Chương 3: Tôi đã không cần anh nữa
Editor: Mèo coki
Tác dụng của bình Whisky ch.ết tiệt kia quá mãnh liệt rồi, Diệp Cẩn cảm thấy đầu nhức như muốn nổ tung, mặc dù mấy tên bảo vệ đáng ghét đã buông cô ra nhưng lại bởi vì đầu váng mắt hoa mà thiếu chút nữa té xuống đất, nhưng đau đớn trong dự đoán không có tới, ngược lại rơi vào trong một lồng ngực ấm áp kiên cố, đợi chút...... Mùi vị của người này......rất quen thuộc......
Diệp Cẩn rất muốn mở mắt ra, nhìn thật cẩn thận xem thử người ôm mình là ai, nhưng đầu óc lại giống như một đống bùn nhão, buồn ngủ đột kích, cô đã không còn sức để nhìn rõ người cho cô cảm giác quen thuộc này là ai nữa.
Nhìn Diệp Cẩn đang say đến choáng váng trong ngực mình, chân mày Lệ Dĩ Thần nhíu chặt, nói với bạn tốt ở sau lưng cũng là ông chủ của quán bar này, Lăng Tiêu: “Mấy tên bảo vệ chỉ nhận tiền mà không để ý đến quy tắc này là do cậu đào tạo ra sao?”
Lăng Tiêu tò mò nhìn Lệ Dĩ Thần, anh ta chưa bao giờ thấy bạn tốt của mình bày ra vẻ mặt dư thừa đối với những người xạ lạ, vả lại ánh mắt nghiêm trọng như thế, có thể nói người phụ nữ được anh ôm trong ngực kia không phải người xa lạ, mà còn cực kì có khả năng là không phải quan hệ bình thường, Lăng Tiêu chỉ sợ trời đất không loạn nhếch miệng cười hai tiếng, nhưng ngay sau đó thì lạnh lẽo nhìn đám thuộc hạ khiến anh ta nhức đầu kia.
”Không muốn ch.ết thì ném cái tên đáng ch.ết này ra ngoài cho tôi, đừng để cho tôi nhìn thấy lão già này nữa.”
Mấy tên bảo vệ bị dọa sợ, sợ ông chủ trách phạt, lập tức làm theo ý của ông chủ, khiêng Trương Tổ Giang vứt ra ngoài.
Trương Tổ Giang phản ứng kịch liệt, chửi rủa: “Mấy người biết tôi là ai không, dám đối xử với tôi như vậy, xem ra cái quán bar nho nhỏ này không muốn mở cửa nữa rồi.”
Lăng Tiêu cau mày: “Trương tổng của công ty kiến trúc Hoa Thiên đúng không, làm sao bây giờ, Lăng Tiêu tôi sợ quá đi thôi, Lệ Dĩ Thần, cậu nói mình phải làm thế nào đây, mình đắc tội với công ty kiến trúc Hoa Thiên rồi.”
Lệ Dĩ Thần liếc nhìn bạn tốt đang xem kịch hay trước mặt, sau đó lạnh lùng nói: “Không sao, ngày mai mình sẽ làm cho công ty kiến trúc Hoa Thiên biến thành vật của Lệ Dĩ Thần này.”
Lăng Tiêu đồng tình nhìn Trương Tổ Giang sắp bị ném ra ngoài, khoát tay chặn lại: “Người này nói là làm đấy, chúc may mắn.”
”Lệ Dĩ Thần......” Trong mơ màng, Diệp Cẩn chợt nghe thấy cái tên vẫn giống như cơn ác mộng quấn quanh người cô nên đột nhiên tỉnh lại.
Hai cặp mắt, bốn con ngươi chạm vào nhau, giằng co trong ba giây đồng hồ, Diệp Cẩn chợt đẩy Lệ Dĩ Thần ra: “Tránh ra.”
Lệ Dĩ Thần cau mày, không đề phòng bị nên bị Diệp Cẩn đẩy lảo đảo một chút, nhưng cũng may anh dùng cánh tay dài chống vào vách tường nên đứng vững, Lăng Tiêu ở một bên nén cười, tò mò quan sát Diệp Cẩn.
”Vị tiểu thư này, bạn của tôi tốt bụng cứu cô, tại sao lại không cảm kích mà làm như vậy.”
Diệp Cẩn vẫn còn say, phải vịn tường vách tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững, nhưng trong ánh mắt sắc bén đều là lạnh lẽo: “Ba năm trước đây tôi không cần anh, ba năm sau tôi vẫn không cần sự giúp đỡ của anh như cũ.”
Nói xong, Diệp Cẩn ngẩng đầu ưỡn ngực đứng vững ở trước mặt Lệ Dĩ Thần, kiêu ngạo hếch cằm lên, lạnh lùng liếc anh một cái sau đó xoay người vịn vách tường rời đi.
Lăng Tiêu không hiểu nhìn vẻ mặt không có biểu cảm của Lệ Dĩ Thần: “Tại sao lại đắc tội với con gái nhà người ta vậy, hưởng lợi từ người ta mà không phụ trách sao? Hay là giết cả nhà người ta hả?”
Không đợi Lăng Tiêu chế nhạo xong, Lệ Dĩ Thần đã không thèm nhìn anh ta, chỉ nhìn bóng lưng xiêu vẹo chực sụp đổ trước mắt.
Lệ Dĩ Thần bắt lấy cánh tay Diệp Cẩn: “Tôi đưa em về.”
Diệp Cẩn kiềm chế ý nghĩ muốn hất tay Lệ Dĩ Thần ra, tuy nhiên cô không có cách nào cả, chỉ nhíu mày, nặng nề nói: “Lệ Dĩ Thần, anh buông tay đi, Diệp Cẩn tôi đã không cần anh nữa.”