Chương 83: Gặp lại kẻ địch

Editor: Mèo coki
Đứng trước cửa Diệp thị, ngàn vạn suy nghĩ đột nhiên ùa về, kể từ sau khi ba qua đời thì đã rất lâu cô chưa tới nơi này, nhưng theo tình huống hiện tại thì cô không thể bận tâm đến những chuyện khác nữa, chỉ có thể cắn chặt răng đi vào.


Diệp Cẩn vừa xuất hiện, toàn bộ nhân viên đều đứng ở trước cửa chào đón: “Diệp tổng, cô đã tới.”
Diệp Cẩn tôn kính nói với một vị thuộc hàng cha chú, tóc mai đã trắng toát: “Chú Cung. Làm phiền chú ra đón, cháu ngại ch.ết mất.”


Cung Đức Bồi cười ôn hòa, lắc đầu một cái: “Đại tiểu thư, cháu đừng nói như vậy, Cung Đức Bồi có thể được cháu tin tưởng, phụ tá đời sau của Diệp tổng (ở đây là ba Diệp) lần nữa là vinh hạnh của chú.”


“Được rồi, chú Cung, chúng ta đừng nói những lời khách sáo nữa, cháu không có kinh nghiệm quản lý công ty, sau này phải nhờ chú giúp đỡ rồi.”
“Yên tâm đi, đại tiểu thư, chỉ cần chú Cung còn một hơi thở thì nhất định sẽ mang hết khả năng ra giúp cháu giữ vững công ty của ông Diệp.”


Đứng ở trước cửa phòng làm việc mà ba đã từng ngồi, Diệp Cẩn chậm chạp vươn tay xoay nắm đấm cửa, cái gọi là hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh cũ, giờ phút này dùng trên người của cô quả thật là quá chính xác.


Lần đầu tiên tới đây thì cô chỉ là một bé gái năm tuổi. Cho dù ba rất uy nghiêm ở trước mặt mọi người nhưng khi cô xuất hiện thì trong nháy mắt không khí nghiêm túc tràn đầy tiếng cười nói, ba cũng không keo kiệt dành tình yêu thương cho cô nhưng hôm nay cô đã không còn tâm trí để nhớ nhung, đau đớn nữa, ba đi rồi nhưng vẫn còn Diệp thị, cô muốn thay ba bảo vệ Diệp thị.


available on google playdownload on app store


Lúc Lệ Dĩ Thần tan việc, về đến nhà thì thấy phòng khách tối đen như mực, trong lúc anh cho rằng Diệp Cẩn chưa về nhà thì lại phát hiện phòng ngủ truyền đến tiếng lật giấy tờ.
Lệ Dĩ Thần khe khẽ mở cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Diệp Cẩn đang nghiêm túc xem cái gì đó: “Ăn cơm tối chưa?”


“Rồi, ở công ty, vừa họp vừa ăn, anh ăn chưa, nếu anh chưa ăn thì em đi nấu chút gì đó cho anh.”
“Không cần vội, lúc nãy gặp khách hàng đã ăn rồi, tại sao lại bận rộn như vậy? Vừa họp vừa ăn, thế nào, không thuận lợi sao?”


Diệp Cẩn nhíu mày một chút: “Vấn đề lớn thì không có, chẳng qua càng xem báo cáo tài vụ những năm gần đây nhất của Diệp thị thì càng làm cho người ta lo lắng.”


Lệ Dĩ Thần đứng bên cạnh bàn, Diệp Cẩn thì đang ngồi trên thảm trải sàn. Sau khi cầm lấy báo cáo tài vụ trong tay cô thì lông mày cũng bắt đầu nhíu lại.
“Quả thật là báo cáo này có chút vấn đề, dường như mức độ thua lỗ còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng.”


“Đúng vậy, khó trách mẹ em thiếu chút nữa đã gom cả mình và Diệp thị vào trong đó, quả thật là đã đi đến đường cùng rồi.”
“Đối với sự phát triển của Diệp thị, em có ý kiến gì không?”


Diệp Cẩn nhíu mày, thở dài một tiếng: “Còn chưa nghĩ ra được biện pháp nào tốt, nhưng mà đại khái em đã biết vấn đề của Diệp thị xuất phát từ chỗ nào, hôm nay em đã đọc cơ cấu tổ chức công ty và phân tích chiến lược một lần, kế hoạch của Diệp thị đang dừng lại ở thế kỷ trước, mặc dù có đổi mới, nhưng đều là sấm to mưa nhỏ, giống như chiến dịch mới vừa khai hỏa đã bị cắt đứt tiếp tế, luôn luôn rầu rĩ vì phải lo trước lo sau, làm sao có thể đánh trận cho tốt được.”


“Cho nên phải đánh những người gây trở ngại đến sự phát triển của Diệp thị một trận đúng không?” Lệ Dĩ Thần giống như đang nói đùa.


Diệp Cẩn nhếch môi, nhìn thẳng vào Lệ Dĩ Thần, người đàn ông này luôn biết cô đang suy nghĩ cái gì: “Không sai, em đang chuẩn bị điều chỉnh lại cơ cấu tổ chức một cách hoàn toàn, mặc dù có chút mạo hiểm nhưng không thể chậm trễ một giây nào cả.”


“Em vừa mới nhận chức, căn cơ còn chưa ổn, kiến thức về tình hình công ty cũng nửa vời, bây giờ muốn làm một cuộc thay máu lớn quả thật là có chút mạo hiểm, chẳng qua muốn Diệp thị trở lại quỹ đạo lần nữa thì nhất định phải đánh một trận dứt khoát, nhưng mà em cứ yên tâm đi, anh sẽ giúp em.”


Diệp Cẩn mím môi, do dự hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Em hiểu rõ anh có năng lực giúp em, nhưng anh định giúp thế nào? Hiện tại Diệp thị là công ty con của Mục thị, nếu em không thể thoát ly Diệp thị khỏi Mục thị trước thì anh giúp Diệp thị cũng đồng nghĩa với giúp Mục thị, cho dù anh cảm thấy không sao cả nhưng mà em lại không thể làm như vậy, để Hải Lan đầu tư vào Diệp thị một cách không giải thích được thì thật sự là quá đột ngột và kì lạ, ông ngoại của anh và những người đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của anh nhất định sẽ chỉ trích anh, em không thể để cho chuyện như vậy xảy ra được.”


Lời nói của Diệp Cẩn khiến Lệ Dĩ Thần có chút kinh ngạc, nhưng hơn nữa là vui mừng, Lệ Dĩ Thần nhẹ nhàng ôm hai vai Diệp Cẩn: “Anh rất vui mừng khi em suy nghĩ cho anh nhưng mà nếu anh đã nói là sẽ giúp em thì tuyệt đối không nuốt lời, yên tâm, anh có cách của anh để giải quyết những vấn đề mà em đang lo lắng.”


“Anh định xử lý như thế nào?”
“Sau nay sẽ nói cho em biết, đúng rồi, em biết anh sao vì anh nhất định muốn em nhận lấy LN không?”


Diệp Cẩn lắc đầu một cái, Lệ Dĩ Thần cười, nói tiếp: “Diệp thị xuống dốc rút lui khỏi giới bất động sản cho đến tình trạng nửa sống nửa ch.ết hiện giờ có liên quan rất lớn đến những nguyên nhân mà em vừa nói kia, cho nên ngoại trừ thay thế cơ cấu tổ chức thì xu hướng chuyển đổi công ty cũng là điều tất nhiên, anh đã điều tr.a những hạng mục mà Diệp thị đã đầu tư mấy năm gần đây, ngoại trừ Đào Viên năm trước kiếm được chút tiền lời thì những hạng mục khác không phải hao tổn thì cũng là huề vốn, hơn nữa năm ngoái còn liều mạng dùng phương pháp đòn bẩy để tự nâng cao mình nhằm chiếm được hạng mục thương mại ở vùng ngoại ô càng làm cho Diệp thị lâm vào tình cảnh vốn quay vòng không đủ, nghiêm túc mà nói thì Diệp thị đã không còn sức cạnh tranh trên thị trường bất động sản, không bằng mượn LN đang phát triển mạnh mẽ để chuyển mình.”


Sau khi nghe Lệ Dĩ Thần nói xong, nhất thời đầu óc như đống bùn nhão của Diệp Cẩn tỉnh táo lại: “Ý của anh là Diệp thị hoàn toàn bỏ danh tiếng của công ty bất động sản trước đây mà chuyển sang lĩnh vực thiết kế?”


“Không sai, nếu mảng bất động sản đã hỏng bét thì chi bằng dứt khoát một chút, vứt bỏ toàn bộ, dĩ nhiên anh hiểu gốc rễ của Diệp thị là bất động sản, cũng là một phần tình cảm chấp nhất của em đối với ba em, nhưng bây giờ tình huống thật sự không lạc quan, chẳng bằng liều một lần, nếu như thắng thì sau khi Diệp thị lật người vẫn có thể quay trở lại thành công ty bất động sản như cũ.”


Diệp Cẩn im lặng: “Anh nói không sai, nếu muốn cải cách thì phải lớn mật một chút, nhưng mà em chỉ là tổng giám đốc của Diệp thị, mẹ em mới là chủ tịch, em cần phải thương lượng với bà ấy.“.
Lệ Dĩ Thần cười khẽ: “Không cần, anh đã nói với mẹ em rồi, dì ấy cũng rất ủng hộ chuyện này.”


Diệp Cẩn chợt nhíu mày: “Hả? Khi nào?” Nghĩ đến quan hệ giữa mẹ và Lệ Dĩ Thần tốt lên, Diệp Cẩn cũng rất vui mừng.
“Chẳng qua việc mẹ em nghe lời một người như vậy, đúng là rất khó gặp, Lệ Dĩ Thần, anh thu phục mẹ em như thế nào vậy?”


Lệ Dĩ Thần cười, nắm lấy tay Diệp Cẩn: “Muốn biết cũng được, nhưng về sau không được gọi anh là Lệ Dĩ Thần nữa mà phải gọi anh là A Thần.” Ánh mắt Lệ Dĩ Thần sáng quắc nhìn thẳng vào mắt Diệp Cẩn, giọng nói càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng mê ly.


Ánh mắt của Lệ Dĩ Thần nóng bỏng như lửa, Diệp Cẩn nhìn một hồi thì tim đập rộn lên, cô muốn trốn nhưng đôi môi lại bị anh bắt được, hơi thở quen thuộc đánh tới, không hiểu tại sao lí trí lại dần dần yếu đi, cho đến khi cả người cô được Lệ Dĩ Thần ôm vào trong lòng thì kiên trì của cô hoàn toàn bị đánh tan.


Thấy Diệp Cẩn không từ chối, trong mắt Lệ Dĩ Thần lộ vẻ mừng rỡ, ngay sau đó bế ngang cô đặt lên giường, anh nhìn xuống Diệp Cẩn, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy vẻ vui sướng khi mất mà có lại được.


Cả đêm ngủ rất ngon, nếu không phải bị người khác đánh thức thì Diệp Cẩn còn muốn ngủ tiếp, nghe người bên cạnh nhẹ nhàng gọi cô, cô dụi mắt ngồi dậy.


Khi cô nhớ tới cả đêm điên cuồng ngày hôm qua thì đầu óc giống như bị oanh tạc, nhất thời giống như chìm vào một đống bột nhão, lúng túng rối rắm.
Lệ Dĩ Thần đã rời giường từ sớm, ăn mặc chỉnh tề, đưa quần áo cho cô: “Mặc quần áo rồi ăn sáng, ăn xong anh đưa em đi làm.”


Diệp Cẩn không dám nhìn thẳng Lệ Dĩ Thần, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em tự lái xe đi làm là được, anh cũng bận rộn, không cần để ý đến em.”


Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Diệp Cẩn, Lệ Dĩ Thần nhếch miệng nở nụ cười, Diệp Cẩn như vậy làm cho anh nhớ tới ba năm trước đây, hai người bất chấp tất cả ở cùng với nhau, không có hôn lễ, thậm chí ngay cả một cái nhẫn cưới cũng không mua nổi, chỉ làm giấy kết hôn là đã gả cho anh rồi.


Lệ Dĩ Thần đau lòng thở dài một tiếng, ngay sau đó cầm tay Diệp Cẩn, giữ chặt ở lòng bàn tay mình: “Từ hôm nay trở đi anh sẽ làm tài xế cho em, anh sẽ làm hết khả năng để cho em an tâm thoải mái, đây là lời hứa của anh với em vào ba năm trước đây, xin lỗi, hôm nay mới thực hiện được cho em.”


Nhìn ánh mắt thương yêu xen lẫn u buồn của Lệ Dĩ Thần, Diệp Cẩn không cách nào nói từ chối nữa: “Cũng được, mấy ngày trước ông chủ xưởng sửa xe có nói với em, Carola của em đã không còn sửa được nữa, thừa dịp nó vẫn chưa hỏng hoàn toàn thì nên để cho nó về hưu thôi.”


“Được, lát nữa anh sẽ bảo A Mục lái nó đến biệt thự, đúng rồi, về Tô Mạt.......”
“Tô Mạt thế nào? Không phải anh nói là đã trả nợ giúp mẹ cô ấy sao, thế nào, Lăng Tiêu vẫn không chịu thả cô ấy sao?”


“Đừng gấp gáp, Lăng Tiêu không có ý gây khó khăn với cô ấy, nhưng mà A Cẩn, có một số việc anh không có cách nào nói rõ ràng cho em biết, anh chỉ có thể nói với em rằng A Tiêu có thế giới của cậu ấy, hôm đó em cố chấp mang Tô Mạt đi chính là tự tiện xông vào vùng đất của A Tiêu, tuy cậu ấy chính là vương giả của vùng đất đó nhưng đồng thời cũng luôn bị mọi người quan sát, nếu như cậu ấy hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này thì cậu ấy sẽ không còn đủ sức thuyết phục và sự tin tưởng của mọi người để đứng trên vị trí đó, cho nên mặc dù anh đã trả nợ cho Tô Mạt, nhưng chính cô ấy cũng phải trả một cái giá lớn.”


“Cái giá lớn mà anh nói là gì?”
“Yên tâm, A Tiêu sẽ không để cho cô ấy đi làm việc đó, chỉ làm phục vụ ở Dạ Sắc thôi.”


Nghe vậy, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng thở phào nhẹ nhõm: “Em hiểu, Lăng Tiêu làm như vậy là muốn tất cả mọi người biết cho dù anh mang người đi dưới mắt của anh ta thì nhất định phải trả lại, như vậy cũng tốt, chỉ cần cô ấy không có nguy hiểm thì làm phục vụ mấy ngày ở Dạ Sắc cũng không phải là vấn đề lớn lao gì, anh và Lăng Tiêu cũng sẽ không vì chuyện này mà quá căng thẳng với nhau.”


“Anh và A Tiêu không có gì, chẳng qua làm như vậy mới có thể khiến hai bên đều có lợi, thứ nhất A Tiêu sẽ không làm khó cô ấy nữa, thứ hai A Tiêu cũng sẽ có lời giải thích hợp lí với cấp dưới.”


Diệp Cẩn gật đầu một cái: “Được, anh đã cảm thấy như vậy là tốt nhất thì em tin tưởng đó là tốt nhất.”


Lệ Dĩ Thần đặt tay Diệp Cẩn lên ngực mình, dịu dàng nhìn cô nói: “So sánh với việc em tin tưởng anh vô điều kiện thì hành động trước đó của anh làm cho anh cảm thấy xấu hổ, yên tâm đi A Cẩn, về sau anh cũng sẽ đáp lại em bằng lòng tin giống vậy, tuyệt đối không nghi ngờ em nữa.”


Diệp Cẩn cong miệng lên, chậm rãi lộ ra nụ cười: “Hi vọng là như thế.”
“Đi thôi, anh đưa em đi làm.”
Lệ Dĩ Thần dừng xe ở trước cửa Diệp thị, Diệp Cẩn tháo dây nịt an toàn ra nhưng không có lập tức xuống xe: “A Thần, buổi tối em muốn đến Dạ Sắc một chuyến, không biết có được hay không?”


“Muốn đi thăm Tô Mạt?”
Diệp Cẩn gật đầu một cái: “Nếu không tiện thì thôi.”
“Không có gì là không tiện cả, muốn đến thì đến, A Tiêu không dám không nể mặt em, có em ở đó, đoán chừng cô nhóc Tô Mạt kia cũng sẽ an tâm không ít.”


Diệp Cẩn vui vẻ gật đầu một cái: “Vậy buổi tối anh tới đón em nha.”
“Được, anh chờ điện thoại của em.”
Diệp Cẩn xuống xe, tâm tình không tệ đi về phía cửa chính Diệp thị, nhưng vào lúc này đột nhiên có một người xuất hiện, giữ cổ tay cô lại.


“Mục Thiếu Đường?” Đối với việc Mục Thiếu Đường đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Diệp Cẩn có chút ngoài ý muốn.


Sắc mặt Mục Thiếu Đường lạnh lẽo, dáng vẻ phẫn nộ nhìn Diệp Cẩn: “Từ lâu đã biết hai mẹ con cô không tốt đẹp gì nhưng không ngờ hai người lại ác độc như vậy.”
Diệp Cẩn không hiểu nhìn Mục Thiếu Đường: “Anh đang nói gì vậy, tôi không hiểu.”


Mục Thiếu Đường hừ một tiếng: “Tôi thấy cô không phải là không hiểu mà là biết nhưng giả bộ hồ đồ, rốt cuộc cô và mẹ cô đã dùng thủ đoạn gì để lấy được 5% cổ phần của Mục thị, hiện tại ngoại trừ ba tôi ra thì mẹ cô chính là cổ đông lớn nhất của Mục thị.”


Lời nói của Mục Thiếu Đường khiến Diệp Cẩn sững sờ, tin tức này khiến cô rất chấn động: “Cái gì? Mẹ tôi lấy được 5% cổ phần Mục thị? Đây là chuyện gì vậy?”


“Cô vẫn còn giả ngu sao, Diệp Cẩn, đúng là tôi không nhìn lầm chút nào, mẹ con cô là đồ trộm cắp khiến người ta phỉ nhổ, chẳng qua tôi nghĩ mãi mà vẫn không ra làm sao hai người có thể thực hiện được.”


Diệp Cẩn nhíu mày, mặc dù cô không rõ có chuyện gì xảy ra nhưng chất vấn và khinh bỉ của Mục Thiếu Đường làm cho cô cảm thấy rất đáng ghét, cô không thiếu nhà họ Mục bọn họ cái gì, cô cũng không có lý do gì ở lại nơi này để người ta chỉ vào mũi mà sỉ nhục.


“Mục Thiếu Đường, lời anh nói khiến tôi cảm thấy rất buồn cười, nếu quả thật đúng như anh nói, mẹ tôi lấy được 5% cổ phần Mục thị thì đó cũng là chuyện của mẹ tôi và Mục Văn Khởi, đừng quên về mặt pháp luật bọn họ vẫn là vợ chồng, anh không đồng ý mẹ tôi làm Mục phu nhân vậy thì anh nên đi tìm Mục Văn Khởi để hỏi cho rõ mà không phải tới tìm tôi để gây khó dễ, thứ nhất tôi không có nghĩa vụ đứng yên cho anh chỉ trích, thứ hai chúng ta hoàn toàn không quen nhau, tránh ra.”


Thấy Diệp Cẩn sắp đi, Mục Thiếu Đường ở sau lưng níu cánh tay cô lại: “Cô cho rằng tôi chưa từng hỏi ba tôi sao? Nhưng ba tôi không nói gì cả, chỉ dùng giọng điệu khinh bỉ nói mẹ cô có bản lãnh, trong khoảng thời gian gần đây, cô có biết đã xảy ra chuyện gì không?”


Diệp Cẩn cảnh giác nhìn Mục Thiếu Đường: “Tôi đã nói rồi, chuyện của anh không liên quan gì tới tôi, tôi cũng vậy, không có hứng thú muốn biết.”
“Tôi muốn biết rốt cuộc chuyện này có liên quan đến cô hay không, Diệp Cẩn, nói cho tôi biết cô có tham dự chuyện bắt cóc tôi không?”


Lời nói của Mục Thiếu Đường khiến Diệp Cẩn sững sờ: “Anh nói cái gì? Bắt cóc?”


Vẻ mặt lạnh lùng của Mục Thiếu hàm chứa một chút mất mát: “Ba ngày ba đêm, tôi bị nhốt ở trong một căn phòng trống, mặc dù người trông coi không làm khó tôi, nhưng lại coi tôi như phạm nhân, canh giữ rất nghiêm ngặt, sau khi bọn họ thả tôi về nhà thì mẹ cô đã lấy được cổ phần của Mục thị, tôi bị bắt cóc và mẹ cô đột nhiên lấy được cổ phần, hai chuyện này tuyệt đối không thể không liên quan đến nhau.”


Đột nhiên Diệp Cẩn cảm thấy trái tim sắp ngừng đập, lời nói của Mục Thiếu Đường có bao nhiêu là đáng tin cậy? Mặc dù cô không muốn làm bạn với Mục Thiếu Đường nhưng vẫn hiểu rõ anh khác với Mục Văn Khởi, anh là người yêu ghét rõ ràng, có lẽ là do Mục Văn Khởi quá mức xảo trá, gian xảo hoặc Mục Thiếu Đường là người quá mức đơn giản trực tiếp, anh không giống như người hay nói dối, nhưng nếu những lời anh nói là sự thật thì mẹ của cô thật sự vì cổ phần Mục thị mà không từ thủ đoạn nào bắt cóc Mục Thiếu Đường sao?


“Không...... Không đâu, mẹ tôi sẽ không làm như vậy, tôi không tin.”


“Hừ, tin hoặc không tin thì cũng không thể thay đổi được sự thật, mặc dù gia sản nhà họ Mục rất dễ hấp dẫn bọn tội phạm, thế nhưng bọn bắt cóc kia lại không hành hạ tôi, mỗi ngày đều cho tôi ăn no uống đủ, nếu là bắt cóc thật sự thì tại sao bọn họ lại không cần tiền chuộc mà nuôi tôi mấy ngày? Mới đầu tôi không hiểu, nhưng cho đến khi biết Chu Mẫn Quân lấy được 5% cổ phần trong tay ba tôi thì tôi đã hiểu rõ mọi chuyện, Diệp Cẩn, tôi chỉ hỏi cô một lần, cô có tham dự vào chuyện này hay không?”


Mục Thiếu Đường nắm thật chặt cổ tay Diệp Cẩn, ánh mắt có chút giống Lệ Dĩ Thần, bắn ra ánh sáng mạnh mẽ làm cho cô run rẩy.
“Mục Thiếu Đường, anh mau buông tay tôi ra, đau quá.”
“Trả lời tôi.” Ánh mắt Mục Thiếu Đường nóng nảy.


“Tôi biết thì như thế nào mà không biết thì như thế nào? Anh mau buông tay tôi ra.”


Đột nhiên ánh mắt Mục Thiếu Đường tan rã, có chút yên tĩnh trống rỗng: “Cô...... Cô không phủ nhận mình đã tham dự chuyện này? Tại sao cô lại biến thành thế này, lúc trước cô quyến rũ ba tôi, tôi chỉ cho rằng cô nhất thời hồ đồ, nhưng bây giờ cô lại trở nên ác độc giống Chu Mẫn Quân.”


Lời nói của Mục Thiếu Đường khiến Diệp Cẩn sững sờ một hồi lâu: “Tại sao anh lại bày ra vẻ mặt này, Mục Thiếu Đường, tôi nói lại cho anh nghe một lần nữa, tôi là người như thế nào thì cũng không tới lượt anh nhận xét, còn nữa, tôi rất tiếc khi anh bị bắt cóc nhưng chuyện đó không có bất kì liên quan nào đến tôi, về phần mẹ tôi, nếu như anh không có chứng cớ thì xin anh đừng phán đoán lung tung, nếu không tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng, buông tay, tôi nói anh mau buông tay tôi ra.”


Ánh mắt Mục Thiếu Đường cực kì nóng nảy nhìn Diệp Cẩn, vẫn không buông cô ra cho đến Lệ Dĩ Thần xuất hiện đẩy anh ta ra.


Lệ Dĩ Thần bảo vệ Diệp Cẩn ở sau lưng, hai cặp mắt nhìn thoáng qua có chút tương tự bây giờ đang giao nhau ở cùng một chỗ, va chạm kịch liệt, Lệ Dĩ Thần nắm chặt quả đấm, rất muốn tiến lên đánh Mục Thiếu Đường một cú nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.


“Mục thiếu gia, Diệp Cẩn là người của tôi, làm phiền anh về sau cách xa cô ấy một chút.”
Mục Thiếu Đường nhíu mày lại, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Lệ Dĩ Thần, hồi lâu mới nói: “Anh chính là Lệ Dĩ Thần của tập đoàn Hải Lan?”


“Không sai, cho nên về sau đừng quấy rầy Diệp Cẩn nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh.”
Trong mắt Mục Thiếu Đường hiện lên mất mát: “Diệp Cẩn, cô đúng là đụng tường Nam* cũng không hối hận, năm đó anh ta đối xử với cô thế nào cô đã quên rồi sao?”


*Cố chấp, không nghe ý kiến người khác
“Đây là chuyện của tôi và Lệ Dĩ Thần, không liên quan gì tới anh.”


Mục Thiếu Đường hít sâu một cái, sau đó đột nhiên nở nụ cười khổ: “Không sai, quả thật cô và tôi không có liên quan gì đến nhau, được, tôi mặc kệ chuyện của cô, về phần chuyện bắt cóc, mặc dù cô không thừa nhận nhưng tôi sẽ tiếp tục điều tra, nếu để cho tôi biết được cô và Chu Mẫn Quân là cùng một loại người, vậy thì đừng trách tôi không khách khí với cô.”


Nói xong, Mục Thiếu Đường xoay người đi lên một chiếc Jaguar, đạp chân ga phóng đi, Mục Thiếu Đường nắm thật chặt tay lái, có thể coi là dùng hết sức nhưng phát hiện tay mình lại đang run nhè nhẹ, rốt cuộc là anh đang khổ sở vì cái gì, không phải cô nói chuyện đó không có liên quan gì với cô sao? Nhưng anh có nên tin cô hay không? Tại sao cô lại biến thành như vậy, nếu như cô vẫn luôn thiện lương hồn nhiên giống như khi còn nhỏ thì thật là tốt bao nhiêu.


Mùa đông năm Mục Thiếu Đường mười tuổi ấy, trời đổ tuyết lớn làm cho thời tiết nhanh chóng chuyển lạnh, ngày đó là sinh nhật của anh nhưng lại khiến anh cả đời khó mà quên được, ba anh không những không nhớ rõ sinh nhật của anh mà thậm chí còn bị anh tình cờ phát hiện ông bí mật gặp gỡ Chu Mẫn Quân.


Anh hai tuổi mất đi mẹ, đối với anh mà nói sinh nhật là chuyện vô cùng đáng ghét, anh ghét không có ai quan tâm lo lắng, anh ghét cô đơn một mình, hôm đó anh chạy đi giống như người điên nhưng ngay khi anh bình tĩnh lại thì chợt nhớ mình không mang tiền mà đã chạy ra ngoài, anh vừa lạnh vừa đói, cho dù muốn gọi taxi về nhà thì cũng không có tiền nhưng ngay khi anh lạnh đến toàn thân run rẩy thì một thiên sứ đáng yêu, tóc cột đuôi ngựa, đeo túi sách nhỏ, nhảy nhảy nhót nhót đi tới chỗ anh.


Sau khi biết tình huống của anh thì cô gái nhỏ không những đi tới cửa hàng tiện lợi mua sữa nóng cho anh mà còn cho anh tiền để về nhà, lúc đó cô gái hồn nhiên giống như thiên sứ kia đã khắc sâu vào trong đầu anh nhưng điều khiến anh không ngờ đến là khi gặp lại cô thì cô đã trở thành em của anh, mà mẹ cô chính là người anh hận thấu xương đang cố gắng thuyết phục anh, có lẽ Chu Mẫn Quân không ngờ được anh đã tình cờ thấy bà ta nằm trong ngực ba anh, tại sao bà ta có thể vô sỉ như vậy, tại sao bà ta có thể dập tắt đi một chút mộng ảo cuối cùng của anh.


“Thôi, tất cả nên kết thúc từ lâu rồi.”


Cô và Chu Mẫn Quân là mẹ con, anh muốn khiêu chiến Chu Mẫn Quân thì tất nhiên phải ở phía đối lập với cô, cho dù không muốn đối mặt thì nhất định cũng phải đi đối mặt, nếu như không có Chu Mẫn Quân thì nhà anh sẽ không như bây giờ, lúc mẹ anh qua đời, anh còn nhỏ nhưng cũng hiểu bởi vì có người phụ nữ kia ở đây nên mẹ anh sống không hạnh phúc, bắt đầu từ bây giờ, anh cũng sẽ khiến Chu Mẫn Quân sống không được hạnh phúc, anh thề.


Sau khi Mục Thiếu Đường rời đi, Diệp Cẩn mệt mỏi nhìn về phía Lệ Dĩ Thần: “Anh chưa đi sao?”
“Đã đi nhưng khi nhìn qua kính chiếu hậu thấy có người đến gần em thì vội vàng quay lại, anh đưa em lên.”


Diệp Cẩn có chút khổ sở nhìn phương hướng Mục Thiếu Đường rời khỏi: “Không sao, anh đi đi, anh ta sẽ không trở lại quấy rầy em nữa đâu, em hiểu rõ anh ta, lần sau gặp lại, sợ rằng thật sự sẽ là kẻ địch.”
“Em để ý sao?”


Diệp Cẩn lắc đầu một cái: “Chỉ không muốn mà thôi, anh ta và Mục Văn Khởi không phải là một loại người, anh ta..... Thôi, cho dù không muốn nhìn thấy cục diện như thế nhưng cũng không có cách nào cả, muốn Diệp thị thoát khỏi Mục thị thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt.”


“Em đã nghĩ thông suốt như vậy thì anh cũng không nói thêm gì nữa.” Lệ Dĩ Thần sửa lại một chút tóc rối của Diệp Cẩn: “Hôm nay em có một trận chiến ác liệt phải đánh đấy, cố gắng lên, chỉ cần em cần anh thì bất cứ lúc nào anh cũng sẽ xuất hiện bên cạnh em.”


Diệp Cẩn cười khẽ, yếu ớt nói: “Được.”






Truyện liên quan