Quyển 1 - Chương 126-2

Mộ Dung Thư luôn luôn âm thầm quan sát phản ứng của hoàng thượng. Đương kim thánh thượng năm nay bốn mươi lăm tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, tuy rằng bốn mươi lăm tuổi nhưng nhìn qua chỉ khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi. Sau khi nghe xong lời của nàng, vẻ mặt của ông ta vẫn chưa có biến hóa, nàng hơi nheo mắt, thầm nghĩ: hoàng đế bất động thanh sắc, chuyện này kết quả như thế nào nàng còn chưa biết rõ ràng. Bây giờ nên làm gì?


Vũ Văn Mặc an vị bên cạnh nàng, nhìn nàng lo âu như thế mới thấp giọng nói:
– Thư nhi, không cần lo lắng. Hoàng Thượng sẽ không kiên trì ban hôn, nàng vẫn là Nam Dương vương phi như trước.


Lúc trước ngôi vị hoàng đế vốn là của hắn, nhưng hắn không cần, Hoàng Thượng cũng biết việc này. Hoàng Thượng biết cha mẹ hắn ch.ết oan uổng, luôn luôn âm thầm quan tâm, muốn nâng đỡ hắn. Nhưng hắn cũng không muốn chức vị cao.
– Ồ? Trong phủ không có Lưu Dung sao?


Hoàng Thượng đôi mắt thật sâu, lên tiếng, giọng nói cực trầm. Có điều lời này là hắn hỏi Tiểu Phúc Tử bên cạnh.
Tiểu Phúc Tử không khỏi lo lắng, sao Hoàng Thượng lại hỏi như vậy?
Mộ Dung Thư thấy thế, lập tức đứng dậy, nói tiếp:
– Hồi hoàng thượng, trong vương phủ không có Lưu Dung.


– Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần chưa bao giờ thích Lưu Dung, càng chưa từng gặp qua người này. Trong vương phủ sao lại có Lưu Dung? Mong rằng Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ.


Vũ Văn Mặc cũng đứng dậy, nói dối không chớp mắt. Hoàng Thượng đã sớm biết Lưu Dung là Mộ Dung Thư, Mộ Dung Thư chính là Lưu Dung nhưng trăm triệu lần không thể thừa nhận.


available on google playdownload on app store


Hoàng Thượng nhìn Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư. Hai người ngươi một câu ta một câu phối hợp chặt chẽ, lập tức cảm thấy có chút buồn cười. Ông ta từng hứa với Nam Dương Vương (bố Mặc ca ý) huynh đệ cùng cha khác mẹ của mình là sau này nhất định phải chăm sóc Vũ Văn Mặc, xem hắn như con ruột. Vì vậy… thần sắc ông không đổi, tiếp tục nhìn xem hai người làm cách nào hóa giải cuộc phong ba này.


Tạ Nguyên, kẻ bàng quan, vốn trong lòng còn có chút bận tâm, nhưng khi Hoàng Thượng chính miệng gọi Mộ Dung Thư là vương phi, hắn liền yên tâm. Hoàng thượng là cố ý muốn Vũ Văn Mặc và công chúa Nam Cương kết thân, nhưng tin rằng trải qua sự khuyên bảo của hắn và Vũ Văn Mặc, Hoàng Thượng sẽ không cương quyết nữa. Hắn đã nhìn ra Hoàng Thượng muốn thu hồi ý chỉ.


– Không biết là tên tiểu nhân nào dám can đảm trước mặt hoàng thượng nói bậy, làm cho Hoàng Thượng hiểu lầm. Thần thiếp vừa nhận được ý chỉ của hoàng thượng, trong lòng còn nghi hoặc, suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cuối cùng, không khỏi đoán rằng, nhất định là có người ở trước mặt hoàng thượng nói bậy, mới có đạo thánh chỉ này. Thần thiếp biết hoàng thượng vì suy nghĩ cho Vương gia nên mới làm như vậy.


Mộ Dung Thư cúi đầu nói tiếp. Nàng phát hiện Hoàng Thượng có vẻ như chẳng phải quá kiên trì muốn Vũ Văn Mặc và công chúa Nam Cương kết thân, bằng không, vừa rồi sẽ không mở miệng gọi nàng là vương phi. Nàng cảm thấy an tâm một chút.Vũ Văn Mặc lại nói:


– Vương phi lời rất đúng, hoàng thượng thể tuất (thương xót) thần, mới có thể mọi chuyện đều suy nghĩ cho thần như thế.


– Ừ, nếu trong phủ Nam Dương Vương đã không có người tên Lưu Dung, như vậy trẫm sẽ thu hồi thánh chỉ. Thế nhưng, Tiểu Phúc Tử, ngươi nói với trẫm những lời gièm pha, ỷ được trẫm tin tưởng mà ăn nói tùy tiện, thật không thể tha thứ, đi Nội Vụ phủ chịu năm mươi đại bản, khấu trừ lương bổng một năm.


Hoàng Thượng thoải mái lên tiếng, lại quét mắt về hướng Tiểu Phúc Tử, lạnh lùng nói.
Tiểu Phúc Tử bụp một tiếng quỳ xuống đất, đầu đầy mồ hôi lạnh, biết việc này phải có người gánh vác, may mắn Hoàng Thượng thánh minh không muốn tính mạng của hắn!
– Nô tài tuân chỉ.


Mộ Dung Thư hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, may mắn hoàng thượng là minh quân, sẽ không quá ép buộc làm khó người khác. Xem ra Vũ Văn Mặc và Tạ Nguyên ở trong cung một ngày, nhất định đã cố gắng hết sức nên nàng cũng không đến nỗi quá mức khó xử. Tình huống so với nàng nghĩ còn tốt hơn nhiều! Nàng nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, hai người nhìn nhau, nét mặt như thấu hiểu, phiếm ý cười.


Tạ Nguyên cười vang nói:
– Hoàng Thượng thánh minh!
Trên mặt Hoàng Thượng có tươi cười, có thể thấy được Tạ Nguyên rất biết vuốt mông ngựa.
Thế nhưng, Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc vừa mới thả lỏng, chợt nghe ngoài cửa thái giám cung kính nói:


– Khởi bẩm Hoàng Thượng, sứ thần Nam Cương cầu kiến.
Sứ thần Nam Cương? Mộ Dung Thư nhẹ nhíu mày. Nghe nói sứ thần Nam Cương đến cầu thân có thái độ kiêu căng, dường như nghĩ rằng Đại Hoa quốc không dám phát binh tấn công vào thời điểm này, cho nên mới cực kì ngang ngược như thế.


– Sứ thần Nam Cương này thật đúng là càn rỡ, trong hoàng cung Đại Hoa quốc cũng không kiêng nể gì. Chỉ là một sứ thần, lại dám không tuân theo ý chỉ hoàng thượng. Thật sự khiến người khác căm hận. Hôm nay bản Hầu gia thật muốn gặp kẻ ngang ngược to gan này!


Tạ Nguyên thấy thế, cười lạnh một tiếng, vẻ mặt chợt trở nên băng giá, lạnh giọng nói.
Mà Hoàng Thượng nghe xong, sắc mặt cũng trầm xuống. Sứ thần Nam Cương dáng vẻ bệ vệ quả thật khiến hắn bất mãn.
– Mời vào đi.
Vũ Văn Mặc sắc mặt sâu thẳm, con ngươi đen càng rét lạnh.


Mộ Dung Thư cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng. Tuy rằng Hoàng Thượng sẽ không cưỡng bức Vũ Văn Mặc hoà thân nữa, cũng sẽ không bắt nàng nhận thân phận Lưu Dung, nhưng nếu sứ thần Nam Cương vẫn khăng khăng một mực, như vậy việc này quả nhiên là khó giải quyết!


Cửa Thiên điện mở rộng ra, một nam tử thân hình cao lớn, lưng rộng eo gấu, khuôn mặt tục tằng, trên người mặc trang phục Nam Cương đi vào, sau khi hắn tiến vào thiên điện, liền thẳng lưng nhìn thẳng Hoàng Thượng, thần sắc thập phần kiêu căng.


Vừa thấy người này, Mộ Dung Thư liền cười lạnh, chẳng qua chỉ là một kẻ dã phu, cũng dám uy hϊế͙p͙ đương kim thánh thượng, uy hϊế͙p͙ nam nhân của nàng!
Sứ thần Nam Cương chỉ hơi hơi cúi đầu thi lễ với Hoàng thượng.
– Tham kiến Hoàng Thượng Đại Hoa quốc.
– Không cần đa lễ, đứng dậy đi!


Hoàng Thượng phản ứng hờ hững, trên mặt vẫn chưa nhìn ra khác lạ.


Sứ thần Nam Cương trực tiếp đứng dậy, ánh mắt vô lễ nhìn về phía Tạ Nguyên, Vũ Văn Mặc, cuối cùng không e ngại gì nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, nữ tử Nam Cương đều hào phóng, thân hình cao lớn, không xinh đẹp như nữ tử Đại Hoa quốc. Mà người trước mắt dung mạo thanh lệ thoát tục, khuynh quốc khuynh thành. Trong mắt hắn không khỏi phát ra tia sáng khác lạ. Hắn chưa bao giờ ân ái cùng một nử tữ xinh đẹp như vậy!


Vũ Văn Mặc thấy ánh mắt của hắn làm càn như thế, ánh mắt bỗng chốc lạnh lẽo, sát khí hiện lên trong đáy mắt.
– Ha ha, không ngờ ở đây còn có mĩ nhân như thế!
Khi nói chuyện, sứ thần Nam Cương còn bước hai bước về phía Mộ Dung Thư, lời nói ngả ngớn cực kì.


Tạ Nguyên đứng bật dậy, nhìn thẳng vào sứ thần Nam Cương, cặp mắt hoa đào tỏ vẻ khinh miệt, lời nói vô cùng khó nghe:


– Thường nghe nói Nam Cương quốc nghèo khó vô cùng, dân chúng khổ không thể tả, không chỉ là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng đói khát không chịu nổi, đương nhiên không xinh đẹp. Bản Hầu gia từng ở biên quan giao thủ cùng binh lính Nam Cương, cũng bắt được hai ba nữ tử Nam Cương, đáng tiếc bộ dạng xấu xí, bản Hầu gia chỉ có thể thưởng cho vài tên binh lính biên quan lâu chưa được thoả mãn chơi đùa mà thôi.


Từ trước tới nay hắn không câu nệ tiểu tiết, mà hắn xem Mộ Dung Thư là hảo hữu. Nàng không giống những nữ tử khác, thấy nàng bị vô lễ như vậy, tất nhiên hắn phải lên tiếng phản kích vì nàng!
Khoé miệng Vũ Văn Mặc khẽ nhếch, xen vào một câu.
– Hầu gia cũng không ngại bẩn mắt.


Mộ Dung Thư cũng không quá tức giận. Sứ thần Nam Cương càng cuồng vọng vô lễ thì càng có thể chọc giận Hoàng Thượng! Chức vị cao há cho phép có kẻ ba lần bốn lượt khiêu chiến quyền uy? Mà nàng lặng lẽ cúi đầu hướng mặt về phía Vũ Văn Mặc. Hành động này như là tuyên cáo, nàng là người của Vũ Văn Mặc, mà sứ thần Nam Cương vô lễ như vậy, chính là vô lễ với Nam Dương Vương, đồng thời cũng là coi rẻ hoàng đế Đại Hoa quốc!


Sau khi nghe Tạ Nguyên và Vũ Văn Mặc nói xong, vẻ mặt sứ thần Nam Cương bỗng trở nên giận dữ. Hắn đương nhiên biết hai người thân phận tôn quý, bằng không cũng không thể có mặt bên trong thiên điện. Thế nhưng, bọn họ không được phép nói chuyện với hắn như vậy, còn trào phúng dân chúng Nam Cương! Hắn không nhịn được nắm chặt tay thành nắm đấm, xoay người nói với Hoàng Thượng:


– Hoàng Thượng Đại Hoa quốc, con dân của người đúng là vô lễ! Từ trước tới nay quốc quân của ta luôn khoan hồng độ lượng, tất nhiên không so đo. Thế nhưng, ta muốn nàng kia hoà thân cùng quốc quân Nam Cương chúng ta!


Nam nhân Nam Cương phong lưu ɖâʍ đãng, nữ nhân của quốc quân và thần tử thường xuyên phát sinh những chuyện loạn lý, vì vậy một khi mỹ nhân này vào hậu cung quốc quân, bọn họ cũng có thể nhúng chàm!


Nghe vậy, trong mắt Hoàng Thượng hiện lên sát khí. Quả nhiên là được một tấc lại muốn tiến một thước! Hắn lạnh lùng nói:
– Nàng là Nam Dương vương phi.


– Vương phi thì đã sao? Ta lần nữa đáp ứng, chỉ cần nàng gả cho quốc quân, Nam Cương quốc và Đại Hoa quốc trăm năm không chiến hỏa. Hơn nữa nàng không còn là Nam Dương vương phi, như vậy, công chúa của chúng ta sẽ có thể gả cho Nam Dương Vương làm chính phi! Như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao?


Sứ thần Nam Cương to gan nói.


Lời này vừa nói ra, Vũ Văn Mặc và Tạ Nguyên đồng thời đại động sát khí, nếu hắn không phải là sứ thần Nam Cương không thể giết, bọn họ hiện tại chắc chắn chặt hắn thành tám khối quẳng cho chó săn! Cùng lúc đó, hai người hạ quyết định, lần hoà thân này không thành cũng chẳng sao! Nếu hai người họ cùng lãnh binh, chắc chắn san bằng Nam Cương!


Mộ Dung Thư sóng nước chẳng xao, trong mắt nàng thế nhưng có tươi cười, người hiểu nàng đều biết nụ cười này mang theo sự khinh thường. Nàng thật cao hứng, sứ thần Nam Cương thật là tự đào mộ chôn mình!


– Một khi đã như vậy, ngươi trở về nói với quốc quân Nam Cương quốc, chuyện hoà thân này không cần nữa.


Hoàng Thượng lạnh lùng nói. Cho dù tạm thời đồng ý hòa thân, từ trước tới nay Nam Cương vốn không giữ lời hứa, không hoà thân thì cũng vậy thôi! Thế nhưng, sứ thần Nam Cương tất nhiên sẽ không đồng ý, bọn họ có lẽ muốn hoà thân. Điều quan trọng nhất là, vua của một nước không thể mất lòng dân và sự trung thành của thần tử. Nếu mất lòng dân và sự tin tưởng của thần tử, như vậy tương đương với mất nước!


Quả nhiên, sứ thần Nam Cương nghe xong, biến sắc. Hiện tại Đại Hoa quốc chưa ổn, bọn họ muốn hòa thân, đương kim thánh thượng hẳn phải đồng ý, sao dám cự tuyệt? Mấy ngày trước thái độ của hắn cũng kiêu căng như vậy, khiến Hoàng thượng Đại Hoa quốc có chút kiêng kị, nhưng hôm nay, hắn chẳng qua chỉ đưa ra thêm một yêu cầu, hoàng thượng liền không đồng ý hòa thân?


Nhìn bộ dáng không thể tin của sứ thần Nam Cương, Mộ Dung Thư cười lạnh, kỳ thực lời này của Hoàng Thượng chẳng qua chỉ là phẫn nộ mà nói ra, hiện tại, đối với Đại Hoa quốc hoà thân là thế bắt buộc. Thế nhưng, chỉ cần đối tượng hòa thân không phải Vũ Văn Mặc là được.


Không khí lâm vào xấu hổ, sứ thần Nam Cương bỗng nhiên vô thố.
– Bổn vương khi nào đồng ý hoà thân cùng Nam Cương công chúa? Trong vương phủ đã có Nam Dương vương phi, ta quyết sẽ không cưới Nam Cương công chúa.
Thái độ Vũ Văn Mặc cũng kiêu căng ba phần.
Tạ Nguyên cười lạnh:


– Nam Cương công chúa thân phận thấp, sao có thể gả cho Nam Dương Vương làm phi? Khởi bẩm Hoàng Thượng, bản Hầu gia có một đề nghị, không bằng để Mộ Dung thiếu tướng quân hoà thân cùng Nam Cương công chúa đi, Mộ Dung thiếu tướng quân hiện tại còn chưa thành thân, hắn lại đại thắng trong trận chiến với Nam Cương quốc, vừa hay để cho Nam Cương công chúa làm thiếp đi.


Thiếu tướng quân ở Nam Cương cũng một thời gian, tin rằng hắn đối với Nam Cương hết sức quen thuộc, hơn nữa để hắn cưới Nam Cương công chúa cũng là cho Nam Cương một cảnh cáo!
Vũ Văn Mặc và Tạ Nguyên phối hợp hết sức ăn ý, Mộ Dung Thư lại an lòng một chút.


Vốn Đại Hoa quốc đối với sứ thần Nam Cương rất khách khí, vô hình khiến cho hắn càng ngạo mạn hơn. Hiện tại Vũ Văn Mặc và Tạ Nguyên đồng thời không để hắn vào mắt, quả nhiên trong nháy mắt đã khiến chân tay sứ thần Nam Cương luống cuống, dáng vẻ bệ vệ nhất thời giảm đi không ít.


Hoàng Thượng bàng quan, thu phản ứng của sứ thần Nam Cương vào mắt, hắn cũng hiểu, càng không để sứ thần Nam Cương trong mắt, như vậy, Nam Cương càng kiêng kị!
Nhìn tình huống phát triển như vậy, Mộ Dung Thư vừa lòng không thôi.


– Quốc quân Đại Hoa quốc sao có thể nói không giữ lời? Chuyện hòa thân sớm đã định, có đạo lý nào lại đổi ý?
Sứ thần Nam Cương lớn tiếng chất vấn.


– Trẫm thấy đề nghị của Tạ ái khanh cũng không tệ. Trẫm đồng ý hòa thân là một chuyện, còn chưa quyết định để ai cùng Nam Cương công chúa hoà thân. Cứ quyết định như vậy đi, để Mộ Dung thiếu tướng quân và Nam Cương công chúa hoà thân đi.
Hoàng Thượng thần sắc lãnh đạm nói.


Mộ Dung Thư con ngươi đen chợt lóe, trước mắt nàng nên làm là khiến cho Nam Cương kiêng kị, tùy ý Hoàng Thượng xử trí. Đến lúc đó bọn họ sợ là muốn khẩn cầu cái vị trí thiếp mà bọn họ vốn khinh thường này!
Sứ thần Nam Cương cả giận nói:


– Hoàng đế Đại Hoa quốc, ngươi sẽ hối hận!
Lúc hắn đang phẫn nộ muốn phẩy tay áo bỏ đi…
Mộ Dung Thư tao nhã đứng lên, trên mặt hiện lên nụ cười thanh nhã lạnh nhạt lại thong dong.


– Nếu cứ rời đi như vậy, e là ngươi phải hối hận. Bổn vương phi luôn rất ngạc nhiên, trên bản đồ, Nam Cương quốc chỉ bằng một phần mười Đại Hoa quốc, vậy mà ngươi lại có thái độ bất kính với hoàng đế nước ta như vậy, cũng bất kình với bản vương phi, các ngươi cho là Đại Hoa quốc không thể làm gì Nam Cương sao? Vốn nên có thái độ cầu xin, mà lại lớn lốí như thế? Chẳng lẽ các ngươi hoàn toàn không để Đại Hoa quốc ta trong mắt?


– Ngươi!
Sứ thần Nam Cương quay đầu tức giận chỉ Mộ Dung Thư. Chỉ là một phụ nhân mà dám khoa tay múa chân với hắn!


Vũ Văn Mặc cũng đứng dậy đứng bên cạnh Mộ Dung Thư, ý bảo nàng tiếp tục nói hết. Hắn hiểu Thư nhi, vừa rồi sứ thần Nam Cương vô lễ với nàng như vậy, nàng chịu đựng không nói, mà tựa đầu làm một bộ nàng dâu nhỏ chịu khi dễ, là muốn cho hoàng thượng có tâm đồng tình, khiến hắn và Tạ Nguyên liên hợp ra tay. Nàng tuyệt đối không phải là người bị khi dễ mà không lên tiếng, hơn nữa nàng là người có thể ẩn nhẫn, biết nắm lấy thời cơ hành động, tuyệt đối sẽ không mù quáng ra tay, cho nên nàng đã mở miệng, hẳn đã có sự chuẩn bị!


Mộ Dung Thư xoay người hướng Hoàng Thượng quỳ xuống.


– Hồi hoàng thượng, là thần thiếp làm càn, không nên ở trước mặt hoàng thượng làm như thế. Chỉ là thần thiếp thật sự không quen nhìn dáng vẻ sứ thần Nam Cương kiêu ngạo hống hách, huống hồ hắn không đem Hoàng Thượng để trong mắt, thực chọc giận một kẻ phụ nhân như thần thiếp.


– Nam Dương vương phi đứng dậy đi, trẫm hiểu tâm ý của ngươi.
Hoàng Thượng thần sắc lạnh nhạt nói. Hắn chợt phát hiện Nam Dương vương phi này quả thật có vài phần mưu lược, hơn nữa, làm việc rất chu toàn.
– Khởi bẩm Hoàng Thượng, thái tử cầu kiến.


Ngoài cửa lại truyền tới tiếng của thái giám.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhẹ nhàng thở ra. Rốt cuộc Vũ Văn Hạo đã tới. Vũ Văn Hạo là thái tử, làm việc quả nhiên mau lẹ, mới vừa rồi nàng còn nghĩ phải làm sao để giữ chân sứ thần Nam Cương, không ngờ hắn đến rồi!


Hiển nhiên Hoàng Thượng không dự liệu Vũ Văn Hạo sẽ xuất hiện vào lúc này, hơi ngoài ý muốn. Tạ Nguyên và Vũ Văn Mặc nhìn nhau, không hiểu, mặc dù Vũ Văn Hạo là thái tử, nhưng rất ít quan tâm chuyện triều đình, lúc này hắn xuất hiện chỉ do ngẫu nhiên, hay là…?


Tuy có nghi vấn, nhưng Hoàng Thượng vẫn lên tiếng.
– Mời thái tử vào đi.
Sứ thần Nam Cương đứng ngây tại chỗ, hắn không biết nên làm gì tiếp theo.


Mà thái tử mặc y phục xa hoa phức tạp đã tiến vào thiên điện, hắn lặng yên gật đầu với Mộ Dung Thư, ý bảo đã mọi sự đã chuẩn bị thỏa đáng. Mộ Dung Thư nhìn thấy, bên môi tươi cười càng sâu.
– Tham kiến thái tử điện hạ.
Ba người đồng thời hành lễ với Vũ Văn Hạo.


Vũ Văn Hạo thái độ khiêm hòa.
– Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an. Nam Dương Vương, Nam Dương vương phi, Hầu gia không cần đa lễ.
Hoàng Thượng gật đầu trả lời.
– Đứng dậy ngồi một bên đi.
Vũ Văn Hạo đáp tạ rồi ngồi một bên không lên tiếng.


Lúc này, Mộ Dung Thư nhìn sứ thần Nam Cương nói:


– Vì tò mò nên trong thời gian nhàn hạ bổn vương phi đã cùng vương gia nghiên cứu một phen, mới cho ra kết luận, Nam Cương có thể kiêu ngạo như vậy, chẳng qua là nhờ vào chiến mã dũng mãnh mà thôi. Mà những chiến mã đó ở trong mắt quốc gia của ta, cũng giống chó mèo gà vịt, không có gì ghê gớm cả.


– Quả nhiên khẩu khí thật lớn! Thật là tức cười!


Sứ thần Nam Cương nghe vậy, không khỏi cười lạnh nói. Ai không biết Đại Hoa quốc sở dĩ thu phục không được Nam Cương, một là Nam Cương có chiến mã tốt, mà nam nhi Nam Cương đều là cao thủ thuần phục ngựa. Hai là, nam nhi Nam Cương cực thiện chiến. Phụ nhân này thật đúng là kiến thức nông cạn!






Truyện liên quan