầu, lập tức cảm thấy nàng không còn đáng yêu nữa, bước lên bẹo má nàng, sau đó bỏ tay nàng vào trong tay Bạch Hi, nghiêm túc nói: "Bạch Hi là người bảo vệ ta, ngươi là người chăm sóc ta, các ngươi là chị em tốt của nhau, ta không thích người của ta đấu tranh nội bộ. Hiểu chưa? A Doanh."
A Doanh nghe xong, liền bình thường trở lại, hưng phấn nhìn Bạch Hi, "Hi tỷ tỷ, thì ra tỷ còn biết võ công à? Vậy hôm nào rãnh rỗi dạy cho muội một ít đi!"
Tiêu Khuynh Thành lập tức hộc máu, nha đầu đó không thể khiêm nhường một chút sao? Nàng cố ý để cho Bạch Hi dùng thân phận nha hoàn, không phải là muốn che dấu sao? Xem ra lần này đúng là mọi người đều biết hết rồi, thật xấu hổ...
Ban đêm, Bạch Hi lẳng lặng đứng ở trước giường, Tiêu Khuynh Thành khó hiểu nhìn nàng ấy một cái, bỗng nhiên nhớ tới chức trách ám vệ kia, có chút không đành lòng vỗ vỗ vai nàng ấy: "Đến đây..."
Bạch Hi lắc đầu, "Không... Nô tỳ không thể ngủ trên giường của chủ tử."
"Lên đây đi."
"Không thể..."
Tiêu Khuynh Thành phiền muộn nói vọng ra A Doanh đang ở bên ngoài: "A Doanh đem vào một bộ chăn bông cho Bạch Hi tỷ tỷ của ngươi, nàng ấy muốn ngủ dưới đất."
A Doanh a một tiếng, sau đó nói: "Hi tỷ tỷ, tỷ ngủ ở chỗ của muội đi. Muội sẽ sang phòng bên cạnh ngủ."
"A Doanh, không được. Bất cứ lúc nào tỷ cũng phải ở bên cạnh chủ tử, vì vậy muội tìm cho tỷ một bộ chăn bông là được rồi, tỷ sẽ nằm ngủ ở bên giường của chủ tử." Bạch Hi thực sự bị người nọ đầu độc quá nặng rồi.
A Doanh nhìn thoáng qua Tiêu Khuynh Thành, thấy nàng khẽ gật đầu, lúc này nàng ấy mới đi lấy chăn bông.
Tiêu Khuynh Thành nằm ở trên giường trằn trọc không yên, làm sao cũng không ngủ được. Bạch Hi lo lắng hỏi: "Chủ tử có tâm sự gì ư? Cho nên mới khó đi vào giấc ngủ như vậy?"
"Không có, Bạch Hi, tính tình A Doanh thẳng thắng, ngươi chớ để những lời nói của nàng ấy ở trong lòng. Hơn nữa bình thường chú ý nàng ấy nhiều một chút, có rảnh thì giúp đỡ nàng ấy. Nàng ấy là người duy nhất có thể hoàn toàn tin tưởng ở trong viện này."
"Bạch Hi đã hiểu."
"Vậy thì tốt rồi, ngươi mau ngủ đi."
"Dạ, chủ nhân."
... ...... ...... ...... ...... ...... Phân cách tuyến.... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Sự việc Tiêu Khuynh Thành muốn làm con thừa tự cho Vãn Ngọc, lập tức truyền khắp toàn bộ Tiêu phủ. Bay đến tai Hạ Hầu Vân, sắc mặt bà ta khẽ biến hóa, ly trà trong tay ngã đỗ trên bàn lúc nào không hay.
Cẩm Nương cẩn thận đổi một ly trà khác, đồng thời dè dặt nói: "Thật không ngờ, Quận chúa điện hạ đó chỉ nhìn thấy Ngọc phu nhân có vài lần, liền hào phóng nhận người ta làm nghĩa mẫu rồi."
"Ha ha, chúng ta thật sự quá coi thường nàng ta. Ngày ấy bởi vì ta đang tức giận, hoàn toàn không nghĩ đến điểm này. Thật không ngờ lá gan nàng ta lớn như vậy, dám cùng tiện nhân đó tính kế Bổn Công chúa!" Hễ là người có não, đều sẽ nghĩ tới chỗ này. Huống chi người thông minh như Hạ Hầu Vân.
Cẩm Nương thoáng kinh ngạc một phen, "Công chúa nói, sự việc ngày ấy là do nàng ta và tiện nhân đó hợp lại với nhau tính kế Công chúa? Mục đích là châm ngòi ly gián quan hệ giữa người và Tướng Quân!? Kéo tiện nhân đó về phe của nàng ta?"
"Ừ. Nàng ta đã có ý định này từ lâu. Đáng tiếc, Bổn công chúa sẽ không để cho nàng ta thực hiện được" Nàng ta muốn bà làm như vậy, thì bà càng không muốn làm như vậy. Bà không cần phải sợ nàng ta.
Ba ngày sau
Tiêu Thiên Kính thật sự xem trọng lời nói của Tiêu Khuynh Thành, mở một tiệc rượu rất lớn để chúc mừng chuyện nhận con thừa tự của Vãn Ngọc, đồng thời còn mời phu thê Hạ Hầu Lưu đến, ngay cả Dục Vương điện hạ vốn không có qua lại vẫn được mời tới, đương nhiên Dạ Vô Minh cũng ở trong hàng ngũ đó.
Tiêu Khuynh Thành yên lặng đứng trước cửa sổ, cầm lược gỗ đàn hương chải tóc cho Vãn Ngọc, khiến nàng không ngờ chính là tóc bà đã có sợi bạc, "Mấy năm nay, người sống rất cực khổ phải không?"
"Con đang nói chuyện tóc ta bạc à?"
"Dạ."
"Không khổ, đó là việc ta cam tâm tình nguyện. Bây giờ không phải đã khổ tẫn cam lai đó sao? Có nữ nhi ngoan như vậy, rốt cuộc ta đã có thể sống cuộc sống không lo nữa rồi!" Vãn Ngọc nở nụ cười dịu dàng.
Tiêu Khuynh Thành khẽ mỉm cười, rất nghiêm túc quấn một búi tóc cho Vãn Ngọc, nói lẩm bẩm: "Sự việc lần này, mẫu thân sẽ không trách Khuynh Thành chứ? Bên đó chắc chắn sẽ liên tưởng đến nhiều thứ, không thể phủ định là Khuynh Thành đã đẩy mẫu thân lên đầu sóng ngọn gió."
Vãn Ngọc nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, "Không mạo hiểm, làm sao để có thể lấy được thứ mình muốn, thì con cứ làm, mẫu thân đều dựa hết vào con, cho nên ta sẽ nghe theo con."
"Mẫu thân, cám ơn người. Cuối cùng sẽ có một ngày, người được sống một cuộc sống bình yên thật sự, chẳng qua hiện tại có người không muốn cho người sống yên ổn, như vậy con gái liền thay người diệt trừ ạ!" Tiêu Khuynh Thành cười dịu dàng, nàng có vài phần nhiệt tình, nhưng chỉ chính nàng mới biết được, đó là sự thành tâm đến cỡ nào.
Bởi vì ở hiện đại nàng không có cha mẹ, từ khi ra đời đã bị vứt bỏ, Vãn Ngọc quan tâm mình, đó đều là thật lòng, nàng hiểu rõ, cho nên nàng cũng đối xử chân thành với bà. Ở thời đại này, tất cả mọi người đều như thế, vì để đạt được mục đích của mình, ngay cả người thân nhất vẫn có thể lợi dụng, nàng cũng như vậy.
Vãn Ngọc vỗ vỗ tay của nàng, "Ta tin tưởng con."
Đến Giờ Dậu, đại yến bắt đầu.
Bởi vì mùa hè rất nóng, cho nên yến hội được bày trí ở Thiên hồ của Tiêu phủ. Xây dựng phức tạp như vậy, đã thể hiện Tiêu phủ giàu có đến mức nào, không thua kém bao nhiêu so với hoàng cung
Người không nhiều lắm, nhưng lại vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Khuynh Thành từ trong đình đi ra, liền nhìn thấy Hạ Hầu Lưu. Mới mấy ngày không gặp, hắn giống như gầy đi không ít, hắn bước đến trước mặt nàng, "Chúc mừng Quận chúa muội muội, hôm nay tìm được mẫu thân."
Nàng cười gượng gạo, "Nếu Thái tử ca ca đã đến đấy, vậy thì ngồi xuống đi. Lời chúc mừng của người, muội muội xin nhận." Thời điểm ấy, nàng có thể cảm giác được sự bi thương của Hạ Hầu Lưu.
Lúc Hạ Hầu Lưu còn muốn lên tiếng, thì trùng hợp Dạ Vô Minh xuất hiện, bước đến chính giữa hai người: "Khuynh Thành, cuối cùng cũng tìm được nàng rồi. Thế nào, qua đây chia sẻ cảm giác có mẫu thân với bổn điện hạ nào."
Tiêu Khuynh Thành thật sự cảm thấy người nam nhân này vô sỉ tới cực điểm. Nếu không phải vì e ngại có nhiều người ở đây, nàng đã thưởng cho hắn một quả đấm rồi, cho hắn hiểu được cái gì gọi là hung ác! Được rồi, nhưng mà quả thực là hắn đã giúp nàng hóa giải cục diện xấu hổ này.
Hạ Hầu Ý cũng không đến, nàng biết, giữa bọn họ tốt nhất không nên lui tới. Tiêu Khuynh Khành vĩnh viễn không biết. Lúc ấy nàng thương tổn Hạ Hầu Lưu chỉ là rất nhỏ. Nhưng sau đó sự phát triển của nó mới là lớn nhất, mỗi lần nghĩ đến nàng đều đau lòng.
Khi khách khứa đã đến đông đủ, tân Ngọc phu nhân cực kì lễ độ chào hỏi tất cả khách mời. Điều làm cho Tiêu Khuynh Thành kinh ngạc chính là, từng cử chỉ của bà đều lộ ra sự tao nhã, vừa nhìn liền biết là đến từ danh môn.
Đối với quá khứ của bà, nàng chưa từng hỏi qua, mà cũng không muốn hỏi tới.
Tiệc rượu đến một nửa, một chiếc khăn tay đột nhiên bay đến giữa hồ, Tiêu Thiên Kính cực nhanh tiếp được khăn tay, nét chữ quen thuộc đập vào mắt:
"Ngọc giám trần sinh,
Phượng liêm hương trân.
Lãn thiền mấn chi xảo sơ,
Bế lũ y chi khinh luyện.
Khổ tịch mịch ư thông cung,
Đãn chú tư hồ lan điện.
Tín tiêu mai chi tận lạc,
Cách Trường Môn nhi bất kiến.
Huống nãi:
Hoa tâm dương hận,
Liễu nhãn lộng sầu.
Noãn phong tập tập,
Xuân điểu thu thu.
Lâu thượng hoàng hôn hề, thính phượng xuy nhi hồi thủ,
Bích vân nhật mộ hề, đối tố nguyệt nhi ngưng mâu.
Ôn tuyền bất đáo, ức thập thuý chi cựu sự,
Nhàn đình thâm bế, ta thanh điểu chi tín tu.
Miễn phù:
Thái Dịch thanh ba,
Thuỷ quang đãng phù.
Lạp ca thưởng yến,
Bồi tòng thần tu.
Tấu vũ loan chi diệu khúc,
Thừa hoạ nghịch chi tiên chu.
Quân tình khiển quyển,
Thâm tự trừu đoạn.
Thệ sơn hải nhi thường tại,
Tự nhật nguyệt nhi mị hưu.
Hà kỳ:
Tật sắc dung dung,
Đố tâm xung xung.
Đoạt ngã chi ái hạnh,
Xích ngã hồ u cung.
Tư cựu hoan nhi bất đắc,
Tương mộng trước hồ mông lung.
Độ hoa triêu dữ nguyệt tịch,
Dung độc đối hồ xuân phong.
Dục Tương Như chi tấu phú,
Nại thế tài chi bất công.
Thuộc sầu ngâm chi vị cánh,
Dĩ hưởng động hồ sơ chung.
Không trường thán nhi yểm duệ,
Bộ trù trừ hồ lâu đông."
Tạm dịch:
“Gương ngọc bụi bám,
Hộp phượng hương phai.
Mái tóc mây thưa chải,
Tấm áo thêu biếng cài.
Khổ vắng vẻ nơi huệ các,
Riêng nhớ nhung chốn lan đài.
Tin hoa mai đang rơi rụng,
Nhìn Trường Môn nào thấy ai.
Hơn nữa:
Lòng hoa khơi hận,
Mắt liễu vương hờn.
Gió ấm man mác,
Chim xuân ran ran.
Trên lầu hoàng hôn chừ, nghe phượng thổi ngoảnh đầu lơ láo,
Bỗng mây chiều tối chừ, nhìn trăng sáng ngước mắt ngùi than.
Suối ấm không tới, nhớ buổi nhặt cỏ xanh hân hoan,
Trường môn đóng chặt, thương nỗi tin chim nhạn khó khăn.
Nhớ xưa:
Thái Dịch sóng gợn,
Nước sáng lập lờ.
Sênh ca yến tiệc,
Theo hầu đức vua.
Tâu khúc loan múa,
Lên thuyền rồng khua.
Tình vua quyến luyến,
Xoắn xuýt duyên tơ.
Thề non nước vững vàng muôn thuở,
Cùng nhật nguyệt sáng tỏ ngàn thu.
Cớ sao:
Ghét sắc đùng đùng,
Lòng ghen hung hung.
Cướp ta niềm ân sủng,
Bỏ ta nơi u cung.
Mong vui xưa khó được,
Những mơ tưởng lung tung.
Nhìn trăng chiều cùng hoa sớm,
Thẹn gió xuân thêm lạnh lùng.
Muốn Tương Như dâng phú,
Sợ đời kém tài hùng.
Nỗi buồn ngâm chưa dứt,
Đã vẳng tiếng chuông đồng.
Uổng than dài nhỏ lệ,
Lần bước trên lầu đông.”
Tiêu Khuynh Thành nhìn lướt qua, đúng lúc nhìn thấy câu cuối cùng, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu, Lâu đông phú! Thật không ngờ bà ta lại có thể biết dùng chiêu này để kéo tâm Tiêu Thiên Kính trở về.
Mai phi bị lạnh nhạt, đã dùng một bài Lâu đông phú kêu gọi tâm Hoàng đế trở về.
Lập tức một loại dự cảm không tốt xuất hiện, đồng thời vẻ mặt Tiêu Thiên Kính cũng công kích trái tim nàng, nàng biết, bà ta đã thành công rồi! Tay khẽ nắm chặt lại, đè nén sự nóng nảy trong lòng.
Quả nhiên đêm đó Tiêu Thiên Kính đi đến Chính uyển, cho tới sáng sớm hôm sau mới chịu rời khỏi để đi đến quân doanh. Tiêu khuynh Thành sớm đã chờ ở bên ngoài, cửa Chính uyển vừa mở, liền cười khanh khách bước vào, "Khuynh thành sang đây thỉnh an chủ mẫu."
Cẩm Nương thừa biết nàng không có lòng tốt như thế, nhưng không thể không chừa lại cho nàng chút mặt mũi, "Quận chúa, Bây giờ Công chúa vẫn chưa thức, có lẽ người nên trở về thôi. Chờ sau khi Công chúa ngủ dậy, lại đến thỉnh an cũng không muộn."
Bởi vì Hạ Hầu Vân là Đại Công chúa đương triều, lại là đương gia chủ mẫu Tiêu phủ, cho nên Vinh Quận chúa như nàng theo lẽ thường phải đi thỉnh an bà ta.
Tiêu Khuynh Thành ...ai, thở dài một tiếng, "Vậy Khuynh Thành trước hết đi thỉnh an mẫu thân." Nàng biết, Hạ Hầu Vân không muốn thua Vãn Ngọc, vì thế mới cố ý nói một câu như vậy để kích thích bà ta.
Quả nhiên Hạ Hầu Vân ở bên trong nghe được lời này, lập tức chậm rãi nói: "Nhũ mẫu, cho Khuynh Thành vào đi. Ta đã dậy rồi, nàng tới cũng đã tới rồi, đừng để cho người ta uổng công một chuyến."
"Dạ, Công chúa."
Tiêu Khuynh Thành đi vào hậu đường, hơi thở ái muội vẫn còn lẫn quẫn ở xung quanh, xem ra tối hôm qua đã có người hưng phấn mây mưa lắm đây, mãi cho đến sáng cũng không quên triền miên một phen. Nghĩ mà cảm thấy có chút ghê tởm!
"Khuynh Thành thỉnh an chủ mẫu." Nàng vẫn duy trì tác phong nhanh nhẹn, nghiêng nửa thân vấn an.
Hạ Hầu Vân làm ra vẻ mệt mỏi, dựa vào ghế quý phi, lười biếng nói: "Khuynh thành ngồi đi. Chủ mẫu hơi mệt, cho nên muốn nghỉ ngơi thêm một lát. Hôm qua không đến được tiệc rượu nhận làm con thừa tự của ngươi, ngươi không trách ta chứ?"
Tiêu Khuynh Thành cầm một ly trà ở trên bàn lên, lắc đầu: "Không sao, sức khỏe chủ mẫu mới là quan trọng. Mẫu thân làm thiếp, ở đâu có đạo lý yêu cầu vợ cả ra mặt." Ý tức trong lời nói của nàng rất rõ ràng, người là chủ nhân cao quý.
"Coi, lời này của Khuynh Thành, trái lại làm cho trong lòng chủ mẫu khó chịu rồi. Trước đó vài ngày ta có đến Mạc Hàn tìm được một cây trâm, dùng ngọc tốt nhất tạo thành, chạm vào sinh ra độ ấm, bản Công chúa tặng cho ngươi, coi như nhận lỗi với ngươi." Khi nói chuyện, bà ta đưa mắt ra hiệu cho Cẩm Nương.