Chương 7-2
"Ăn ngon không?" Cô tiếp tục cố gắng tìm đề tài, rất không quen với thái độ xa cách của anh, cảm giác này làm cho cô suy nghĩ miên man.
"Không biết." Anh lần đầu tiên đi ăn, không cách nào để nhận xét.
Thần Lạch không mở miệng nữa, cuối cùng thừa nhận anh thật sự không có ý muốn nói chuyện với cô, trong nháy mắt, cô cảm thấy đau đớn ở trong lòng.
Nếu anh không muốn ra ngoài, không muốn nói chuyện với cô, tại sao còn cứng rắn lôi kéo cô ra khỏi công ty, rồi đối xử với cô như vậy?
Hắc Diệu Luân vất vả mới đến được nhà hàng mà bạn tốt giới thiệu, xuống xe xong, theo thói quen anh đi đến bên người cô, chuẩn bị dắt tay cô cùng nhau đi vào nhà hàng, không ngờ lại bị cô nhẹ nhàng tránh thoát.
"Làm sao vậy?" Nhìn lòng bàn tay trống không của mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lung của cô, trong lòng anh dâng lên cảm giác không ổn.
Cô... Cực kỳ không bình thường.
"Không có." Thần Lạc lắc đầu, trên mặt ngoan cố kéo ra nụ cười.
Lông mày Hắc Diệu Luân nhíu lại, tính cách cô gái bên cạnh anh không phải không hiểu, nếu bình thường anh cũng không nhiều lời, lập tức xoay người rời đi.
Nhưng, bây giờ anh đi không được, còn phải chịu đựng tính cách chờ đợi ở bên cạnh cô, cả đời này anh cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện dỗ dành phụ nữ.
"Nhà hàng ở đâu?" Giọng Thần Lạc cứng ngắc hỏi, ánh mắt vẫn không nhìn về phía anh.
Hắc Diệu Luân tập trung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không rời, cuối cùng đầu hàng tay chỉ về một phương hướng, "Chỗ đó đi bộ khoảng năm phút đồng hồ."
Đây là hệ thống vệ tinh dẫn đường bảo cho anh biết.
"Ồ." Cô thần tốc nhìn anh một cái, tự mình nện bước đi về phía nhà hàng.
Anh sợ run lên, đi về phía trước hai bước, lập tức đuổi theo cô, đồng thời giữ chặt tay cô, ngăn bước chân cô lại. Chân mày rậm của anh nhíu lại hỏi: "Tóm lại em làm sao vậy? Nói cho anh biết."
Thần Lạc thử rút tay mình về, nhưng anh không buông, cô hơi dùng lực, ngược lại lảo đảo thuận thế ngã vào trong ngực anh.
Cô ở trong lòng anh giãy giụa, anh càng ôm cô chặt hơn.
"Anh buông ra." Cô vừa thẹn vừa giận kêu.
"Không buông, trừ phi em nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?" Hắc Diệu Luân vững vàng khóa cô ở trước ngực mình, có ý "Em không nói rõ, anh sẽ không buông tay" .
"Chỗ này là trên đường cái..." Sức lực của cô so với anh quá yếu, hiện tại mới có thể để anh đến sít sao.
"Anh nhìn ra được." Khóe miệng anh khẽ động, hừ lạnh một tiếng.
"Anh không lo lắng cho mình bị lên báo sao?" Cho dù cô đang tức giận, vẫn không tự giác lo lắng cho anh, lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức ở trong lòng hung hăng mắng chính mình một câu - - vô dụng!
Anh suy nghĩ, cúi đầu, lộ ra nụ cười xấu xa đến đáng giận với cô, "Lên báo cũng tốt, tránh còn có người không biết sống ch.ết, mơ tưởng đến người phụ nữ của anh."
Nếu là cô, anh thật cảm thấy lợi dụng phương thức truyền thông công bố quan hệ của bọn họ cũng tốt, cô không muốn anh công khai quan hệ, lấy tình hình phát triển hiện nay xem ra, tin tức hai người bọn họ là một đôi có thể khiến cho mọi người đều biết.
"Anh... Tùy anh thôi."
Giọng nói cô buông tha dường như nản lòng, làm vẻ mặt anh buộc phải nghiêm túc.
"Nói cho anh biết, rốt cuộc em tức giận cái gì?" Ánh mắt ở trên mặt anh, nét mặt không có một chút không kiên nhẫn, chỉ có quan tâm cùng để ý.
"Em không có." Cô trợn mắt nói láo.
Rõ ràng có. Anh thở dài, rõ ràng chính mình không đoán sai rồi. Bởi vì là yêu thương cô, anh mới biết, đổi lại là người khác, lấy tính cách vương giả của anh, sao có thể chấp nhận được có người dám ở trước mặt anh mà kiêu ngạo như vậy.
"Không thích đồ ăn ở nhà hàng này sao?" Anh giản lược vấn đề bắt đầu tìm đáp án.
"Không phải, em cũng chưa ăn qua." Cô thành thực trả lời.
"Cảm thấy đi xe quá xa hả ?"
"Không phải." Cô trừng mắt nhìn anh, giống như vì chính mình kháng án nói "Em không khó hầu hạ như vậy" .
"Anh vừa rồi lái xe quá nhanh hả ?" Anh mang từng việc xin ý kiến.
"Không phải."
"Như vậy... Là anh chọc giận em mất hứng rồi hả ?" Anh chăm chú nhìn cô hỏi.
"..." Không nói lời nào? Hắc Diệu Luân nhíu mày, xem ra vấn đề ở trong này rồi.
"Anh vừa rồi làm chuyện gì sao?" Hai tay anh ôn nhu lại kiên định nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào ánh mắt cô, đột nhiên phát hiện trong đó rõ ràng viết tổn thương.
Đáng ch.ết! Vừa rồi anh đã làm sai cái gì với cô?
Thần Lạc nhìn kỹ anh, phát hiện anh thật sự không biết chính mình vừa rồi biểu hiện ra dáng vẻ xa cáchvới cô, có lẽ... Đây là phương thức anh cư xử với người phụ nữ mình thích.
"Không có việc gì." Cô cảm giác trong cổ họng có cứng rắn khối ngạnh trụ, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
"Không có việc gì mới là lạ!" Anh cau chặt mày, tiếng nói càng thêm ôn nhu dụ dỗ, "Nói với anh, anh cực kỳ để ý."
Cô do dự một chút, nghĩ đến hai người vẫn ở ven đường cũng không phải biện pháp, thế là mở miệng ám chỉ nói: "Anh vừa rồi bận rộn cái gì?"
"Lái xe?"
"Không phải." Cô lắc đầu.
Anh khó hiểu nhìn cô, cẩn thận cân nhắc toàn bộ quá trình một lần nữa, bừng tỉnh hiểu ra cười lên, "A, anh biết rồi."
"Không sao, là anh sai, anh nên nói trước với em một tiếng." Lần đầu tiên trong đời Hắc Diệu Luân cúi đầu giải thích, bởi vì anh biết rõ, nếu ngày nào đó cô cũng bày ra thái độ lạnh nhạt khinh thường với anh, rất có khả năng anh sẽ phát điên.