Chương 16

Vẫn là thư tình của bạn học J.
Câu nói của cậu ấy vẫn ngắn gọn như trước, nhưng tràn đầy sức mạnh.
“Hy vọng thời gian trôi nhanh một chút.
Để được gần kề bên cậu hơn nữa.”
Thiệp được viết Ngày 19 tháng 1 năm 2007 lúc 12:30.
Ký tên: J


Lê Tây Tây tiến lại gần, quay đầu chớp chớp mắt, hạ thấp giọng nói: “Lại là J à, gần đây tớ cố ý giúp cậu thăm dò nghe ngóng một chút chuyện của Lục Tễ, nghe nói Lục Tễ bởi vì chữ quá xấu nên không thích viết, bài làm văn thường bị trừ điểm. Cậu ấy còn thích Châu Kiệt Luân, đoán chừng vì chuyện này, mới thích dùng chữ J làm dấu hiệu.”


Chúc Tinh Dao: “Đây thật sự là Lục Tễ viết sao?”
Cô vẫn có không thể tin được Lục Tễ thật sự muốn cùng cô yêu sớm, Nhất Trung yêu sớm bị bắt được phạt rất nghiêm khắc, thư tình đều không dám viết tên, dám viết tên trên thư tình đều là dũng sĩ.


Người dũng sĩ thì có, có điều nếu bị bắt được, hậu quả sẽ rất bi thảm.


Mặc dù như vậy, nhưng vẫn không ngăn cản được các thiếu niên thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi xuân tâm nảy nở, vẫn như cũ có người ở bên bờ vực điên cuồng thăm dò yêu sớm, ví dụ như học trưởng Tống Dập lớp 11 theo đuổi học tỷ Khúc Vi, khiến cho toàn trường đều biết, còn có bạn nào đó cùng với bạn nào đó trong lớp đang quen nhau….


Loại bát quái này Chúc Tinh Dao đều biết, nam sinh thích cô rất nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy mình cách những thứ kia rất xa vời.


available on google playdownload on app store


Lê Tây Tây có lý có chứng cứ mà nói: “Nét chữ này không phải là cậu ấy thì còn ai nữa?” Hơn nữa cậu ấy tặng cậu vé xem buổi hòa nhạc cello, tặng cậu mặt dây chuyền hình cello, thiệp thiếu nữ kéo đàn cello… Ngoại trừ cậu ấy, tớ nghĩ rằng không có chàng trai nào tỉ mỉ như vậy, cậu nhìn thư tình của nam sinh khác mà xem cần bao nhiêu th0 tục thì có bấy nhiêu th0 tục.


Chúc Tinh Dao có hơi nghi ngờ: “Vậy… hy vọng thời gian trôi qua nhanh hơn, đây cũng coi như thổ lộ?”
Lê Tây Tây đảo mắt: “Có thể là hy vọng nhanh chóng được phân ban Tự nhiên, câu nói thế này, nói không chừng có thể phân thành một lớp, như thế khoảng cách sẽ gần hơn rồi nha.”


Nghe có vẻ rất có đạo lý.
Chúc Tinh Dao thừa nhận.
Lê Tây Tây thì thầm hỏi: “Cậu ấy nói như vậy, cậu có rung động không?”


Chúc Tinh Dao cẩn thận suy nghĩ một chút, kỳ thật cô không biết rốt cuộc rung động là cảm giác như nào? Khi cô nghe thấy ca khúc mà mình thích thì sẽ hiểu được đó là cảm giác gì, nhưng mà yêu thích một người nào đó là có cảm giác rung động ra sao? Cô thành thật nói: “Tớ không biết.”


Lê Tây Tây: “…”
Được rồi, nữ thần vốn có nói không có thể với bất kỳ nam sinh nào, cho dù là nam thần Lục Tễ cũng phải theo đuổi từ từ mà thôi.


Giang Đồ vắt tai nghe qua cổ áo, đeo lên nghe buổi diễn tấu của Chúc Tinh Dao suốt một tiết, bởi vì là bản ghi âm, tiếng “cảm ơn” của Chúc Tinh Dao cũng được ghi vào, giọng nói thiếu nữ nhẹ nhàng mềm mại dễ nghe.
Vừa nãy nghe thấy được giọng nói của cô từ trong tai nghe, thần kinh của cậu run rẩy một chút.


Đây là món quà ý nghĩa, tuyệt với nhất mà Giang Đồ nhận được trong cuộc đời mười bảy tuổi của cậu.
——————–


Đi học, ôn tập, bài tập về nhà, làm bài kiểm tra… Ba tuần chớp mắt một cái liền trôi qua, kết quả thi cuối kỳ cũng vừa có, có người vui có người buồn, Giang Đồ vẫn đứng thứ ba của lớp. Chúc Tinh Dao nhìn bảng điểm, quay đầu nhìn cậu: “Giang Đồ, tớ phát hiện cậu học lệch rất nghiêm trọng, lớp 11 phân ban Khoa học Tự nhiên chắc chắn cậu có thể thi vào ba lớp đứng đầu.”


Giang Đồ ngước mắt lên nhìn cô: “Còn cậu thì sao?”
Chúc Tinh Dao: “Tớ không học lệch.”
“Tớ hỏi cậu chọn ban Xã hội hay là ban Tự nhiên?”
“Tớ à…” Chúc Tinh Dao nghiêng đầu: “Tớ còn chưa nghĩ tới.”


Giang Đồ trầm mặc, nếu cô chọn ban Khoa học Tự nhiên, bọn họ còn có khả năng cùng lớp, nếu cô chọn ban Xã hội… Cậu rũ mắt xuống, che khuất sự đấu tranh dưới đáy mắt, nếu cô chọn ban Xã hội, dường như cậu cũng không thể thay đổi được điều gì, nhiều lớp học như vậy, có thể chia cùng một lớp đều dựa vào ít vận may và duyên phận.


Cậu không có học được ban Xã hội, cũng không có lợi thế để đánh cược.
Cậu không có tư cách tùy hứng, đi nhầm một bước cũng không được.
Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vẫn nên chọn ban Tự nhiên thôi, tớ không muốn học thuộc lòng.”


Đáy lòng Giang Đồ dâng lên một tia vui mừng, bình tĩnh nói: “Cậu học Khoa học Tự nhiên tốt hơn Khoa học Xã hội.”


Kỳ nghỉ đông và Tết Nguyên Đán đối với Giang Đồ mà nói không có bất kỳ mong chờ nào, không cần phải đi học, ngoại trừ có thêm thời gian đi làm thêm vài công việc, xem ra cũng không có khác gì.


Ngõ Hà Tây chỉ khi mỗi năm vào dịp Tết Nguyên Đán mới hiện ra vài phần ấm áp, mặc kệ tháng ngày trôi qua như thế nào thì năm mới đến cũng mau chóng qua nhanh mà thôi, Thư Nhàn mua một ít đồ Tết, gọi Giang Đồ đến đầu ngõ phụ giúp mang về nhà.


Sau khi Giang Đồ mang đồ về nhà, bà lại đưa cậu một tấm thẻ, thở dài: “Con đi rút 5000 tệ ra đi, nếu hai ngày nữa đám Trần Nghị đến đây gây náo loạn, ngăn cản hắn đừng bảo người khác đập phá đồ đạc nữa, bằng không làm sao mà đón Tết được?”


Giang Đồ nhìn tấm thẻ kia, nhận lấy, mặt khác cũng mang theo thẻ của mình ra khỏi cửa.
Trong thẻ Thư Nhàn chỉ còn hơn 7000 tệ, cậu rút ra 5000 tệ, sau đó lại rút toàn bộ  5000 tệ còn lại từ thẻ của mình, trở lại đầu ngõ, đằng xa nhìn thấy Trần Nghị mang theo một đám người đi về phía nhà cậu.


Cậu cau mày, chạy lên.
Trong ngõ nhỏ, trong túi Giang Cẩm Huy áng chừng được hơn hai vạn tệ, ngân nga bài hát bước vào, Thư Nhàn vừa nhìn thấy dáng vẻ của ông liền biết là thắng tiền. Vừa đi qua, bên ngoài có tiếng ồn ào, cửa khép hờ bị người ta đá văng ra.


Trần Nghị mang theo một đám người đi vào, nhìn về phía Giang Cẩm Huy chậm rãi nói: “Anh Huy này, nhìn mặt mày hớn hở của anh đi trên phố, xem ra chắc là thắng tiền rồi.” Hắn tùy tiện đi vào, giống như ở nhà mình, vắt chân lên ghế ngồi xuống: “Thắng tiền rồi thì trả tiền đi, đừng mỗi lần đều để các anh em tôi tới cửa thúc giục mãi, mệt mỏi lắm đấy.”


Giang Lộ đang ở bên nhà Lâm Giai Ngữ xem TV, bởi vì TV nhà bọn họ lần trước bị Trần Nghị đập nát, cậu nhóc nghe thấy tiếng động, vừa mới đi ra, liền thấy anh trai cậu chạy đến cửa, cậu vội vàng hô: “Anh, đám Trần Nghị lại tới.”


Giang Đồ vỗ vỗ gáy cậu nhóc, lấy mắt kính nhét vào trong tay cậu nhóc: “Cầm lấy, đứng ở bên ngoài.”
Lâm Giai Ngữ cũng chạy ra, cô lo lắng nhìn cậu, quay đầu nhỏ giọng cầu xin: “Bố, bố đi xem như nào…”
Bà Lâm lườm cô một cái, thấp giọng nói: “Con là con gái, đừng xen vào.”


Một đống hỗn loạn trong nhà bọn họ như thế, ai quản được? Đánh nhau lỡ làm người khác bị thương thì làm sao? Bà đưa mắt nhìn ông Lâm, không cho ông đi.
Giang Đồ đi vào.


Giang Cẩm Huy đang li m môi, bày ra bộ mặt vui vẻ nói: “Chỉ thắng một ít thôi, đang chuẩn bị tối đem qua trả, đây không phải là chuẩn bị đón năm mới sao? Trong nhà có chút bận rộn…” Ông vừa ngẩng đầu, liền thấy Giang Đồ đi vào, Trần Nghị cũng quay qua, một đám người đồng loạt nhìn về thiếu niên gầy gò lạnh lùng ở cửa.


Lần trước Trần Nghị với Giang Đồ đánh một trận ở chỗ này, hắn nhìn thấy Giang Đồ, sắc mặt trở nên khó coi vài phần.
Giang Đồ liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp đi về phía Giang Cẩm Huy, Giang Cẩm Huy còn đứng bên cạnh sô pha, có chút cảnh giác nhìn cậu: “Mày làm gì?”


Thiếu niên mặt không có cảm xúc nhìn ông, một lúc lâu sau, trực tiếp móc túi của ông ra.


Giang Cẩm Huy bỗng nhiên phản ứng lại, lập tức giãy dụa đẩy cậu, tức giận đến tròng mắt trợn tròn, tức giận mắng chửi: “Mày là cái đồ khốn nạn này! Mẹ nó mày làm cái gì? Tao là bố của mày đấy! Một lần hai lần tao đều nhịn, mày luôn động tay với tao thế này, về sau sẽ bị sét đánh!”


“Vậy thì để sét đánh ch.ết đi.”


Bây giờ Giang Đồ cao 1m83, so với Giang Cẩm Huy còn cao hơn 3cm, trong khoảng thời gian này mỗi lần Trần Nghị đến đây gây náo loạn, chủ yếu đều là cậu ứng phó, người thiếu niên vốn có sức lực cùng sức bật rất mạnh mẽ, gương mặt lạnh lùng đem Giang Cẩm Huy ấn xuống sô pha, mặc kệ ông ta mắng cái gì, giãy dụa như thế nào, cậu vẫn cứ lấy ra hơn hai vạn tệ từ trong túi của ông ta.


Mấy năm nay Giang Cẩm Huy bị bài bạc mài mòn tâm tính, đã sớm biến thành một kẻ vô lại, tức điên lên thì cái gì cũng làm ra được, chờ khi Giang Đồ buông ông ra, ông cầm gạt tàn trên bàn xông đến đập Giang Đồ, đỡ thắt lưng thở doc, nói không nên lời.
Giang Đồ nghiêng người né tránh.


Gạt tàn đập vào tường.
Thư Nhàn phục hồi tinh thần lại, vội vàng tới hét với Giang Cẩm Huy: “Ông làm gì vậy hả?”
Giang Cẩm Huy tức giận chỉ Giang Đồ: “Tôi làm gì? Bà nên hỏi con trai bà vừa làm gì đi? Có phải là do bà dạy không? Hả?”


Thư Nhàn vừa trắng vừa gầy, lúc còn trẻ cũng thuộc về dạng mỹ nhân thanh lệ, bây giờ còn chưa tới 40 tuổi, vẫn còn mấy phần sắc đẹp, bà đỏ mắt trừng người chồng của mình: “Đúng, do tôi dạy dỗ thì sao?”


Giang Cẩm Huy nâng tay lên muốn tát bà một cái, Giang Đồ nhanh chóng đi qua bắt lấy ông, kéo Thư Nhàn ra sau lưng, lạnh lùng nhìn về phía ông: “Ông ở trước mặt tôi động tay thử xem.”
Giang Cẩm Huy dùng sức xoay tay, vặn không lại cậu, cảm giác mặt mũi bị quét sạch, tức giận đến xanh mặt.


Trần Nghị ngồi trên ghế, nở nụ cười châm biếm xem một vở kịch lớn về cha con.
Giang Đồ hất Giang Cẩm Huy ra, đi qua đem hơn hai vạn tệ kia, cùng với một vạn tệ cậu vừa mới rút về, quăng trước mặt hắn, mặt binh tĩnh nói: “Ba vạn ba ngàn, đủ nửa năm.”


Trần Nghị xem kịch còn chưa thấy đủ, chậm rãi sắp xếp xong số tiền kia. Một xấp thật dày, tâm tình hắn không tệ liền đứng lên, nhìn người thiếu niên trước mặt, nhướng mày cười: “Cái này phải xem bố mày có nợ tiền lại nữa không, hơn nữa ai quy định mỗi tháng trả năm ngàn là được? Có tiền đưa trước thời hạn cũng không được?”


Giang Đồ lạnh lùng, nhìn hắn không nói một lời nào.


Trần Nghị là một tên đàn ông hai sáu, hai bảy tuổi, lăn lộn nhiều năm như vậy, người nào chưa từng thấy qua? Nhưng chưa bao giờ thấy qua người như Giang Đồ, bất cứ lúc nào dường như tên gia hỏa này tùy thời điểm mà có thể liều mạng với hắn, hắn híp mắt, vỗ vỗ trên vai cậu: “Coi chừng tâm tình của tao, cân nhắc nặng nhẹ.”


Nói xong, mang theo một đám người rời đi.
Có người còn chậc chậc một tiếng, mang theo vài phần thán phục: “Tiểu tử kia ngay cả bố cũng dám động thủ, chẳng trách lần trước dám ngang ngược với chúng ta.”


Trần Nghị vẫn chưa hiểu được tại sao lần trước Giang Đồ ngang tàn với hắn như vậy, từ chối cho ý kiến cười châm biếm: “Đoán chừng là bị dồn ép đến đầu óc có vấn đề rồi.”


Sau khi đám người kia đi, Giang Đồ nhìn không thèm liếc nhìn Giang Cẩm Huy một cái, trực tiếp đi ra khỏi nhà, Giang Lộ cùng Lâm Giai Ngữ ngơ ngác đứng ở bên cửa, đại khái cũng không nghĩ tới cậu sẽ cướp tiền của Giang Cẩm Huy. Nhất là Giang Lộ, bình thường Giang Cẩm Huy thắng tiền cậu nhóc đều nhân cơ hội hỏi ông xin ít tiền tiêu vặt, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, mà Giang Đồ đã từ rất lâu rồi không lấy tiền của Giang Cẩm Huy.


Giang Đồ lấy lại kính mắt từ trong tay Giang Đồ, đeo lên rồi rời đi.
Lâm Giai Ngữ kiễng chân lên, gọi: “Này, cậu đi đâu vậy?”
Giang Đồ không quay đầu lại: “Ra ngoài hít thở không khí.”


Giang Đồ chạy đến khu biệt thự của Chúc Tinh Dao, từ xa nhìn thấy tài xế nhét từng hành lý vào trong xe việt dã, Chúc Tinh Dao mang theo đàn cello bảo bối của cô đứng bên cạnh, mang mũ trùm tai làm bằng bông mềm mại, cả người ấm áp xinh xắn.


Chúc Tinh Dao phải về nhà ông bà nội ăn Tết, ở một thành phố nhỏ bên cạnh Giang Thành, lái xe mất ba tiếng đồng hồ.


Chiếc xe chạy ra khỏi sân, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao gầy từ gương chiếu hậu, cô quay đầu lại, lão Lưu đột nhiên ho mạnh một tiếng: “Cô chủ, cháu ngay ngắn đi, đừng nhìn khắp nơi.”
Chúc Tinh Dao: “…”
Không phải cô ngồi ngăn ngắn rồi sao?


Thị lực lão Lưu rất tốt, ông vừa mới lái xe ra, dường như nhìn thấy tên tiểu tử lần trước kia đang đứng sau thân cây, cũng dám chạy đến cửa nhà rồi hả? Không sợ bị ông chủ với bà chủ nhìn thấy sao? Cô chủ cũng như vậy, lá gan cũng lớn rồi.


Chúc Tinh Dao bị lão Lưu làm cho có chút không hiểu, cô nói: “Cháu đã ngồi yên rồi mà.”


Tết Nguyên Đán năm nay, có người trải qua rất có vui vẻ, cũng có người trải qua rất dày vò, sau khi toàn bộ tiền đánh bạc của Giang Cẩm Huy bị Giang Đồ lấy đi, lại không vay được tiền, cơ hồ mỗi ngày đều muốn cùng Thư Nhàn cãi nhau một trận, chỉ cần không động tay động chân, Giang Đồ cũng mặc kệ.


Đêm Tết Nguyên Tiêu, cậu đeo tai nghe đi ra khỏi ngõ Hà Tây, cũng không đi xa bao nhiêu, chỉ đứng ở đầu ngõ, dựa vào tường gạch đỏ nhìn dòng xe đến người đi.
Lâm Giai Ngữ không biết từ khi nào đi tới, đột nhiên nhảy đến trước mặt cậu, kêu to như muốn hù dọa người khác.


Đáng tiếc, Giang Đồ không nhúc nhích một chút nào, rũ mắt nhìn cô như một đứa ngốc.
Lâm Giai Ngữ hừ một tiếng: “Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Say mê như thế?”
Trong tai nghe truyền đến lời cảm ơn của Chúc Tinh Dao, là âm thanh Giang Đồ đã nghe đi nghe lại vô số lần.
Đang nhớ đến Chúc Tinh Dao.


Cậu nói thầm trong lòng, nhưng không có cảm xúc gì: “Không có gì, muốn nhanh chóng khai giảng thôi.”


Lâm Giai Ngữ vừa rồi ra ngoài còn nghe thấy Giang Cẩm Huy đang gọi điện thoại mượn tiền, ngẫm lại ăn Tết đối với Giang Đồ mà nói thật sự không có ý nghĩa gì. Cô thở dài một hơi, lại quay đầu hỏi: “Nghe nói, sang năm sau ngõ Hà Tây này có thể thật sự phải phá dỡ, tính theo đầu người, cậu cảm thấy lần này là có thật không? ”


Gương mặt Giang Đồ vô cảm, âm thanh nhạt nhẽo: “Không biết.”


Lâm Giai Ngữ suy nghĩ một hồi, không nhịn được vui mừng: “Nếu thật sự phá dỡ thì tốt quá rồi, nhà chúng ta có thể chuyển tới một căn nhà lớn hơn, tớ rất thích những căn hộ sáng sủa, không giống như ngõ Hà Tây, ẩm ướt, lại tối tăm. Trong nhà cậu trả được tiền, cậu cũng có thể thoải mái hơn nhiều.”


Chuyện phá dỡ này đã nói mười năm rồi, người bảo tính theo tỷ lệ diện tích, người nói tính theo đầu người, cuổi cùng tính như thế nào, bây giờ vẫn còn chưa quyết định.


Mặc dù Giang Đồ chưa từng hỏi qua, nhưng cũng đoán được vì sao Thư Nhàn bị Giang Cẩm Huy đánh đập nhiều lần như vậy, cho dù ông up hϊế͙p͙ ép buộc bọn họ ly hôn, Thư Nhàn vẫn cắn răng không chịu rời đi.


Bà nói, nếu như ly hôn, khi phá dỡ khu phố này sẽ không được chia tiền, vất vả nhiều năm như vậy thì được gì?
Có đáng không? Giang Đồ cảm thấy không đáng, cũng không tin Giang Cẩm Huy.
Chỉ mong, sự kiên trì của Thư Nhàn có thể mang lại kết quả tốt.
HẾT CHƯƠNG 16






Truyện liên quan