Chương 7
Động tĩnh bên này rất lớn, đặc biệt là Trương Thịnh mắng chửi câu kia, thầy giáo quản lí phòng dụng cụ đi tới, nhìn thấy mấy nam sinh đang giương cung bạt kiếm, tức giận quát: “Các em làm gì thế? Muốn đánh nhau hay sao?”
Thật ra muốn đánh nhau thì chỉ có một người, chính là Trương Thịnh.
Vì Trương Thịnh nói muốn chỉnh Giang Đồ, Tào Minh cùng Trương Thịnh quan hệ thân thiết như vậy, không phối hợp một chút sau này làm sao xưng huynh gọi đệ? Một nam sinh khác bị kéo vào đám lửa, tuy rằng cũng không ưa mắt Giang Đồ, nhưng không tới nỗi muốn đánh nhau.
Nam sinh đó vội lên tiếng: “Thầy giáo, oan ức quá, chúng em không đánh nhau!”
Thầy giáo quản lí dụng cụ hiển nhiên không tin, cảnh cáo nói: “Đánh nhau trong trường học sẽ bị xử lý kỷ luật, các em không biết hay sao?”
“Em biết, cho nên em sẽ không đánh nhau ở trong trường, mong thầy yên tâm.” Giang Đồ chùi bụi bẩn trên mắt kính, đeo lên, lại cúi người nhặt quả bóng rổ, lại tới cầm hai cây vợt tennis để bên hông, sau đó bước ra ngoài cửa: “Em vào học trước đây.”
Thầy giáo quản lí dụng cụ: “……”
Ông quay đầu lại, ai da — vị bạn học này, em có ý tứ gì? Ý em là không được đánh nhau trong trường, vậy đi ra ngoài là có thể đánh hay sao?
Giang Đồ trở lại sân luyện tập, đưa quả bóng rổ qua cho Đinh Hạng, đi tới trước mặt Chúc Tinh Dao, đem vợt tennis vào lòng bàn tay cô, vừa nãy cô nói muốn đánh tennis.
Chúc Tinh Dao sửng sờ, vội vàng nói: “Cảm ơn cậu.”
Giang Đồ gật đầu, quay người đi.
Đinh Hạng gọi cậu: “Giang Đồ, tới đây chơi bóng đi.”
“Không chơi.”
Cậu không có tâm trạng chơi bóng, xoay người chạy đến sân điền kinh.
Chúc Tinh Dao cầm vợt tennis, quay đầu nhìn, các nam sinh khác trong tiết thể dục đều chơi bóng gì đó, chỉ có cậu hay chạy vài vòng đợi hết tiết.
Giang Đồ chạy xong ba ngàn mét, toàn thân mồ hôi đi tới tòa nhà dạy học, đi ngang qua văn phòng tổ vật lý ở tầng một, đúng lúc có hai nam sinh cao gầy ra khỏi văn phòng, dáng vẻ uể oải lướt qua phía sau cậu, một người cất giọng cười mắng: “Toang rồi, nghe nói bây giờ toàn bộ các lớp đều truyền tai nhau tớ đã giành được giải nhất, mẹ nó là ai đồn thế?”
“Ha ha ha! Ai bảo mọi người kì vọng cao ở cậu như vậy! Thật ra lần đầu tiên dự thi mà giành được giải nhì đã không tồi, đáng tiếc là không phù hợp với thân phận nam thần của cậu.”
“Cút đê!” Cậu mắng lại: “Tớ chỉ sợ Chúc Tinh Dao cũng cho rằng tớ có thể giành được giải nhất, kết quả lại không đạt được.”
Bước chân của Giang Đồ bỗng nhiên khựng lại, đứng ở lối rẽ lên tầng hai, cúi đầu nhìn xuống. Lục Tễ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt phía đối diện, cậu ta sửng sờ, cảm thấy người này có hơi quen mắt.
Hứa Hướng Dương khoác vai Lục Tễ, thấp giọng nói: “Cậu nói nhỏ thôi! Nơi này rất gần văn phòng, lỡ bị thầy giáo nghe được thì sao?”
Mặc kệ trường cấp ba ở đâu, việc yêu sớm đều bị cấm, Nhất Trung Giang Thành thì lại càng nghiêm, hơi có một chút manh mối liền phải tìm gặp phụ huynh, nói chung là, muốn đem ý nghĩ yêu sớm bóp ch.ết từ trong nôi.
Tuy rằng như vậy, không ai có thể giải thích rõ ràng sự bồn chồn của tuổi trưởng thành, cũng không có cách nào ngăn cản yêu thích loại tình cảm, giống như vừa đến tuổi dậy thì, loại tình cảm đó liền tự nhiên sinh trưởng trong cơ thể, ngăn cũng không ngăn được.
Việc Lục Tễ thích Chúc Tinh Dao đối với mấy người bạn tốt của cậu ta từ lâu đã không còn là bí mật.
“Này, cậu nhìn đi đâu vậy……” Hứa Hướng Dương theo ánh mắt của cậu ta mà ngẩng đầu lên, liền bị ánh mắt trầm tĩnh của Giang Đồ làm hoảng sợ. Giang Đồ liếc mắt nhìn qua rồi quay người rời đi. Cậu ta ngẩn người, ngước mặt chỉ lên không khí phía trên hỏi Lục Tễ: “Người vừa rồi hình như là Giang Đồ lớp bên cạnh?”
Thi đấu vòng loại môn Vật lý tổ chức vào đầu tháng 9, cũng chính là khoảng thời gian vừa khai giảng xong, Giang Đồ cũng vừa bắt đầu tham gia dự thi, cùng Lục Tễ và Hứa Hướng Dương chờ dự thi ở văn phòng, hai bên nhìn nhau, lúc ấy Chúc Tinh Dao cũng ở đó.
Có điều, Chúc Tinh Dao nói cô không học chuyên nên từ chối dự thi, thầy giáo khuyên bao nhiêu cũng vô dụng, lúc cô rời khỏi văn phòng một đám nam sinh đều hướng ánh mắt dõi theo cô, bao gồm cả Lục Tễ, chỉ có Giang Đồ không quay đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tĩnh lạnh lùng.
Lục Tễ nhớ lại, gật đầu: “Là cậu ấy, thay đổi mắt kính, thiếu chút nữa tớ không nhận ra.”
Hứa Hướng Dương tấm tắc vài tiếng: “Chẳng trách cảm thấy đẹp trai hơn nhiều, cậu ấy cũng coi như bắt kịp với cậu rồi.”
Lục Tễ không đáp lời, cười cười, lớp mười số bảy và số tám của trường đều ở trên tầng ba. Khi hai người đi ngang qua lớp 7, Giang Đồ đang dựa lưng vào tường, ngửa đầu uống nước.
Lục Tễ nhìn xuống tầng dưới lầu, thấy Chúc Tinh Dao và vài nữ sinh chạy tới tòa dạy học ở dưới lầu, cậu ta đưa mắt nhìn vào trong lớp 7, bên trong ngoại trừ Giang Đồ, còn có mấy nữ sinh nữa. Cậu ta vươn tay khoác vai Hứa Hướng Dương đi vào cửa sau lớp 7: “Ở lớp có tiết, tớ không đánh báo cáo, chúng ta qua lớp bên cạnh chơi một lát, tan học rồi quay lại.”
“Nè……” Hứa Hướng Dương phản đối vô hiệu, cả người bị kéo vào: “Được thôi.”
Lục Tễ ngồi xuống vị trí của Đinh Hạng, quay đầu nhìn Giang Đồ, cười nói: “Tớ ngồi ở đây một lát, cậu không ngại chứ?”
Giang Đồ buông bình nước, liếc cậu một cái, “Tùy cậu.”
Lục Tễ lại tùy ý hơn nữa, hỏi tiếp: “Tớ muốn mượn giấy bút, cậu có không?”
Giang Đồ không lên tiếng, trực tiếp đẩy tập giấy nháp giấy và bút sang, Lục Tễ nhận lấy, cúi đầu bắt đầu viết một câu trong đề thi Vật lý: “Cậu không tham gia thi đua rất đáng tiếc, vòng đấu bán kết này có một đề rất khó, tớ bất cẩn làm sai.”
Lục Tễ và Giang Đồ vừa vặn là hai con người trái ngược nhau hoàn toàn, bên cạnh cậu ta luôn có vài nam sinh đi theo, nhân duyên đối với nam sinh và nữ sinh đều rất tốt. Lâm Giai Ngữ ở trước mặt cậu có đề cập đến, Nhất Trung nữ thần là Chúc Tinh Dao, nam thần là Lục Tễ.
“Cậu thử xem?” Lục Tễ đem tập giấy nháp đến trước mặt cậu.
Giang Đồ vừa muốn từ chối, cúi đầu xuống liền thấy chữ viết nguệch ngoạc trên trang giấy, ánh mắt trở nên phức tạp. Cậu không biết Lục Tễ viết chữ xấu đến như vậy.
Một giây sau, ngoài cửa vang đến giọng nói của Chúc Tinh Dao: “Lục Tễ? Chắc là cậu nhìn nhầm rồi? Các cậu ấy ngày mai mới trở về mà.” Cô bước vào phòng học, vừa ngước mắt liền thấy Lục Tễ ngồi bên Giang Đồ, đang mỉm cười rực rỡ nhìn cô. Với Giang Đồ mang kính mắt ngồi bên cạnh, vẻ mặt trầm tĩnh, hình thành sự khác nhau rõ ràng. Có điều, cả hai người kia đều là đang nhìn vào cô.
Cô sững sờ mím môi, nói không ra lời, Lục Tễ vui vẻ vẫy vẫy tay chào: “Cậu không nhìn nhầm đâu, bọn tớ về sớm hơn nửa ngày.”
Chúc Tinh Dao kinh ngạc một phần bởi vì Lục Tễ trở về sớm hơn dự tính, phần lớn còn lại là do hình ảnh cậu ta và Giang Đồ cùng ngồi trên một cái bàn. Cô phục hồi tinh thần lại, cô nhìn về phía Lục Tễ, suy nghĩ rồi nói: “Chúc mừng cậu……”
“Khoan đã.” Lục Tễ cắt ngang, sợ cô nói ra một câu “Chúc mừng cậu giành được hạng nhất”, như vậy rất mất mặt thật đấy.
Cậu ta cúi đầu gãi gãi chóp mũi: “Khụ, tớ không giành được hạng nhất, chỉ là hạng nhì thôi.”
Chúc Tinh Dao cười: “Vậy cũng rất lợi hại rồi.”
Lục Tễ thuận tiện nói: “Ban nãy tớ còn có nói một câu trong đề rất khó, không giải được, nhờ Giang Đồ thử xem, cậu ấy thi khảo sát vật lý không phải đạt điểm tuyệt đối hay sao? Cậu có muốn qua đây xem thử không?”
Giang Đồ rũ mắt, hiểu rõ Lục Tễ chỉ là muốn ở gần Chúc Tinh Dao mà thôi. Cậu lặng lẽ cầm bút bắt đầu làm câu hỏi kia.
“Qua xem chút đi.” Lê Tây Tây đẩy Chúc Tinh Dao về phía trước: “Gen vật lý của cậu tốt mà, tớ nghĩ cậu sẽ làm được thôi.”
“Được rồi, để tớ thử xem.” Chúc Tinh Dao đi tới, Chu Thiến và mấy nữ sinh cũng phía sau.
Giang Đồ đưa đề bài cho cô, Chúc Tinh Dao chớp chớp mắt: “Cậu không phải cũng muốn làm sao?”
“Tớ nhớ kỹ đề bài rồi.”
Chúc Tinh Dao nhận lấy tập giấy nháp, yên lặng mím môi, tuy rằng đã nghe nói nam thần Lục viết chữ rất xấu, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn bị chấn động rất lớn. Lê Tây Tây đột nhiên lên tiếng, mắt nhìn Lục Tễ ngũ quan anh tuấn, vô cùng súc tích tán thưởng: “Nam thần Lục, chữ viết của cậu thật đặc biệt đấy!”
Chữ viết của Lục Tễ cơ bản thuộc loại xấu đến mức không từ nào tả được, cậu ta nhìn về phía Chúc Tinh Dao, ho nhẹ: “Cậu……Nhìn có hiểu không?”
Chúc Tinh Dao nói cũng rất ngắn gọn: “Xem đi xem lại nhiều lần cũng hiểu, chữ của cậu…… so với nét chữ của mẹ tớ khi chẩn đoán bệnh cũng không khác lắm, ngày thường tớ cũng xem nhiều rồi.”
Hàm ý chính là: May mà mẹ tớ là bác sĩ, bằng không tớ nhìn cũng không hiểu đâu.
Lục Tễ: “……”
Những người khác cười ha hả, Hứa Hướng Dương nói thêm: “Đúng đó! Chẳng khác gì nét chữ của bác sĩ khi chẩn đoán bệnh, nhìn nửa ngày mới hiểu được.”
Lục Tễ không để ý, cười cười: ” Sau này tớ muốn làm bác sĩ, hoan nghênh mọi người tới đăng ký.”
Hứa Hướng Dương: “Cút đi, con mẹ nó ai lại muốn đi bệnh viện chứ?!”
Mọi người lại cười càng lớn.
Chúc Tinh Dao ngồi xuống bàn phía trước mặt Giang Đồ, hướng cậu đưa tay: “Giang Đồ, cho tớ mượn một cây bút đi.”
Giang Đồ khựng lại, đưa mắt nhìn bàn tay mềm mại của cô, bèn đặt một cây bút lên lòng bàn tay cô, tự mình lại lấy ra một cái bút khác. Cậu có hai cây bút, nhưng mà cây kia mực chảy êm hơn.
Giang Đồ và Chúc Tinh Dao mặt đối mặt làm bài, giống như không còn chịu ảnh hưởng từ bốn phía xung quanh. Ánh mắt cậu lướt qua ngón tay trắng nõn của cô, nét chữ uyển chuyển xinh đẹp, cậu thậm chí còn phát hiện, mỗi khi cô tập trung suy nghĩ thói quen đặt đầu bút ở khóe miệng, theo bản năng muốn cắn.
“Đừng cắn.”Giang Đồ bất chợt lên tiếng, âm thanh lành lạnh, nghe qua còn có chút hù dọa.
Chúc Tinh Dao giật mình, nhất thời phản ứng lại, khó xử cười cười, “Xin lỗi, tớ theo thói quen, quên mất đây là bút của cậu……”
“Bẩn.” Cậu trả lời ngắn gọn.
Những người khác đều sửng sốt, Lục Tễ nhìn qua Giang Đồ, lại nhìn đến cây bút máy cũ, cười nhắc nhở: “Bút có vi khuẩn, đừng cắn.”
Chúc Tinh Dao thất thần không tập trung gật đầu, cô kỳ thực không biết Giang Đồ không vừa ý cô cắn đầu bút không vệ sinh, hay là nói bút bẩn, nhắc cô đừng cắn……
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Được……”
Giang Đồ biết cô có thể đã hiểu lầm, lặng lẽ chớp mắt, chung quy vẫn không giải thích, cây bút kia vừa mới lấy ra đã bị tắc mực, cậu dùng sức vạch vài nét, chữ viết dường như xuyên qua trang giấy, cuối cùng cũng chảy ra mực.
Vài phút sau, chuông tan học vang lên, cả tòa dạy học đều náo nhiệt hẳn lên, các nam sinh trong lớp vừa mới đánh bóng xong một thân đầy mồ hôi chạy vào, nhìn thấy chỗ ngồi của Giang Đồ bị mọi người vây quanh, nhịn không được tò mò đi đến xem.
“Các cậu đang làm gì vậy?”
“À, Lục Tễ nói có một câu trong đề thi rất khó, muốn mang qua nhờ Giang Đồ và nữ thần xem.”
“Cái gì?! Lục Tễ đã trở về rồi?”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều vây quanh lại đây, trong không khí tràn ngập mùi mồ hôi của nam sinh vừa mới đánh bóng xong, Lê Tây Tây tức giận trừng mắt: “Mấy cậu toàn mồ hôi nhễ nhại, tránh xa ra nào, hôi ch.ết đi được!”
Có nam sinh cười cười: “Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là mùi vị đàn ông đấy!”
Lê Tây Tây: “…”
Giang Đồ không quen bị nhiều người vây quanh, nhíu mày tăng nhanh tốc độ làm bài. Sau một phút, cậu dừng bút, đưa đáp án đến trước mặt Lục Tễ.
Lục Tễ nhìn qua, nhướng mày, đáp án chính xác.
Cậu vẫn luôn chú ý ở trên người Chúc Tinh Dao, cậu nhìn cách làm bài của cô, liền biết cô đã làm sai, mắc lỗi giống hệt cậu lúc trước.
Chúc Tinh Dao dừng bút, ngẩng đầu nhìn Giang Đồ, “Tớ với cậu cùng nhau so đáp án đi.”
Giang Đồ liếc mắt nhìn đáp án của cô, không lên tiếng. Cậu rút tập giấy nháp về, đưa tới trước mặt cô.
Chúc Tinh Dao nhìn qua, ngẩng đầu nhìn Lục Tễ, Lục Tễ cúi đầu cười cười: “Thật đáng tiếc, đáp án của cậu sai rồi.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng nhiên có người kêu: “Ôi chao! Lục Tễ, Hứa Hướng Dương, hai cậu đã quay lại mà không về lớp là như thế nào? Muốn tới làm con rể lớp 7 hay sao?”
Lục Tễ: “……”
Hứa Hướng Dương: “……”
Những người khác: “…………”
Im lặng vài giây, mọi người cười rộ lên, còn có nữ sinh lớp 8 kêu: “Tớ không đồng ý! Lục Tễ là của lớp bọn tớ mà!”
Lục Tễ đầu cũng muốn nổ tung rồi.
Nam sinh ngoài cửa kia tiếp tục kêu: “Hứa Hướng Dương, con mẹ nó cậu dù gì vẫn là lớp trưởng của lớp 8 đấy, lăn ra đây.”
Hứa Hướng Dương nghĩ thầm có liên quan gì đến cậu à? Muốn tới làm con rể là Lục Tễ cũng không phải cậu!
Giang Đồ bỗng nhiên đứng lên, trên mặt không có bất kì cảm xúc gì, nhìn về phía đám người đang chắn ngoài cửa kia, thanh âm nhạt nhẽo: “Nhường một chút, tôi muốn đi ra ngoài.”
Nụ cười của mọi người phai nhạt đi, yên lặng lui sang bên cạnh cửa, cậu liền bước ra ngoài.
Cửa lại lấp kín một lần nữa.
Không khí toàn mùi mồ hôi của các nam sinh, Chúc Tinh Dao cầm vở của Giang Đồ lên, hướng về phía Đinh Hạng vẫy vẫy tay: “Giúp tớ nói với Giang Đồ một tiếng, tớ mượn vở cậu ấy.”
Đinh Hạng vội nói: “Không thành vấn đề, cậu cứ cầm đi.”
Hào phóng sảng khoái tựa như là đồ của cậu ta vậy.
Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, Lục Tễ với Hứa Hướng Dương cũng đi ra từ phía sau cửa lớp Bảy, lúc này đám đông mới tản hết.
Chu Nguyên đứng trên hành lang cười hì hì nhìn bọn họ, Lục Tễ đi tới. tức giận đạp cậu ta một cái: “Cậu bị bệnh à, nói cái gì mà tới cửa làm con rể?”
Chu Nguyên đau đớn rên một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Không phải cậu thích nữ thần sao?”
“Thích cũng không cần phải làm như vậy, làm không tốt thì thật ngại.” Lục Tễ lười biếng dựa trên hàng rào bảo vệ, bỗng nhiên nghĩ đến việc quan trọng, quay đầu nhìn cậu ta: “Đồ trước kia tớ nhờ cậu mua giúp đâu?”
“Yên tâm, mai tớ đem cho cậu.”
“Được, cảm ơn.” Lục Tễ vỗ vai cậu ta, cười nói: “Bữa sau mời cậu đi ăn thịt nướng.”
Bởi vì Lục Tễ trở về, trên hành lang náo nhiệt hơn so với bình thường, chờ khi chuông báo vào tiết vang lên, mọi người mới lề mề trở về lớp học, còn một tiết nữa mới có thể tan học.
Giang Đồ đang ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, theo lên tiếng chuông trở lại lớp học.
Tập giấy nháp của cậu truyền từ bàn thứ hai tổ 2 tới, nữ sinh bàn trước quay xuống nhìn qua, đưa cho cậu nhỏ giọng nói: “Là Chúc Tinh Dao đưa trả cậu.”
“Cảm ơn.” Cậu nhận lấy tập, ngồi xuống.
Nữ sinh vẫn là lần đầu tiên nghe cậu nói cảm ơn, dĩ nhiên cảm thấy có chút vui mừng mà lại vừa lo.
Đinh Hạng sáp lại gần, chỉ vào nét chữ cẩu thả của Lục Tễ, không chút lưu tình mà chê bai: “Cậu xem Lục Tễ càng lớn đẹp trai như vậy, kết quả học tập lại xuất sắc, ai có thể nghĩ tới chữ cậu ta xấu thậm tệ như vậy đấy? Tớ viết tay trái còn đẹp hơn như này, cho nên nói con người không thể nào là hoàn mỹ cả.” Cậu ta dừng lại, nói thêm: “Không đúng, nữ thần của tớ vẫn là hoàn mỹ.”
Giang Đồ nhìn thoáng qua tập giấy nháp, phía dưới có thêm mấy chữ nắn nót: “Cảm ơn, tớ xem hiểu rồi.”
Cậu dựa vào tường, cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Ừ”
Ừ?
Đinh Hạng sửng sốt, quay đầu nhìn cậu, nhất thời không phân biệt được cậu đang trả lời vấn đề nào, là đồng ý cậu viết chữ bằng tay trái so với nét chữ cẩu thả của Lục Tễ còn đẹp hơn, hay là suy nghĩ giống như cậu, cảm thấy Chúc Tinh Dao là nữ thần hoàn mỹ nhất.
Tiết học cuối cùng là lịch sử, vô cùng thôi miên học sinh suốt một tiết.
Đặc biệt là đối với những nam sinh vừa trải qua giờ thể dục, đa số đều ngủ gật, Giang Đồ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đinh Hạng ngủ ngáy bên cạnh, tay trái di chuyển cây bút máy màu đen, ngón cái đột nhiên đè lại.
Vài giây sau, cậu nhìn chằm chằm ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy nháp, bỗng nhiên xé đi vo viên lại.
Chuông tan học vang lên, Giang Đồ khoác cặp sách lên vai, vung tay ném cục giấy kia vào thùng rác, đi ra khỏi phòng học, gặp phải Trương Thịnh ở nhà giữ xe, Trương Thịnh chống xe đạp của mình, giơ ngón giữa về phía cậu.
Mặt Giang Đồ không một chút cảm xúc, sải bước đạp xe đi.
Một màn này bị Đinh Hạng và hai nam sinh nữa nhìn thấy được.
Tiết học đầu tiên ngày hôm sau, Đinh Hạng nhịn không được nhắc nhở Giang Đồ: “Mặc dù Trương Thịnh rất đáng ghét, tính tình không tốt mở miệng hay kinh bỉ, nhưng trong nhà cậu ấy có tiền, thật sự nếu chọc phải sẽ rất phiền toái.”
Giang Đồ ngay cả bọn người cho vay nặng lãi đến đòi nợ đều không sợ, chẳng lẽ lại sợ Trương Thịnh?
Bất quá, cậu vẫn là nói câu: “Cảm ơn.”
…
Từ khai giảng đến bây giờ, trong bàn học của Chúc Tinh Dao có không ít thư tình, cô rất ít khi mở ra, đều là Lê Tây Tây xử lí giúp. Lê Tây Tây làm như kẻ trộm cúi xuống gầm bàn, một bên hủy đi, một bên nhỏ giọng báo cáo: “Đây là của bạn học lớp 9, cái này là bạn học lớp 15, còn cái này là của bạn học nào đó, cái này lớp 1, cái này tớ biết người này tớ biết, thuộc đội bóng rổ dáng người khá tốt……”
Chúc Tinh Dao ừ một tiếng, tỏ ý đã biết rồi.
Lê Tây Tây vo thành cục, ném vào trong hộc bàn, quay đầu nhìn cô, cười tít mắt nói: “Đều là không có đặc sắc nào, không xem cũng thế, nếu……” Lê Tây Tây tiến đến sát bên tai cô: “Tớ nói nếu như, Lục Tễ viết thư tình cho cậu, cậu có định tiếp nhận không?”
Chúc Tinh Dao: “..”
Lê Tây Tây còn nói: “Lục Tễ đẹp trai, thành tích học tập xuất sắc, rất nhiều nữ sinh đều yêu thích cậu ta, cả lớp không có nam sinh nào sánh bằng với cậu ta chứ?”
Chúc Tinh Dao nghĩ đến hình ảnh Lục Tễ một tay viết “phiếu chẩn đoán bệnh”, khó lòng tưởng tượng ra bộ dáng của cậu ta khi viết thư tình, cô nói: “Không thể.”
Có một số thời khắc, càng cảm thấy không có khả năng xảy ra, thì khả năng phát sinh sẽ càng cao.
Ở lớp Tám bên cạnh, Chu Nguyên đến muộn, bị Tạ Á mắng một trận mới ỉu xìu chạy về chỗ ngồi.
Lục Tễ ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Cậu lại chơi game cả đêm?”
“ch.ết tiệt, tớ ra ngoài quên cầm đồ của cậu, lại chạy về một chuyến, tưởng tớ dễ dàng lắm hay sao?” Châu Nguyên rút từ cặp sách ra một phong thư tinh xảo, đưa cho cậu: “Của cậu, giúp cậu lấy vé vào cửa buổi hòa nhạc, tớ không biết thứ này rất khó mua, phải mua giá cao của bọn hoàng ngưu, nhớ lần tới trả thù lao đấy.”
Vé buổi hòa nhạc đàn cello của ban nhạc Trần Lam, thời gian Chủ nhật tới đây.
Lục Tễ nhìn qua, cười nói: “Cảm ơn.”
Tạ Á đứng trên bục giảng, lạnh lùng nhìn qua, Chu Nguyên vội vàng làm động tác khóa miệng, đợi cô giáo người quay đi rồi, mới quay đầu hỏi: “Cậu tính chuẩn bị đưa cho cậu ấy thế nào? Đưa trực tiếp hả?” Cậu thật lòng khuyên nhủ: “Tớ cảm thấy tốt nhất không nên, nếu như đưa trực tiếp thì lúc bị từ chối sẽ rất mất mặt đó, tớ không đành lòng nhìn đâu.”
“Tớ không có ý định đưa trực tiếp.” Lục Tễ ngừng vài giây: “Sau khi tan học tớ sẽ để dưới ngăn bàn của cậu ấy, buổi sáng ngày mai chắc chắn cậu ấy sẽ nhìn thấy.”
“Muốn tớ giúp cậu viết mấy chữ không?” Chu Nguyên cười: “Chữ của cậu xấu quá, không cẩn thận bị người ta từ chối.”
Lục Tễ: “Xéo đê.”
Ngày hôm nay Giang Đồ trực nhật, cậu là người cuối cùng, vừa muốn đóng cửa phòng học, Lục Tễ bỗng nhiên chạy vào, thở gấp vịn cạnh cửa, nhìn về phía cậu nói: “Từ từ, Giang Đồ, cho tớ mượn cây bút.”
Giang Đồ liếc cậu ta một cái, cầm lấy cây bút từ trên bàn đưa qua. Rất nhanh sau đó, Chu Nguyên cũng đã chạy tới.
Lục Tễ trực tiếp ngồi xuống chỗ Đinh Hạng, quay đầu cảnh cáo Chu Nguyên: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, loại chuyện như thế này không thể cho cậu giúp đỡ đâu.”
Chu Nguyên thở hổn hển, ngồi xuống bàn bên cạnh, dường như xua tay từ bỏ: “Được được được, tớ có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, tớ mặc kệ.”
Giang Đồ không biết bọn họ muốn làm gì, cậu quay đầu nhìn Lục Tễ, “Tôi phải khóa cửa, cậu muốn viết cái gì thì nhanh lên.”
Tiếp theo, cậu thấy Lục Tễ đặt một phong thư lên bàn, là một phong thư bình thường khác với thư tình, là một phong thư lớn có bìa màu vàng kim tinh tảo, mặt trên đó viết: “Vé vào cửa buổi hòa nhạc đàn cello”.
Tay Lục Tễ đè lên một tờ giấy ghi chú, nghiêm túc cẩn thận viết mấy chữ, có thể nhìn ra được, cậu ta đang rất nỗ lực viết cho thật ngay ngắn.
Cậu ta nhét tờ ghi chú vào phong thư, đứng lên giơ tay với Chu Nguyên, lười biếng cười: “Như vậy sẽ không bị coi là đồ bỏ mà ném đi, đã hiểu chưa? Đồ ngốc.” Cậu ta đi về phía bàn học Chúc Tinh Dao, như chợt nhớ ra điều gì, quay lại nói câu: “Đưa lại cây bút cho tớ.”
Chu Nguyên vui vẻ cầm lấy cây bút Giang Đồ đi tới, Giang Đồ nhìn thấy Lục Tễ lấy ra tờ ghi chú, cúi đầu thêm vài chữ, rồi nhét trở lại.
Sau đó, cậu trơ mắt nhìn cậu ta cầm lá thư kia nhét vào ngăn bàn học của Chúc Tinh Dao.
HẾT CHƯƠNG 7