Chương 34: Vô tình gặp lại người quen cũ (tiếp)
“Ngươi có việc?” Nhìn ra nét mặt của nàng có chút mất tự nhiên, Lê Mặc Thân dừng lại hỏi nàng một chút
Đái Tình cho tới nay vẫn là một nữ nhân cao ngạo, trừ Gia Đường, nàng không cho phép chính mình lộ vẻ mặt mềm yếu trước mặt người khác. cho nên mỉm cười lắc đầu một cái, “Không có chuyện gì, chúng ta vào đi thôi.” Nhìn Lê Mặc Thân xoay người trong nháy mắt, nàng bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp, bất kể thế nào hắn cũng từng nói thích nàng, mặc dù đó là chuyện lúc trước, bất quá … Nàng cầu xin ắt hẳn hắn cũng sẽ không nỡ lòng cự tuyệt, bất kể, ở tranh thủ hạnh phúc trên đường, nhất định phải lợi dụng thượng hết thảy có thể lợi dụng tư chất nguyên, nàng cám ơn ông trời đã không quên nàng, lúc trọng yếu nhất đã ban cho nàng một “trợ thủ”
Vừa vào cửa, đúng như cảnh tượng nàng suy nghĩ, nàng tìm nơi vị trí gần bọn họ, lúng túng gật đầu một cái, đi theo sau Lê Mặc Thân
Mà Bạc Hà cũng chỉ lễ phép gật đầu lại một cái với bọn họ, không mở miệng. Bất quá Bạc Hà cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, nam nhân đi cùng Đái Tình sao lại quen mặt như vậy ? Giống như đã từng gặp qua, bất quá nàng cũng không cần phải nhớ tới những nam nhân khác, chỉ cần hưởng hạnh phúc cùng với Gia Đường là được
“Mặc Thân, lần này ngoại trừ về nước tiếp nhận Lê Hoa, ngươi còn dự định gì không ?”
“Kết hôn.”
Đái Tình có chút mất mát, xem ra tính toán của nàng đã thất bại nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện bình thường, “ Vậy chúc mừng ngươi ! Không biết thiên kim nhà nào lại có phúc như thế ?”
“Ngươi thật cho là như thế?”
“Gì ?”
“Cùng ta kết hôn là có phúc ?”
Nàng cười khan hai tiếng, “Đó là đương nhiên , ngươi ưu tú như thế, người nào gả cho ngươi tự nhiên là phúc khí!”
Mặc Thân trong lòng thở dài một chút, nhớ được thì ra là ngươi mạnh khỏe giống như không phải là nói như vậy, không phải là hắn so đo chuyện lúc trước, mà là mình còn trẻ lúc tại trung quốc nhớ lại chỉ có nàng lời nói lạnh nhạt mà thôi, thế cho nên sau này hắn cũng không chủ động với bất kỳ người nào nữa. Theo hắn càng lúc càng anh tuấn, người theo đuôi tự nhiên cũng nhiều hơn. Mỹ nữ chủ động với hắn không ít nhưng không người nào lại có thể làm cho hắn động lòng
“Ta bây giờ cũng chưa tìm thấy người thích hợp” Một lần nữa, hắn tiếp tục không nói câu “Kết hôn đi” với Đái Tình. Giờ phút này hắn xác định, cô gái bên cạnh hắn từng làm cho hắn mê luyến cũng không khác với những nữ nhân tục thế là mấy
Đái Tình cố lấy dũng khí, “Ta muốn nhờ ngươi một việc”
“Nói.”
Nàng chỉ vào người phía sau nàng, “Đó là một người mà ta rất thích”
“Tống Gia Đường?” Lê Mặc Thân vào lúc vào cửa cũng không chú ý lắm, giờ phút này mới nhìn rõ. Nhưng người đối diện với Tống Gia Đường làm cho mắt hắn sáng lên, đó chẳng phải là cô gái ở Tây Bộ ba năm trước sao ? Có vẻ như không có khả năng lắm … nhưng …
“Ngươi biết?”
Lê Mặc Thân không trả lời, hắn làm sao không nhận ra? Khi còn bé hắn thường xuyên được dẫn tới nhà Tống thúc thúc và a di chơi, sau này cũng không gặp lại hắn nữa, dần dần tựu sẽ không còn được gặp lại hắn, cho đến trung học đệ nhất cấp lúc ba người bọn họ ở cùng một trường, chỉ tiếc lúc ấy thân thể của mình không có trổ mã vừa không thương học tập, mà Tống Gia Đường đã sớm trở thành người người truy phủng suất ca tài tử, cộng thêm gia thế thượng Tống lê hai nhà không chia trên dưới. Cho nên khi đó trong mắt Đái Tình cũng chỉ có Gia Đường, tiếc rằng nàng cao ngạo không chịu biểu lộ giống như những cô gái khác. Cho nên ba năm học trung học Gia Đường cũng không hề biết Đái Tình, còn Đái Tình cũng chỉ đơn thuần chờ Gia Đường như bao người khác chạy đến theo đuổi nàng …
Hắn rốt cuộc, thì ra là bây giờ Đái Tình trên người ít đang là năm đó cái kia phân cố chấp cùng đơn thuần, không sai… Mà hắn từng thích trừ mỹ mạo của nàng ngoài, có lẽ hơn nữa là nàng cố chấp cùng hồn nhiên…
“Tiếp tục.” Hắn không giải thích, chỉ muốn nhìn một chút nàng hiện tại đến đáy bao nhiêu, có đáng giá hay không được từ mình cưới nàng.
“Ta nghĩ… Ngươi có thể nhìn ra bên cạnh hắn đã có người khác, nhưng là ta…”
“Ngươi muốn cho ta chia rẽ bọn họ?” Lê Mặc Thân tự giễu một chút, may là mới vừa rồi không có vọng động, nếu không ngay cả là lấy địa vị hôm nay, còn giống như là biết gặp phải cự tuyệt, cũng tốt, nữ nhân thực dụng như vậy cũng không hợp khẩu vị của hắn. Cho dù nàng có bề ngoài xinh đẹp nhưng đến một lúc nào đó, nam nhân nào cũng sẽ biết nàng giống như một viên thuốc độc …
Đái Tình mong đợi gật đầu, nhưng nhìn trong ánh mắt của hắn, nàng cũng biết hắn sẽ khó mà chấp nhận, dù sao lấy điều kiện của hắn, đừng nói là bạc hà, ngay cả chính nàng cũng không môn đăng hộ đối. Nhưng không phải là chỉ có một nhân vật như thế mới có thể đánh bại Gia Đường hay sao ?
“Không phải là muốn ngươi cùng nàng chung một chỗ, chỉ cần ngươi làm cho nàng động tình là được, được không ?”
“Đái Tình lúc nào cũng kiêu ngạo khi nào thì biết cầu xin rồi ?” Lời hắn nói không một chút tình cảm
Chuyện tình cảm thật rất kỳ quái, bất kể ở phương diện nào hắn cũng là một lão công rất tuyệt, bao nhiêu người muốn cũng không được, nhưng một khi đi vào lòng hắn, thật khó để có một vị trí như người khác (?) Đái Tình cũng như thế, nam nhân chói lọi nhất, nổi bật nhất trong mắt nàng chi có Gia Đường mà thôi
Nghe ngữ khí của hắn tựa hồ như là cự tuyệt, Đái Tình không biết nên mở miệng như thế nào, vừa nên giải thích thế nào, dù sao chuyện nàng làm cũng không phải là chuyện quang minh chính đại. Lúc này, Bạc Hà làm rớt chiếc khăn xuống đất, nàng cúi đầu xuống nhặt lên làm cho Lê Mặc Thân nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của nàng. … Hắn vung vung khóe miệng lên, “Ta đáp ứng ngươi!”
“Thật? Cám ơn!” Bộ dạng Đái Tình vui mừng. Nếu như không phải lúc trước nàng kiêu ngạo không chịu theo đuổi Gia Đường, hẳn là ngày hôm nay người ngồi ở vị trí đó là nàng rồi
“Không qua chào hỏi sao?” Lê Mặc Thân mặc dù đang nói nhưng đã bước đến phía Gia Đường và Bạc Hà
Đái Tình theo sát, nhưng tâm tình của nàng thật phức tạp. Vừa muốn Lê Mặc Thân phá hỏng mối quan hệ của Gia Đường và Bạc Hà, lại vừa không muốn cho Bạc Hà ăn tiện nghi của Lê Mặc Thân. Aizz, trong lòng nàng đang vô cùng hỗn loạn
“Gia Đường, nhiều năm không thấy.”
“Ngươi là?” Đối mặt với nam nhân nhiều năm không thấy, Gia Đường hoàn toàn không có ấn tượng, chưa bao giờ nghĩ mình đã quen biết người nam nhân này
Hắn lấy từ trong túi một tấm danh thiếp, ánh mắt thỉnh thoảng nghiêng qua nhìn Bạc Hà
“Là Lê tổng a! Thật là nhiều năm không thấy, hoàn toàn nhận không ra .” Tống Gia Đường khách khí nắm tay hắn. Đối với Lê Mặc Thân hắn là có ấn tượng, lúc còn bé hay được ba mẹ đưa đến Lê gia chơi. Sau này lớn lên không nghe ba mẹ định đoạt nữa, thậm chí đến trung học, hắn hoàn toàn một lòng một dạ học tập. Bất kể như thế nào, hắn cũng chỉ lựa chọn nguyên tắc “Ngoại trừ mình ra, cả thế giới đều là không khí”. Mà với Lê Mặc Thân cũng dần ít gặp đi, tuy nói vẫn là bằng hữu nhưng cũng không còn thân như trước
“Tống thúc thúc cùng a di khỏe không ?”
“Bọn họ rất tốt, Lê bá bá cùng Trương a di đâu ?”
“Cũng rất tốt.” Lê Mặc Thân chuyển quá nhìn bạc hà, “Vị này là?”
“Bạc hà!” Gia Đường khách khí trả lời
Bạc Hà hướng hắn gật đầu. Nàng cảm giác mấy người này dường như công thức hóa, hỏi chẳng qua chỉ là có lệ. Gia Đường tựa hồ cũng nhìn thấy Lê Mặc Thân đến là có mục đích, cũng không nói gì nhiều
“Chúc mừng các ngươi, rốt cục ở cùng một chỗ!” Chuyện năm đó Lê Mặc Thân theo đuổi Đái Tình cả trường đều biết, Gia Đường cũng phong phanh nhưng cũng không nắm rõ. Nếu như không phải hôm nay bọn họ cùng nhau xuất hiện, hắn cũng đã quên chuyện đó …
Đái Tình sắc mặt trầm xuống, hắn thật hiểu lầm, mới vừa muốn mở miệng giải thích nhưng lạió người giành trước …
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng Đái Tình hiện nay quan hệ chẳng khác gì bạn bè … Ha ha, làm ngươi chê cười”
“Lần sau gặp lại, chúng ta không quấy rầy các ngươi dùng cơm …” Thật ra Gia Đường đã sớm nhìn thấy ánh mắt Lê Mặc Thân nhìn qua Bạc Hà, hơn nữa ánh mắt này cũng không phải là tầm thường …
“Vậy ngươi cũng không cơ hội!” Lê Mặc Thân cười như không cười. Đái Tình đứng bên cạnh nghi ngờ, rõ ràng hắn rất lười nói chuyện với người khác, làm sao lại nói chuyện mãi không dứt với Gia Đường ?
Gia Đường cau mày, “ Tại sao lại nói như vậy ? Chẳng lẽ Lê tổng còn muốn Kim ốc tàng kiều a?”
“Nói chi vậy, nếu là như vậy là tốt, đáng tiếc a, ta chỉ là ba năm trước đây một lần vô tình gặp được, để cho ta may mắn biết nàng, cho tới hôm nay ta cũng không biết nàng tên gọi là gì đâu…”
Hai người kia không nghe rõ câu nói của hắn nhưng Bạc Hà lại chú ý vô cùng, nàng rốt cục cũng nhớ được … Hắn chính là người trên núi ba năm trước mà nàng vô tình gặp được …