Chương 9-4
"Diệu Luân... Không... Không được..." Thần Lạc rất vất vả ngăn lại nụ hôn của anh, khi miệng lưỡi bắt đầu tiến công cổ cô mới suy yếu phản kháng.
"Đừng nói chuyện." Anh nhanh chóng ném những lời này ra, môi mỏng dừng lại trên cổ trắng nõng của cô hôn mấy mấy cái, mới dừng lại, con ngươi đen sắc bén nâng lên nhìn vào trong mắt cô phủ sương mù.
Thật sự là cực hình! Nếu không phải trong tay vẫn còn vấn đề chưa giải quyết, không có nguyên tắc công và tư phân mình rắm chó ch.ết tiệt, thì anh vô cùng, vô cùng có khả năng ở chỗ này hung hăng muốn cô!
"Diệu Luân... Em..." Thấy anh bởi vì cố nén dục vọng mà thống khổ đến gương mặt vặn vẹo, cô đau lòng tay nhỏ bé đặt lên hai gò má cứng ngắc của anh.
"Không phải lỗi của em, là anh không khống chế được." Hắc Diệu Luân thất bại nặng nề dựa vào lưng ghế phía sau, ngửa đầu, gắt gao nhắm hai mắt lại cố gắng ổn định dục vọng trong cơ thể đang phấn chấn bừng bừng.
Dáng người cô không phải đẹp nhất mà anh từng gặp, trong những người đàn ông và phụ nữ, thì cô cực kỳ bình thường, bình thường đến nỗi nếu như ở trên đường từng gặp qua, anh đại khái sẽ không liếc nhìn cô một cái. Nhưng bây giờ, anh vì cô mà mất khống chế được, hơn nữa hoàn toàn không khống chế được.
"Anh nhất định đã quá mệt mỏi rồi." Cô quan tâm giúp anh tìm lý do, hoàn toàn không biết chính mình thiếu chút nữa đã bị anh ăn sạch.
Dưới đáy lòng Hắc Diệu Luân thở dài, anh một chút cũng không mệt, nhất ở phía dưới "Tên gia hỏa kia", nhất định nó đã to lớn hùng vĩ, thì biết tình hình nó tốt đến thế nào...
Đáng ch.ết!
"Anh vẫn khỏe, còn em?" Anh mở mắt ra cúi đầu, con ngươi có chút mỏi mệt nhìn chằm chằm cô, "Đã ở đây làm việc giúp anh liên tục nhiều ngày như thế, em có mệt không?"
"Em cũng vậy." Cô hiểu anh đã hết sức quan tâm cô, hai ngày này tuy anh bận tối mặt tối mày, nhưng ba bữa cơm bọn họ vẫn như cũ tất cả đều do anh phụ trách gọi điện thoại ra bên ngoài đưa tới, mỗi lần bọn họ ngửi được mùi hương thức ăn mới giựt mình cảm giác đã đến giờ ăn cơm rồi.
Nghe thấy cô trả lời, tầm mắt tinh anh của anh thấy dưới mắt cô có quầng thâm mờ lưu lại.
Biết chính mình bị nhìn thấu, hai gò má cô lập tức hiện lên một rặng mây đỏ động lòng người.
Thấy thế khóe miệng anh nhếch lên, nụ cười tràn ngập sức hấp dẫn nhất thời xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú, anh nghiêng người tới gần cô, cố ý dán lên tai mẫn cảm của cô nhẹ thở nhiệt khí, "Nói dối."
Nghe vậy, cô cảm giác đỉnh đầu mình có hơi nóng bốc lên, không cần nhìn cũng biết, lúc này mặt cùng lỗ tai cô nhất định đỏ đến không tưởng tưởng nổi.
Cuối cùng đùa cô đã đủ, anh nhẹ nhàng hôn ở trên trán cô một cái, mới ôm cô đứng lên, "Anh rất muốn đưa em về nhà."
Thần Lạc khó hiểu nhìn về phía anh.
Thấy thắc mắc trong ánh mắt cô, anh cao giọng cười to, cô vẫn hết sức mờ mịt, bàn tay to xoa cổ của cô, lòng ngón tay ngón cái thành thạo khiêu khích vuốt ve dấu vết màu đỏ ở phía trên, nhẹ nhàng vẽ vài vòng.
"Lần này anh nói không phải nhà lớn Hắc gia, mà là chỗ ở của anh, chỗ ở của một người đàn ông độc thân." Anh ý vị thâm trường nhìn cô, nụ cười trêu tức trên mặt lại hấp dẫn ch.ết người, "Sao vậy? Em dám tới không?"
Thần lạc chịu không nổi người khác kích cô, cô đơn thuần căn bản không phát hiện cạm bẫy của anh, mỗi lần bị thiết kế đều ngoan ngoãn nhảy vào mà vẫn không biết.
"Tại sao em không dám đi chứ?"
Nhìn đi. Hắc Diệu Luân nhịn cười nhìn cô, nhướng lông mày, "A? Dũng cảm như thế, anh thích."
Hai gò má cô nháy mắt đỏ rực, ngừng lại một lát, giận dữ liếc anh một cái đưa ra thắc mắc: "Tại sao không phải là anh tới chỗ ở của em nhỉ?"
Anh nhìn cô một lúc, bỗng dưng tà khí cười lên, "Cũng không phải là không thể, chỉ là..."
Anh muốn nói lại thôi, cố ý khơi dậy hứng thú của người khác.
"Chỉ là cái gì?" Cô lại ngoan ngoãn nhảy vào trong cạm bẫy, ngơ ngác lên tiếng.
"Anh sợ thiết bị cách âm chỗ em không được tốt, ngỗ nhỡ có cái gì làm hàng xóm nổi cáu tới cửa kháng nghị... Anh nói trước, tuyệt đối anh không có khả năng nửa đường dừng lại đâu." Nói xong, anh lập tức ngửa đầu cười to.
Cô ngớ ra, cuối cùng hiểu lời của anh có ý tứ gì, lập tức hung hăng đấm vào trong ngực anh hai cái.
"Anh!" Cái miệng người đàn ông thúi này không chừng mực!
"Chuyện này vô cùng có khả năng phát sinh, anh chỉ ăn ngay nói thật." Anh thờ ơ nhún nhún vai, vẻ mặt nghiêm túc nói với cô biết, anh không phải đang nói đùa.
"Thiết bị cách âm chỗ của anh tốt như thế, có phải bởi vì anh luôn luôn đưa phụ nữ về nhà phải không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhìn anh tràn ngập nghi ngờ, vẻ mặt cũng khó coi.
"Sao vậy? Ghen?" Hắc Diệu Luân cười đến càng vui vẻ.
"Đúng vậy, em ghen." Mặt Thần Lạc trầm xuống thẳng thắn.
"Nhìn em thành thực như thế, anh sẽ đoàng hoàng nói cho em," Ngón trỏ tay trái của anh nâng cằm cô lên, để cho bốn mắt nhìn nhau, "Thật ra em không cần phải ghen."
"Nha?" Nàng bán tín bán nghi nhìn anh.
"Em là người phụ nữ đầu tiên anh muốn mang đến chỗ đó." Trước là vì sợ rắc rối, cũng cảm thấy không cần thiết, hiện tại anh cam tâm tình nguyện muốn để cho cô tiến vào lãnh thổ của anh.
"Thật sao?"
"Thế nào? Tối nay đến luôn chữ? Miễn cho ghế hạng nhất của em bị người khác đoạt đi."
Trong mắt anh hiện ra ý cười, tích cực cổ vũ.
"Trừ phi hoàn thành xong công việc." Cô nghiêm túc nói, quả nhiên cực kỳ hoàn thành trách nhiệm.
"Ài, anh vốn đang tràn ngập mong đợi." Anh nâng mặt cô lên, trên trán, trên má, chóp mũi cô hôn liên tiếp tỉ mỉ ngọt ngào.