Chương 31: Không biết điều
Editor: Mèo coki
Đấu tranh thật lâu, Diệp Cẩn bấm một dãy số, không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải gọi.
“Tôi là Mục Thiếu Đường, xin hỏi ai vậy?”
Diệp Cẩn không ngờ người nghe điện thoại lại là Mục Thiếu Đường, theo lý thuyết thì Mục Thiếu Đường rất ít khi trở về nhà chính, sao hôm nay lại là anh ta nghe điện thoại?
“Này? Là ai vậy? Nếu không lên tiếng thì tôi cúp máy đấy.”
“Đừng cúp...... Tôi là Diệp Cẩn.”
“Diệp Cẩn? Rốt cuộc thì cô cũng biết gọi điện thoại về nhà rồi, cô có đầu óc hay không hả, xảy ra chuyện lớn như vậy mà bây giờ mới gọi điện thoại về nhà.” Sau khi biết đó là Diệp Cẩn thì sự tức giận trong giọng nói của Mục Thiếu Đường dâng cao.
Diệp Cẩn không hiểu nhíu mày, cô và anh ta lại không có quan hệ gì, anh ta kích động gì vậy, xem ra có lẽ là bởi vì chuyện của cô mà mẹ cô đã quậy đến mức nhà họ Mục gà chó không yên, nếu không thì làm sao Mục Thiếu Đường lại tức giận như vậy.
“Mẹ tôi đâu rồi? Phiền anh gọi mẹ tôi nghe điện thoại.” Diệp Cẩn tự động bỏ qua cảm xúc của Mục Thiếu Đường, gọn gàng dứt khoát, không muốn lãng phí thời gian để hỏi.
“Bây giờ cô mới biết hỏi việc này sao? Bởi vì cô mà bà ta nhất định bắt ba tôi dựa vào quan hệ để tìm cô, nhưng thành phố J không phải là địa bàn của ba tôi, ông mới hơi do dự thì đã bị mẹ cô lật bàn ăn, một mình đến thành phố J tìm cô.”
Quả nhiên mẹ cô thật sự bởi vì cô mà làm cho nhà họ Mục huyên náo không vui, nhưng đây là vì sao? Đối với sự ác ý của Mục Văn Khởi, bà chưa từng bảo vệ cô, chẳng lẽ bây giờ tình thương người mẹ đột nhiên dâng trào điên cuồng sao, rốt cuộc là phu nhân Chu Mẫn Quân đang diễn vở kịch gì đây? Diệp Cẩn cũng không nghĩ mẹ cô có khả năng làm đến mức này vì cô, từ nhỏ cô và bà đã không thân thiết, hơn nữa sau khi ba qua đời, bà tái giá đến nhà họ Mục thì càng thêm lạnh lùng với cô, cô thật sự không hiểu tại sao bà lại đột nhiên để ý đến cô như vậy.
“Anh đã không biết bà ấy ở đâu vậy thì tôi cúp đây.”
“Đợi chút......”
“Anh còn có chuyện gì vậy, Mục thiếu gia?”
Mục Thiếu Đường nghe được câu Mục thiếu gia này thì trong lòng giống như bị thứ gì đó chà sát, mặc dù không đến nổi đau nhưng cũng không thoải mái, lần đầu tiên nhìn thấy anh, Diệp Cẩn đã giữ khoảng cách với anh, giống như cuộc đời này bọn họ là hai đường thẳng song song không có điểm chung, mặc dù anh cảm thấy mình không thích Diệp Cẩn, nhưng việc cô xa lánh khiến anh thấy khó chịu.
“Diệp Cẩn, cô đang ở đâu?”
Diệp Cẩn ngẩn người một chút, cô cũng không biết Mục Thiếu Đường hỏi câu này là có ý gì. “Tôi ở đâu thì cũng đâu cần phải xin phép anh, có thể nói cho anh biết là hiện tại tôi rất an toàn, còn nữa, nếu như anh có thể liên lạc với mẹ tôi thì phiền anh nói giúp với bà rằng tôi đang ở với Lệ Dĩ Thần, không cần bà lo lắng, cám ơn.”
Nói xong, Diệp Cẩn cúp điện thoại, bởi vì cô cảm thấy không có gì để nói với Mục Thiếu Đường nữa.
Mục Thiếu Đường bị cúp điện thoại, giờ phút này đang giận dữ, hai mắt trợn lên, dáng vẻ như muốn ăn thịt người làm người giúp việc hoảng sợ rối rít né tránh, sợ tâm tình thiếu gia không tốt lại tìm mình trút giận.
Mục Thiếu Đường hất bình hoa trên bàn xuống đất: “Thật đúng là không biết điều.”
Ăn mặc chỉnh tề, Diệp Cẩn cầm theo túi xách chuẩn bị ra cửa, mặc dù có nghi ngờ động cơ của mẹ cô nhưng trong lòng lại không nỡ nên vẫn muốn đi tìm bà. Ngay khi cô mở cửa ra thì thấy Lệ Dĩ Thần đang đứng ở cửa, có vẻ như đang muốn nhấn chuông.
“Lệ Dĩ Thần?”
Bị Diệp Cẩn gọi thẳng tên, Lệ Dĩ Thần hơi nhíu mày, hình như không hài lòng với cách gọi gượng gạo này, nhưng thấy dáng vẻ vội vã của cô, cuối cùng vẫn không so đo.
“Em phải đi đâu sao?”
Diệp Cẩn nhìn Lệ Dĩ Thần, do dự một chút rồi nói: “Mục Thiếu Đường nói mẹ em đến thành phố J tìm em, nhưng em không liên lạc được với bà.”