Chương 20: Vẫn là tỷ muội …
Trong hội trường, Đái Tình liếc Giơ Cao Vũ một cái, “Các ngươi làm như vậy thích hợp sao ? Nếu mọi người tới coi như là giả bộ một chút a, bây giờ như vậy là bớt việc , ở bên ngoài ảnh hưởng có nhiều hư a? Vì bạc hà chúng ta cũng không nên làm như vậy a!” Nàng đã sớm nhìn thấy hết thảy những thứ này cũng là chuẩn bị cho Bạc Hà, cho nên nhất định phải hành động trước, cho thấy chính mình và Bạc Hà cùng một chuyến tuyến, tránh cho sau này bị cô lập …
Giơ Cao Vũ đứng lên, “Chuyện này không liên quan đến ta, hỏi hắn đi” Nói xong chỉ chỉ Gia Đường, mối quan hệ bây giờ của bọn họ làm cho hắn thật khó xử, dù sao thì vấn đề tình cảm người ngoài cuộc không nên nhúng tay vào.
Tiếng gõ cửa vang lên, Đái Tình liếc nhìn Giơ Cao Vũ, xong rồi điều chỉnh lại vẻ mặt, nói như thế nào nàng cũng là người của công chúng, trong mắt người ngoài cũng là một người chủ trì ưu tú, để cho người ta thấy nàng tức giận cũng không tốt
“Các vị giám khảo tốt, ta là năm mươi ba hiệu tuyển thủ…”
Giơ Cao Vũ cố ý nói mấy vấn đề gây khó khăn, kết quả tuyển thủ không đáp ứng được đi ra ngoài, Gia Đường bên trong cười thầm, Đái Tính cố nén để cảm xúc phát tán ra ngoài, không chỉ là vì cái cuộc tuyển chọn hoang đường này, chủ yếu cũng là vì chuyện Bạc Hà trở lại làm cho lòng nàng lo sợ, nhưng cũng phải miễn cưỡng cười, nàng hận vì sao chính mình đem 4 năm thanh xuân để chờ đợi hắn, vậy mà tại sao hắn lại không có một chút cảm giác nào với nàng …
Giơ Cao Vũ vẽ đại lên tờ giấy vài ba cái, còn mấy người còn lại cũng giả vờ như ghi chép, cuối cùng vẫn là Giơ Cao Vũ nghiêm trang nói, “Ba ngày sau chúng ta sẽ báo lại nếu trúng tuyển”
Nữ nhân lễ phép bái một cái, sau đó yên lặng đi ra ngoài, nàng biết chỉ bằng mới vừa rồi mình một cái vấn đề cũng không đáp đi lên, cũng nhất định sẽ không trúng tuyển, không đậu cũng được, dù sao cái đài truyền hình này cũng quá kỳ quái, phương thức của vòng thứ nhất đã đủ làm cho người ta kỳ lạ, vòng thứ hai cũng không khác gì, có thể lãnh đạo không chừng cũng là người điên, không làm được thì càng mừng …
Tiếp theo người thứ hai, người thứ ba… Toàn bộ cũng là kết quả giống nhau, hai mười mấy phút đồng hồ sau, trong đại sảnh cũng chỉ còn lại có bạc hà còn có bọn họ bộ hậu cần trường thuộc bác.
Thuộc bác chạy đến trước mặt Bạc Hà, vỗ vai nàng mấy cái, “Không nghĩ ngươi đã trở về Bạc Hà a ! Tốt nghiệp thì liền không thấy ngươi nữa, dù sao 4 năm nay chúng ta cũng làm không công a”
Nàng cười ngây ngô hai cái, “Xem ngươi nói ! Đây không phải là trở về chưa? Ta nơi nào chẳng qua là không cùng ngươi liên lạc!”
“Vậy cũng được, ngươi nếu là cùng người khác liên hệ rồi, kia chỉ cũng không cần tìm ngươi tìm khổ cực như vậy , mau vào đi thôi, tất cả mọi người chờ ngươi chờ gấp gáp …” Mấy năm nay Gia Đường như thế nào bọn họ biết rất rõ, bọn họ quả thật là khâm phục Gia Đường, vừa đi tìm Bạc Hà, vừa đưa đài truyền hình đi lên như hiện nay …
Bạc Hà chảy mồ hôi, tất cả mọi người chờ lâu rồi ? Ý không phải là nói tất cả mọi người bên trong đều biết đi ? Kia Đái Tình còn cùng nàng bán nhân tình gì a? Khoé miệng Bạc Hà vung lên một tia tự giễu , rốt cuộc phải đối mặt với người từng là bạn tốt của mình quả là một vấn đề lớn, không phải là bây giờ nàng bắt đầu dụng tâm với chính mình chứ ? Bất kể cái gì, nàng đi theo Thuộc Bác vào hội trường …
Cửa vừa mở ra, ‘Bang bang’ hai tiếng, giơ cao phong hòa người ‘Giám khảo’ cầm lấy hai đồng màu con: sợi hướng bạc hà phun tới đây, Bạc Hà còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì thấy trên người mình đã mang đầy những sợi dây đủ màu, nàng vén tóc, ngẩng đầu lên, “A ! Cao Vũ, Từng Lê, tiểu Diệp…”, Bạc Hà hết sức kích động, mặc dù lúc trước Gia Đường có nói là toàn bộ bên trong đều là đồng học ngày xưa, nhưng nàng cũng không nghĩ tới là toàn những người tinh anh, hơn nữa quan hệ của bọn họ và Bạc Hà cũng không phải bình thường (tất nhiên là nhờ Gia Đường) , nàng ôm lấy mọi người (trừ Đái Tình) , không biết nói sao cho phải, vốn là hôm qua còn khẩn trương chuẩn bị làm sao cho thật tốt, không nghĩ tới tình huống bây giờ lại thành như vậy ..
“Hôm nay công việc đã sắp xếp xong xuôi hết rồi sao ?” Gia Đường quay đầu lại hỏi Cao Vũ
“Ta làm việc mà ngươi lại lo lắng sao ? Hôm nay không có tiết mục mới cần thu, vì cuộc tuyển chọn lần này nên trong vòng ba ngày, Thiên Đô sẽ phải làm thêm ca, không ngờ Thuộc Bác lại nhanh chóng như thế, nửa canh giờ mà đã giải quyết hết gần mấy trăm người, hại hôm qua chúng ta phải làm thêm giờ” Cao Vũ nói, nếu không nhờ Thuộc Bác, sợ rằng ba ngày cũng không đủ
Thuộc Bác kháng nghị giơ quả đấm lên, “Cũng tại ngươi không chịu nói sớm là Bạc Hà về a, hại mọi người cùng nhau mệt tội, đáng đời ngươi …”
“Này này, đâu có liên quan đến ta, là “người nào đó” không cho nói, đâu phải là tại ta”
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong không khí vui vẻ, trừ Đái Tình, nàng quên rằng những người này có quan hệ với Bạc Hà tốt hơn nàng nhiều, mới vừa rồi đưa cho nàng một phiếu vé, không ngờ Thuộc Bác lại nhanh chóng như vậy, làm cho nàng có chút ghen tị cộng thêm lúng túng, nhưng bên ngoài nàng cũng hùa theo bọn họ cười vài tiếng …
“Nửa giờ sau ở cửa tụ họp, bữa nay chúng ta sẽ làm bữa tiệc thật lớn” Gia Đường ôm lấy cổ Bạc Hà, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc
“Ách … Hạnh phúc quá a” Trương Tiểu Diệp ngưỡng mộ nói, giả vờ dựa vào vai Thuộc Bác, tiếng hoan hô vang to lên, mọi người bắt đầu đi ra, trong phòng chỉ còn lại Gia Đường , Bạc Hà và … Đái Tình
Giờ phút này Đái Tình cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đi lại trước mặt Bạc Hà, “Bạc Hà, chào mừng ngươi trở lại” Nàng nói chuyện nhưng vẫn nhìn Gia Đường u oán, Đái Tình kiêu ngạo không nhịn được nước mắt chảy xuống, tại sao Bạc Hà có thể nhận được tình yêu của hắn ? MÀ nàng thì ngay cả một cái liếc mắt cũng không có ? Nàng vốn dĩ là hơn Bạc Hà rất nhiều …
Bạc Hà thấy Đái Tình khác thường, nàng khóc ? Trong lòng Bạc Hà cảm thấy như có ghim đâm vào, Đái Tình luôn luôn kiêu ngạo lại khóc sao ? Là vì Gia Đường hay vì Bạc Hà nàng ? Nàng không tự chủ vỗ lưng Đái Tình, “Đừng như vậy” Bạc hà giờ phút này thật không biết nên nói cái gì cho phải, bởi vì nàng không hiểu lắm vì sao Đái Tình lại khóc, hoặc là nàng đã rõ ràng nhưng lại không dám đối mặt …
Đái Tình xức một chút nước mắt, nín khóc mỉm cười, “Ngươi nhìn ta, ngươi trở lại ta quá kích động , lúc này tốt lắm, ngươi cùng Gia Đường rốt cục lại có thể ở chung một chỗ, chúc mừng các ngươi!”
Bạc Hà nở một nụ cười tự nhiên, nàng không muốn nói quá nhiều với Đái Tình, có lẽ đối với tình địch của chính mình, trong lòng tự nhiên sẽ phân ra một khoảng cách
“Chúng ta vẫn là tỷ muội sao ?” Đái Tình chờ đợi nhìn Bạc Hà,ngay cả chính nàng cũng không biết lời nói đó có phải là xuất phát từ trong tâm hay không , nếu không có Gia Đường, Bạc Hà chính là bằng hữu tốt nhất, nhưng sở dĩ nàng cùng Bạc Hà làm “hảo tỷ muội” cũng chỉ là vì muốn đến gần Gia Đường, có lẽ từ vừa mới bắt đầu tựu nhất định quan hệ của các nàng chỉ có thể gắn bó ở mặt ngoài đi, lúc đầu ở trong lòng của nàng là như vậy…
Bạc Hà gật đầu, bất kể có làm được hay không, nàng cũng nguyện ý thử một lần, một phần vì ánh mắt của Đái Tình, phần nữa lại là vì những giọt nước mắt kia, nàng thật sự tin nước mắt là từ trong tim Đái Tình chảy ra …
Gia Đường không nói gì, cho dù hắn có nói cũng sẽ làm tổn thương một người, dĩ nhiên Bạc Hà hắn không thể làm tổn thương.Còn Đái Tình, lấy ra những năm trước mà nói, cộng thêm biểu hiện giờ phút này của nàng, hắn có chút không nhẫn tâm. Đái Tình cũng không như trước gây khốn nhiễu cho bọn họ nữa làm hắn rất mừng, thậm chí là cảm kích nàng …
“Chúng ta đi ra ngoài đi” Gia Đường ôm lấy vai Bạc Hà, Đái Tình lại đứng bên cạnh nắm tay nàng, giờ phút này trông ba người họ đều hợp nhau nhưng cảm giác thật sự thì chỉ có lòng họ mới biết
Gia Đường mở cửa xe, ý bảo Bạc Hà ngồi vào vị trí tay lái phụ, lại bị Đái Tình kéo lại, “Uy, Bạc Hà hôm nay thuộc về ta” Vừa nói đem nàng từ phía sau cửa lôi kéo xe, ngồi vào phía sau dựng thẳng đứng hàng chỗ ngồi.
“Ngươi… Mấy năm này một mực nơi này?” Bạc hà cố gắng tìm được đề tài, không muốn vẫn trầm mặc đi xuống, cùng Nguyễn Nguyệt Vu Hân các nàng bất kể cách xa nhau bao lâu, cũng sẽ không có không phản đối cảm giác, cũng sẽ không tồn tại một tia lúng túng, nhưng là cùng Đái Tình… Nàng làm không được, bạc hà ở trong lòng tự trách mình hẹp hòi, tại sao Đái Tình cố gắng như vậy mà lòng mình vẫn so đo ?
Đái Tình sảng lãng cười một tiếng, “Đúng a!”
Vẻ mặt Bạc Hà càng lúc càng ảm đạm, ” Nga ” một tiếng, không nói gì nữa
Đái Tình “tự nhiên” ôm cổ Bạc Hà, “Suy nghĩ nhiều sao? Ta chỉ là ở chỗ này công việc, ta không giúp hắn, hắn nơi đó có nhiều thời gian như vậy tìm ngươi a?”
Bạc hà nhàn nhạt cười một chút, “Thật xin lỗi.” Nàng thật không biết duới tình huống như thế, Đái Tình cùng Gia Đường không có nàng sở cho là cái kia loại quan hệ, nàng còn đang so đo cái gì…
“Hai người các ngươi muốn ăn cái gì?” Gia Đường thật sự không nhin được, quay xuống phía sau cắt đứt hai nàng nói chuyện, để cho một đôi tỷ muội tốt biến thành hiện trạng này cũng là do hắn, mặc dù hắn vô tội … Hiện tại hắn muốn giúp các nàng tiêu tan hết hiềm khích lúc trước, không dùng phương thức thống khổ như vậy tr.a tấn lẫn nhau nữa, nhìn bộ dạng các nàng nói chuyện cũng làm hắn mệt ch.ết đi, nhất là Bạc Hà, mặc dù trong lòng vẫn còn để ý chuyện lúc trước nhưng ngoài mặt lại phải coi như không có gì …
” Nghe lời ngươi”
” Nghe lời ngươi”
Hai người cùng bật thốt lên , sau đó Đái Tình cười khan hai tiếng, “Ngươi có tật bệnh a? Mọi người cùng nhau liên hoan từ trước đến giờ không cũng là nghe lời ngươi sao?”
“Là… Ta hỏi sai lầm rồi được sao!” Gia Đường nhìn thoáng qua Bạc Hà đang bất đắc dĩ, vốn là nàng có một cuôc sống khoái khoái lạc lạc, bây giờ thành ra như vậy , tất cả cũng là tại hắn, nhất định hắn phải hảo hảo đền bù cho nàng, không cho nàng chịu uỷ khuất nữa