Chương 42: Mức độ hận thù
Editor: Mèo coki
“Cô, đây là bánh gato trứng muối cô thích ăn nhất, con lấy ra cho cô ăn nha.” Mới vừa vào cửa, Lệ Dĩ Thần đã hiếu thuận đưa quà tặng đến trước mặt cô mình.
Lệ Tuệ Dĩnh đã lâu không thấy cháu nên lập tức đẩy xe lăn đi tới bên cạnh Lệ Dĩ Thần, hết sức vui mừng nắm tay của anh: “Không vội, chút ăn sau, mau cho cô nhìn ônn một chút.”
“Cô muốn nhìn thử A Thần gầy hay béo sao?” Hiếm khi Lệ Dĩ Thần làm nũng với cô của mình.
Mặc dù trên mặt Lệ Tuệ Dĩnh cười nhưng mày lại nhướng lên: “Đen, gầy nữa, tại sao lại không chăm sóc mình vậy hả.”
“Gần đây công ty có chút bận, chẳng qua cô cứ yên tâm, thân thể con rất tốt.”
“Gầy như vậy, tốt ở chỗ nào, bắt đầu từ ngày mai để Mạn Thanh qua bên đó nấu cơm cho con đi, vừa khéo gần đây nó lại không có lịch quay phim chụp ảnh gì, để nó chăm sóc con cho thật tốt.”
Nghe vậy, nụ cười của Lệ Dĩ Thần lập tức tắt đi: “Cô, coi như bây giờ Mạn Thanh đang nghỉ phép nhưng cô cũng không thể bảo Mạn Thanh làm bảo mẫu cho con được.”
Lệ Tuệ Dĩnh liếc Lâm Mạn Thanh đang bận rộn trong phòng bếp, sau cái nhìn Lệ Dĩ Thần đầy thâm ý, cười nói: “Con nha, con hồ đồ thật hay đang giả bộ ngu ngốc vậy? Đừng nói với cô là con không biết tâm tư của Mạn Thanh, hai đứa các con lớn lên bên nhau từ nhỏ, cái gì cũng hiểu rõ nhau, mặc dù bây giờ con là người thành công, thừa kế sản nghiệp của ông ngoại nhưng lấy vợ thì vẫn phải tìm cô gái thật thà chất phác, mặc dù bây giờ Mạn Thanh đang làm việc trong giới giải trí, nhưng con nhìn thử đi, có lúc nào là nó không giữ mình trong sạch không, hơn nữa lại cam chịu làm một diễn viên nhỏ sạch về thể xác và linh hồn, còn con, coi như muốn sự nghiệp thành công hơn nữa thì vẫn phải nhanh chóng lập gia đình mới được, thời gian trước ông ngoại con có gọi điện thoại nói với cô, ông ấy cũng có suy nghĩ này, cuối năm tìm thời gian tổ chức hôn lễ đi.”
Lệ Dĩ Thần im lặng, cuối cùng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với Lệ Tuệ Dĩnh: “Cô, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, con vẫn luôn xem Mạn Thanh là em gái, làm sao con có thể kết hôn với em gái mình được.”
Nghe vậy, Lệ Tuệ Dĩnh cũng trở nên nghiêm túc: “Ý của con là giữa con và Mạn Thanh không có gì cả?”
Lệ Tuệ Dĩnh liếc nhìn phòng bếp, thấy Lâm Mạn Thanh thật sự không nghe được thì mới kéo Lệ Dĩ Thần qua nói nhỏ: “Có phải là con đã thích thiên kim nhà giàu nào hay không, A Thần, nghe lời khuyên của cô, cô cũng đã từng sống trong nhà giàu có, đã từng gặp vô số tiểu thư xinh đẹp nhưng những cô gái sống trong nhung lụa kia không thể làm người vợ tốt được.”
Lệ Dĩ Thần không nói gì cả, chỉ im lặng, Lệ Tuệ Dĩnh còn muốn nói tiếp thì chợt nghĩ đến gì đó: “Chẳng lẽ con còn nhớ đến cô gái kia?”
Lệ Dĩ Thần lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt bà: “Cô, lúc con ba tuổi đã không còn ba mẹ, là cô coi con như con trai ruột, nuôi dưỡng con cho tới khi lớn khôn, ở trong lòng con cô không khác gì mẹ của con, nếu như có thể, con thật sự muốn cách xa người mà cô chán ghét oán hận, mặc dù cô ấy chỉ là con gái của Chu Mẫn Quân, nhưng ba năm nay cho dù con không để ý, cũng không tìm hiểu nhưng cô ấy vẫn ở nơi này, chưa từng rời đi.” Vẻ mặt Lệ Dĩ Thần khổ sở chỉ vào ngực của mình.
Đôi môi Lệ Tuệ Dĩnh run rẩy, ánh mắt chợt trở nên oán hận, sụp đổ: “Con...... Con nói với cô lời này là có ý gì?”
Lệ Dĩ Thần cầm thật chặt tay Lệ Tuệ Dĩnh: “Cô, kẻ thù của cô là Chu Mẫn Quân, không phải Diệp Cẩn.”
Lệ Tuệ Dĩnh luôn kiềm chế rất tốt bỗng nhiên bộc phát, tát một cái tát vang dội vào mặt Lệ Dĩ Thần, ngay sau đó bắt đầu gào khóc.
“Cô......” Nhìn những vết bỏng đáng sợ trên mặt Lệ Tuệ Dĩnh, nhất thời lòng Lệ Dĩ Thần chua xót, đau đớn.
Lệ Tuệ Dĩnh che ngực, bắt đầu thở dốc: “Con...... Con mà ở cùng với con gái của người đàn bà đê tiện kia thì......Con...... Con đừng xuất hiện ở trước mặt của cô nữa......”
Nhìn dáng vẻ khổ sở đến sắp phát điên của cô, Lệ Dĩ Thần chợt phát hiện anh đã đánh giá thấp mức độ hận thù của bà rồi.