Chương 46: Gặp nhau ở phòng xép

Bạc Hà bước vào định tìm vị trí , chỉ nghe thấy Lê Mặc Thân nói một câu với người phục vụ, ” Một gian phòng xép …” Bạc Hà chỉ nghe thấy mấy chữ đầu, máy chữ sau không nghe được là gì


“Không nên, ở chỗ này.” Nghe cái từ phòng xép thật là mập mờ, lỡ như bước vào hắn giở trò, chẳng phải lúc đó nàng kêu trời trời kh


Lê Mặc Thân chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, hai người giằng co vài giây sau, hắn đến bên cạnh người nàng, “Ngươi đoán ngươi có thể sao ?” Không đợi bạc hà kịp phản ứng, thân thể của nàng đã rơi vào trong ngực của hắn, trực tiếp đi tới phòng xép .Trong mắt người ngoài, hai người họ như một đôi tình nhân đang giận dỗi vậy, cho nên căn bản không có ai ngăn cản


“Ta muốn đi phòng vệ sinh.”
“Uy…” ( phòng xép bên trong có… ) chưa đợi Lê Mặc Thân nói dứt lời, Bạc Hà đã nhanh chóng chạy ra xa, Lê Mặc Thân lắc đầu, một mình một người kêu phục vụ sinh đi vào phòng xép.


Bạc Hà thấp thỏm không biết có nên đi vào hay không .. Hay là … nàng cứ lén trốn đi … Nhưng hình như không tốt
Nàng đang do dự thì có hai cô gái xinh đẹp bước vào, hai người không ngừng nói chuyện, ” Ngươi nói hắn có phải giống như Lâm Tồn không ? Già mà cũng cần hầu hạ ?”


“Người kia cười đến yêu mỵ, “Nói mò! Nghe Lâm lão đầu nói hắn là thanh niên tài tuấn, không phải soái ca bình thường, thử nghĩ xem ta liền… (Làm bộ dáng mê gái) . Nếu thật là như vậy, không không lấy tiền cũng có lời…”


available on google playdownload on app store


“Thật sao ? Hy vọng là vậy …” Hai người nhìn vào trong gương sửa sang lại dung nhan của chính mình, kỳ quái nhìn thoáng qua Bạc Hà …


Bạc Hà bĩu môi một cái, thì ra nơi này cũng toàn là những nữ nhân dạng này, vậy nàng và Lê Mặc Thân ở cùng một chỗ chẳng phải là nguy hiểm sao ? Hắn quen thuộc nơi này như vậy , chẳng phải là … Chuyện sẽ ra sao ? Nàng quyết định, cho dù hắn có cái gì, nàng nhất định cũng phải trốn


“Bạc Hà tiểu thư, Lê tổng sợ ngài không tìm được phòng nên bảo ta chỉ dẫn ngài đi” Nàng vừa định đi ra ngoài cửa, người ục vụ liền ngăn nàng lại


Điều này làm cho Bạc Hà rơi vào trạng thái khẩn trương, tại sao nam nhân này lại đáng sơ như vậy ? Vô khổng bất nhập, tốt giống như mình vô luận như thế nào cũng không thoát khỏi được cảm giác, ‘Âm Hồn Bất Tán’ nói rất đúng ý tứ này sao? Chỉ tiếc dù cho thế nào, nàng cũng phải đi …


Bạc Hà đứng trước cửa do dự, làm sao cũng không dám bước vào, giống như nàng sắp bị người ta làm thịt vậy, cúi đầu tưởng tượng tình huống tiếp theo . Hoàn toàn không chú ý tới Lê Mặc Thân nhìn chăm chú nàng nãy giờ, nư nhân này thật làm cho hắn dở khóc dở cười, chẳng lẽ trên trán hắn có khắc hai chữ “Sắc lang” sao ? Cho dù có khắc cũng không làm người ta chán ghét đến như vậy. Muốn nàng đi ăn cơm với hắn mà làm như kêu nàng đi vào chỗ ch.ết vậy …


“Ngươi có thể đi vào chưa ?”
Bạc Hà nãy giờ mới phát hiện chính mình ngẩn người, lúng túng gật đầu, hai tay nắm ở chung một chỗ, rất không tự nhiên


Càng như vậy, Lê Mặc Thân càng muốn trêu chọc nàng, cố ý đứng bên cạnh nàng, cúi sát xuống ngửi mùi thơm từ tóc nàng … Chẳng qua là muốn trêu chọc nàng mà thôi, thế nhưng lại bị nàng hấp dẫn. Giống như ba năm trước, trên người nàng tản ra mùi Bạc Hà thơm ngát, làm cho người ta buông lỏng và trầm mê… Hắn nhịn không được đưa sợi tóc nàng lên đặt trước mặt


Bạc Hà không khách khí kéo tóc của mình về, đoán sao đúng vậy, vừa bước vào phòng xép đã không an phận …
Lê Mặc Thân lúc này mới kịp phản ứng, mình quả thật có chút… Thất thố
“Ăn bữa cơm có cần phải thống khổ vậy không ?”
“Dạ!”
“Không sao, ngươi có thói quen.”


“Ngươi xác định ngươi không có vấn đề về tâm thần a ? Ta nói như thế nào ngươi mới hểu ? Nếu biết ta đi theo ngươi ăn cơm, Gia Đường sẽ hiểu lầm”
“Nếu như chỉ có một chút chuyện mà hiểu lầm thì ngươi xác định đó là yêu sao ?”


Bạc hà không nói… Đây là nhược điểm trí mạng của nàng, không phải ngày đó chỉ vì nàng hiểu lầm Gia Đường mà chia tay sao ? Tuy nói khi đó là tận mắt nhìn thấy, xác thực, nhưng nếu có tín nhiệm trong lời nói, như thế nào lại là sau lại bộ dạng? Cũng may Gia Đường đối với mình yêu được sâu, nếu không bây giờ hết thảy vừa là cái dạng gì, mình là hay không vừa cuộc sống ở trong thống khổ đâu…


Lê Mặc Thân cũng không gây sự nữa, chỉ làm một động tac mời , giúp nàng kéo ghế ngồi
“Lê tiên sinh…” Bạc hà chậm rãi ngẩng đầu, đúng đúng mặt Lê Mặc Thân nhẹ nhàng nói đến.


“Xưng hô như thế này rất lạ, chúng ta coi như là quen biết cũ, có thể gọi ta là Mặc Thân” Thật ra thì hắn chỉ hy vọng Bạc Hà có thể gọi như vậy
“Này… Được rồi, Mặc Thân!” Hắn rất hài lòng gật đầu, mỉm cười , “Chuyện gì?”


Nàng nhẹ nhàng hít sâu một hơi, “Ta là muốn nói, ngươi sau này có thể đừng tìm ta hay không ? Bất kể hai ngày nay ngươi nói giỡn với ta như thế, coi không có gì là tốt nhất, ta cũng cảm kích ngươi nâng đỡ ta nhưng khi ở cùng ngươi ta không an tâm. Ta cảm thấy làm như vậy rất có lỗi với Gia Đường “


“Ta cũng không nói giỡn…”
Bạc hà rõ ràng ý tứ của hắn, “Nhưng chúng ta không thích hợp ở chung một chỗ, ta đời này cũng chỉ muốn ở cùng với Gia Đường” Nói xong nàng xoay người muốn lấy túi xách đi
“Ta rốt cuộc có chỗ nào không bằng Tống Gia Đường, tại sao một cơ hội cũng không cho ta ?”


“Có lẽ ngươi có nhiều chỗ tốt hơn hắn nhưng ta cũng chỉ yêu có mình hắn thôi”
“Ngồi xuống, bất kể ngươi quyết định làm sao thì ăn xong bữa cơm này rồi hãy nói, được không ?”


Ánh mắt hắn có chút mất mát, thật ra thì chuyện Bạc Hà cự tuyệt là trong dự liệu của hắn nhưng tin chắc không có nam nhân nào thích một nữ nhân trong lòng hắn nhắc đến người khác. Cho dù thế nào, hắn cũng quyết định sẽ không buông tay cho Bạc Hà …


Bạc Hà một lần nữa chậm rãi ngồi xuống ghế, mặc dù nàng đối với Lê Mặc Thân không hiểu rõ nhưng đêm nàng bất lực nhất vào ba năm trước, hắn an ủi nàng thật sự rất cảm kích, nêu không có hắn thì có lẽ bây giờ nàng cũng không còn trên đời nữa. Có lẽ đã sớm thành đồ ăn trong bụng sói, cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng đi …


Nàng rất cảm kích hắn , thậm chí ba năm trước đã có lúc nàng đông tâm với hắn nhưng là sự hiện hữu của hắn quá ngắn, có thể nói là chỉ trong nháy mắt, thậm chí ngay cả tên đối phương cũng không biết. Nàng thậm chí cũng không nghĩ sẽ gặp lại hắn. Hắn đối với nàng đơn giản chỉ là một người qua đường mà thôi, một khắc động tâm hắn đem đến cũng không thể thay thế tổn thương Gia Đường tạo cho nàng, nếu như không gặp lại, có lẽ nàng sẽ quên hắn đi …


“Đêm ba năm trước rất đẹp” Giờ phút này Lê Mặc Thân tràn đầy nhu tình, không giống bề ngoài lãnh khốc mà hắn tạo ra


“Ta đã quên.” Bạc hà cố gắng phủ nhận mình và hắn từng gặp nhau, không muốn nhắc lại, mặc dù là cảm kích, nhưng là nàng nhất định phải bảo tồn ở trong lòng, bởi vì một khi để cho hắn cảm giác được mình vẫn đối với hắn trong lòng còn có cảm kích, kia vạn nhất tứ không kiêng sợ đối với mình sinh ra nào đó không nên có ý nghĩ nên làm cái gì bây giờ? Gia Đường…


Nàng không dám nghĩ tiếp nữa


Hắn lắc đầu, hiển nhiên là nàng nói dối, nét mặt của nàng đã sớm bán đứng nàng. Từ khi đi vào thì nàng đã tự nói lên sự bất an của nàng, cũng không phải là chẳng qua là người đi đường giáp mà thôi, cho dù không có tình yêu nam nữ, nhưng lúc đầu nàng chưa từng có đem mình quên mất, hơn nữa vị trí cũng hứa cũng không thấp, chẳng qua là nàng không thừa nhận mà thôi… Nếu như vậy, có lẽ nếu hắn cố gắng, một ngày


“Nhanh ăn đi, nếm thử món này xem sao”
Rốt cuộc cũng có chuyện làm ngài chuyện bốn mắt nhìn nhau, Bạc Hà lập tức cầm lấy muỗng đũa, bây giờ mà nói, nếu không phải lúng túng nữa chắc chắn sẽ hạnh phúc nhiều hơn


Lê MẶc Thân thích Bạc Hà như vậy, nàng chân thật, một chút cũng không giống nữ nhân khác nhăn nhó trước mặt hắn. Một bữa ăn ít để giảm béo làm cho hắn thật chán ghét, điểm này có lẽ Bạc Hà sẽ không bao giờ có


“Có thể đi chưa ?” Bạc Hà hoàn thành xong nhiệm vụ muốn nhanh chóng về nhà
Lê Mặc Thân buông buông tay, “Được rồi!”
“Đúng rồi … Lê Mặc Thân … Chuyện đó ngươi sẽ đáp ứng với ta sao ?”
Chuyện ? Ngoài chuyện nàng cự tuyệt còn có chuyện gì ? “Ngươi nói chuyện gì ?”


“Sau này sẽ không cần đi tìm ta “
“Không được! Bất quá cũng có một biện pháp, ta không đi tìm ngươi cũng là có thể…”
Bạc Hà vừa nghe thấy, hai mắt sáng ngời, “Biên pháp gì ?”


“Ngươi tìm đến ta, chỉ cần ngươi không tìm ta, ta liền sẽ tìm ngươi, chỉ đơn giản như vậy!” Có lúc không khỏi chối cãi một chút, có lẽ thật không cách nào đạt tới mục đích, vì mình sau này hạnh phúc, chỉ có thể như vậy!


Bạc Hà bị tức chẳng nói được gì, “Ngươi thật là nhàm chán”
Lê Mặc Thân nhân cơ hội cúi sát vào tai nàng tham lam ngửi lấy mùi thơm, “Vì ngươ nên ta đành phải nhận vậy”


Gặp phải người như vậy, Bạc Hà thật là dở khóc dở cười, nhưng cũng là phát từ đáy lòng không muốn cùng hắn nhấc lên cho quan hệ như thế nào, dù sao cùng Gia Đường tình cảm đến từ không dễ, có thể đi cho tới hôm nay một bước này, bọn họ lẫn nhau cũng giao ra bao nhiêu cố gắng a … Chẳng qua Lê Mặc Thân nói chân thành như vậy làm cho nàng không thể phản bác …


Ra cửa quay đầu lại thì nàng cảm thấy phòng xép năm sao của tửu lâu này cũng không … đáng sợ như trong tưởng tượng

Trong một căn phòng lớn ở Tinh Nguyệt lâu


Gia Đường tránh không thoát hai nữ nhân như bánh mật, vẻ mặt dần dần chán ghét, hắn đứng dậy muốn đi ra ngoài, cũng lấy cớ đi vệ sinh như Bạc Hà, không ngờ hai cái bánh mật cũng đeo bám đi theo …


Hắn còn chưa kịp hất ra thì đã thấy một màn chói mắt, dùng sức lắc đầu làm cho chính mình tỉnh lại một chút. Kết quả vẫn là nhìn thấy Bạc Hà đi cùng Lê MẶc Thân, bọn họ đi ra từ phòng xép, Lê MẶc Thân thân mật vòng tay qua hông của nàng …


Bạc Hà cũng giật mình, nàng không ngờ người mà hai mỹ nữ kia nói trong phòng vệ sinh —- Chính là Gia Đường !






Truyện liên quan