Chương 96: Đều ở trong kế hoạch
"Điều kiện của Lệ tổng là?"
Lệ Dĩ Thần nhếch môi cười khẽ: “Tôi muốn tất cả cổ phần Diệp thị trong tay ông."
Nghe vậy, đầu tiên Mục Văn Khởi sững sờ, sau đó chợt cười to: “Quả nhiên tính tình của Lệ tổng rất sảng khoái. Vì Lệ phu nhân mà ngay cả tiền đến tay cũng không kiếm."
"Tiền thì có thể kiếm lại, nhưng nếu không có người thì tôi chỉ là một người cô đơn, đến lúc cho dù có giàu có hơn nữa thì cũng không có nghĩa lý gì."
"Lệ tổng nói đúng lắm, ai có chí nấy. Những người trẻ tuổi đều muốn theo đuổi tình yêu, không giống như tôi. Tuổi lớn rồi nên không nghĩ tới chuyện lãng mạn nữa, suy nghĩ rất thực tế, được, tôi đồng ý với cậu, lát nữa tôi sẽ bảo luật sư của tôi liên lạc với cậu."
"Vậy thì chúc cho hạng mục của Mục tổng thuận lợi, mua ít bán nhiều."
"Ha ha...... Cảm ơn lời chúc của Lệ tổng."
Khi Lệ Tuệ Dĩnh cầm lấy cổ phần của Diệp thị thì gương mặt đầy vết bỏng cười lên, bởi vì làn da bị phá hủy nên cười rất khó khăn, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
"Cô, Diệp thị đã là của cô, mà Mục thị cũng sắp phá sản đóng cửa, cho nên có một số việc cô nên buông xuống rồi."
Lệ Tuệ Dĩnh ném cổ phần lên bàn, đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Buông xuống? Cháu nghĩ quá đơn giản rồi A Thần, chưa nói đến tiện nhân kia hại cô nhà tan cửa nát, chỉ kể đến thân thể tàn tạ này của cô, làm sao cô có thể buông xuống cho được?"
Nghe vậy, Lệ Dĩ Thần bỗng dưng chợt nhíu mày: “Cô, cô không thể nói mà không giữ lời được."
Lệ Tuệ Dĩnh tức giận nói: "Cô thật sự phải không hiểu rốt cuộc con nhóc kia có gì tốt, nó cũng đáng ghê tởm như mẹ nó vậy. Nó thì tốt ở chỗ nào, A Thần, nghe lời cô, cắt đứt với nó đi, nếu như cháu thật sự không thích Mạn Thanh thì ai cũng được, cô sẽ không phản đối."
Vẻ mặt Lệ Dĩ Thần tràn đầy thất vọng nhìn Lệ Tuệ Dĩnh: “Cô, cô biết tính của cháu mà, chuyện cháu đã quyết định thì cho dù thế nào cũng sẽ không thay đổi, nếu như cô cứ ép cháu thì đừng trách cháu bất hiếu."
"Lời này của cháu là thế nào?" Lệ Tuệ Dĩnh giật mình nhìn Lệ Dĩ Thần.
"Cô. Công ơn nuôi dưỡng cô cháu sẽ không quên, hơn nữa cháu rất cảm động, nhưng cô không thể dùng việc này để uy hϊế͙p͙ cháu hết lần này đến lần khác, lần này cháu sẽ sống theo ý mình, cháu không hy vọng xa xôi cô chấp nhận Diệp Cẩn, cháu chỉ hi vọng cô đừng đi gây sự với cô ấy, lại càng không nên nói những chuyện bẩn thỉu của thế hệ trước cho cô ấy biết, chỉ cần cô đồng ý với cháu thì... cháu sẽ chỉnh đốn lại Mục thị, tặng cổ phần cho con trai ruột của cô, Mục Thiếu Đường, còn lại phần thuộc về ba cháu thì cháu sẽ mang về nước Mĩ, phát triển sản nghiệp thuộc về nhà họ Lệ lần nữa."
"Nếu như mà cô không đồng ý thì sao?"
Lệ Dĩ Thần chậm rãi đứng lên bên cạnh Lệ Tuệ Dĩnh, từ trên cao nhìn xuống người cô mà anh vẫn luôn tôn kính: “Mặc dù tài sản của Mục Thiếu Đường ở Thái Lan không có liên qua đến Mục thị, nhưng nếu cháu muốn thì anh ta đừng mong có ngày yên ổn, cô, cô biết cháu có khả năng này mà."
Nghe vậy, Lệ Tuệ Dĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mặt trợn trừng, hung hăng nhìn Lệ Dĩ Thần: “Cháu dám."
Lệ Dĩ Thần có chút đau lòng, cười khổ một tiếng: “Cuối cùng vẫn không phải là ruột thịt."
Sau khi nói một câu không đầu không đuôi thì Lệ Dĩ Thần chậm rãi rời khỏi nhà Lệ Tuệ Dĩnh, Lệ Tuệ Dĩnh nhìn Lệ Dĩ Thần rời khỏi, im lặng thật lâu cho đến nước mắt tràn mi.
"Không ai hiểu nổi đau của mình, ngay cả đứa cháu mình nuôi lớn từ nhỏ cũng vứt bỏ mình...vì sao cuộc sống của mình lại thất bại như thế?"
Trong hoảng hốt, Lệ Tuệ Dĩnh chợt nhìn thấy gương mặt mình ở trong cửa kính thủy tinh, trong nhà không có gương, cho nên đã lâu bà không nhìn thấy khuôn mặt của mình, bây giờ lại đột nhiên nhìn thấy khiến bà bị dọa không hề nhẹ.
Lệ Tuệ Dĩnh dùng bàn tay khô đét gầy gò lau từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu bắt đầu lăn xuống trên khuôn mặt: “Nếu mình gây khó dễ cho Diệp Cẩn thì A Thần sẽ gây khó dễ lại Thiếu Đường, mình phải làm thế nào đây, rốt cuộc mình có nên báo thù hay không, mặc dù Mục Văn Khởi sắp lụn bại nhưng người phụ nữ kia vẫn còn rất tốt, nếu để cho ả ta tiêu diêu tự tại thì mình không cam lòng, mình không cam lòng......" “Choang”, Lệ Tuệ Dĩnh hất bình hoa trên bàn xuống đất.
Chỉ là trong thời gian một tháng, Mục thị bắt đầu sụp đổ, công trình quảng trường thị chính vừa mới đặt móng thì đất bị sụt lún dẫn đến đình công, lúc này tất cả mũi dùi đều hướng về Mục thị, chỉ trích công trình kém chất lượng và ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, Mục Văn Khởi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với pháp luật về sự kiện cực kì tồi tệ này.
Mục Văn Khởi bị bỏ tù, Mục thị cũng bị bán đấu giá công khai, lúc này giới truyền thông tài chính lại tung ra tin tức giựt gân là Mục thị đã là một cái vỏ rỗng từ lâu, thiếu trong hụt ngoài, trong lúc nhất thời, tất cả các công ty thương nhân tham gia đấu giá đều vội vàng rút lui cho đến khi Lệ Dĩ Thần xuất hiện, thu mua và chỉnh đốn lại Mục thị, khiến nó trở thành công ty bất động sản nổi tiếng trong nước một lần nữa, danh tiếng vang dội, không người nào có thể địch nổi.
Lệ Dĩ Thần vừa mới phỏng vấn xong, định lại xe ra khỏi công ty thì nhìn thấy Diệp Cẩn đi tới: “Dừng xe."
Quả nhiên Lệ Dĩ Thần ngoan ngoãn dừng xe lại: “Anh chuẩn bị đi tìm em, lên xe đi."
"Không cần lên xe, em chỉ hỏi anh hai chuyện, thứ nhất, tai nạn quảng trường thị chính kia là do anh làm đúng không? Nếu như là anh thì em cảm thấy cực kì thất vọn, em cho rằng anh có đủ bản lĩnh để hạ gục Mục Văn Khởi, thì ra cũng chỉ là một chút thủ đoạn lưu manh, vả lại có phải anh nên giải thích chuyện Diệp thị đổi chủ với em hay không?"
“Em lên xe đi, từ từ anh sẽ nói cho em biết."
“Em nói em sẽ không lên xe của anh, đường ở đây cũng không hẹp, anh dừng xe một lúc cũng sẽ không gây ra kẹt xe, em muốn anh nói cho em biết ngay lập tức."
Lệ Dĩ Thần tháo dây an toàn ra, sau đó xuống xe, đi đến trước mặt Diệp Cẩn: “A Cẩn, mặc kệ Diệp thị có đổi chủ hay không thì anh cũng sẽ cho em một công ty khác còn phát triển hơn cả Diệp thị, hôm nay anh đã hẹn với luật sư, em đi theo anh đến văn phòng luật sư, anh sẽ đổi tên Mục thị thành Tân Diệp dưới danh nghĩa là tập đoàn của em."
Diệp Cẩn hơi thất thần, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại lý trí: “Anh có ý gì?"
"A Cẩn, Diệp thị đã quá cũ kĩ rồi, không có khả năng quật khởi nữa, bởi vì nó là một cái cây đã hư thúi, Cung Đức Bồi còn như vậy thì người khác tốt ở chỗ nào, những lão già kia vẫn không rời khỏi Diệp thị vì một phần nhàn nhã ở đây, nói trắng ra những người đó thật sự là người tài nhưng lại không có chí tiến thủ, với những người như vậy thì việc khôi phục sự nghiệp to lớn của Diệp thị chỉ là nằm mơ giữa ban ngày, muốn đưa Diệp thị trở lại thời kí huy hoàng thì chỉ có một cách là thay máu, mà Mục thị lại là thế thân tốt nhất."
Diệp Cẩn giật mình nhìn Lệ Dĩ Thần: “Từ lúc nào anh lại trở nên đáng sợ như vậy, có phải tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh hay không? Lệ Dĩ Thần, có anh anh rất vui vẻ khi nhìn thấy em giống như một kẻ ngu bị anh xoay quanh không?"
"Em đừng kích động như thế, A Cẩn, em bình tĩnh một chút, anh không hi vọng em có thể tán thành suy nghĩ của anh ngay lập tức, nhưng em hãy suy nghĩ thật kĩ, lời của anh không phải là không có đạo lý, còn nữa, đúng là anh đã dự đoán được tai nạn của quảng trường thị chính nhưng cũng không phải là anh cố ý khiến nó xảy ra, ngay từ lúc đấu thầu hạng mục quảng trường thị chính đó thì anh đã biết được tin tức từ trong miệng một nhà địa chất học, mảnh đất dành để xây dựng quảng trường thị chính lớn như vậy nhưng vẫn không có người xây dựng là bởi vì tầng địa chất ở đó hết sức đặc biệt, ở trên thì cứng nhưng dưới lại là bùn mềm, hơi sơ sẩy một chút thì sẽ bị sụp đổ, nếu như Mục Văn Khởi không vì lòng tham cố chấp muốn giành hạng mục này thì anh sẽ đình chỉ hạng mục, nhưng điều này là do chính ông ta chọn, không trách được người khác."
"Lệ Dĩ Thần, em...... Đột nhiên em cảm thấy em không hiểu được anh nữa, đúng, Mục Văn Khởi rất đáng ch.ết, nhưng những công nhân vô tội bị thương vì công trình sụp đổ thì sao đây? Bọn họ cũng đáng ch.ết sao? Hơn nữ em vốn tưởng rằng anh chỉ bức Mục Văn Khởi đến đường cùng, hai bàn tay trắng mà thôi, nhưng không ngờ anh lại làm như vậy, trực tiếp khiến cho ông ta không ngóc đầu dậy được nữa, ha ha, rốt cuộc giữa anh và Mục Văn Khởi có thù oán gì mà phải làm tới mức độ này, thôi, anh đừng nói nữa suy nghi của chúng ta hoàn toàn không giống nhau, cho dù là công trình quảng trường thị chính hay là việc Diệp thị đổi chủ, em đều không muốn nghe anh giải thích nữa, Lệ Dĩ Thần, anh đừng tới tìm em, em cần yên tĩnh một chút, em không muốn gặp anh nữa."
"A Cẩn......"
Diệp Cẩn kiên quyết quay đầu sang chỗ khác, cắn chặt răng rời đi, đây không phải là Lệ Dĩ Thần cô biết, người đàn ông trước mắt thật là đáng sợ, những gì anh làm hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cô, người cô yêu là chàng trai trẻ đơn thuần như ánh mặt trời chứ không anh mà một người đàn ông danh vọng, giàu có, nhưng lòng dạ lại đầy âm hiểm đáng sợ.
Trở lại nhà, Diệp Cẩn bắt đầu sắp xếp đồ đạc, cô muốn dời xa nơi này, mặc dù rất khó khăn nhưng cô nhất định phải rời đi, nơi ân ái ngày xưa bây giờ đã là địa ngục, nếu như cô không chịu rời khỏi thì nơi này sẽ giống như gong xiềng buộc chặt cô khiến cô không còn là chính mình nữa, cô không thể phá vỡ ranh giới cuối cùng này, lần này Lệ Dĩ Thần đã thật sự chạm đến ranh giới cuối cũng của cô rồi.
Trong Diệp Cẩn đang kéo vali chuẩn bị lúc rời thì nhìn thấy Chu Mẫn Quân như hung thần ác sát xông tới, hung hăng bóp cổ Diệp Cẩn.
"Tại sao Diệp thị lại đổi chủ? Mau nói cho mẹ biết tại sao?"
Diệp Cẩn cố gắng thoát khỏi Chu Mẫn Quân: “Khụ khụ...... Mẹ...... Mẹ buông con ra đã...... Khụ khụ...... Con không thở được."
Nhìn sắc mặt Diệp Cẩn từ đỏ biến thành trắng, Chu Mẫn Quân vội vàng buông tay, nhưng tức giận trên khuôn mặt vẫn không hề giảm bớt: “Rốt cuộc là Lệ Dĩ Thần đang làm cái gì, tại sao nó lại đưa Diệp thị cho một người tên là Lệ Tuệ Dĩnh, đợi chút, cái tên này...... Tại sao lại quen như vậy?"
Diệp Cẩn thở gấp, thật vất vả mới hít thở lại bình thường, nói một cách khó khăn: "Lúc trước là mẹ muốn con chuyển cổ phần cho anh ta, bây giờ anh ta đùa bỡn chúng ta, tại sao mẹ lại tới tìm con tính sổ?" Diệp Cẩn bị Chu Mẫn Quân làm cho tức điên, thiếu chút nữa mẹ cô đã giết cô rồi.
Trong lúc Diệp Cẩn thất vọng, khổ sở rơi nước mắt thì lại thấy Chu Mẫn Quân sững sờ như đang ở trong thế giới của bà.
"Lệ Tuệ Dĩnh...... Lệ Tuệ Dĩnh, cái tên này thật sự rất quen thuộc nhưng tại sao mình lại không nhớ ra nhỉ?"
Đột nhiên có một đứa bé chạy chạy tới, đưa mảnh giấy cho Chu Mẫn Quân: “Bà ơi, mới vừa rồi có một bà nào đó đội mũ không thấy mặt bảo cháu đưa cái này cho bà."
Chu Mẫn Quân mở tờ giấy ra, trên đó viết: “Ân oán mấy chục năm, hôm nay cũng nên giải quyết rồi. Muốn lấy lại Diệp thị thì hãy đến du thuyền Bạch Hải.
Kí tên: Lệ Tuệ Dĩnh."
Đọc xong, đột nhiên Chu Mẫn Quân nhớ tới cái gì đó, sắc mặt càng ngày càng khó coi, tiếp sau đó đi về phía trước, Diệp Cẩn không chuyện gì nhưng cũng đuổi theo sau.
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"