Chương 10
Thời gian dường như đã qua lâu, trong lúc ngủ cô đột nhiên có cảm giác được trên môi giống như có lông chim ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve, để cho cô vô cùng khát vọng cùng ỷ lại.
Cô rõ ràng đã tỉnh lại, lại chậm chạp không chịu mở mắt, mặc cho cảm xúc ấm áp từ từ trở nên nóng lại thâm nhập sâu hơn, và nhiệt độ cơ thể của cô cũng lặng lẽ tăng lên vài độ.
"Đã tỉnh?"
Giọng nói nam tính khàn khàn khiêu khích dường như vang lên bên tai, toàn thân Thần Lạc run rẩy, hai mắt mơ hồ chớp chớp, mở ra nhìn thẳng vào mặt của anh.
Cô vẫn chưa kịp ý thức đã phát sinh sự tình gì, đã nghe thấy anh hung dữ khẽ nguyền rủa một tiếng, lập tức thấy mình bị anh ôm gắt gao vào trong lòng.
Thần trí cô vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, thì lần thứ hai rơi vào trong nụ hôn nóng bỏng, đến khi hai người đều không thở nổi, anh mới bỗng nhiên buông cô ra.
"Diệu Luân?" Cô hoang mang nhìn anh, không hiểu tại sao anh đột nhiên buông cô ra?
Động tác đột ngột của anh làm cho cô nhớ lại những câu nói vừa nghe được ở dưới lầu, trong lòng cô hỗn loạn.
"Anh cần bình tĩnh một chút, thật xin lỗi." Cảm giác mình dường như sắp mất khống chế, Hắc Diệu Luân nói được một nửa, đột nhiên quay mặt.
Anh chưa từng như vậy, mặc kệ bất cứ chuyện gì, anh cũng chưa từng có phút nào giống như bây giờ không khống chế được mình. Cảm giác xa lạ này làm anh cảm thấy không quen cùng hoảng hốt.
Hai tay Thần Lạc vươn ra, quay mặt anh lại nhìn mình, khó hiểu hỏi: "Tại sao cần bình tĩnh?"
Cô không biết, thật ra anh không mù quáng ở trong phòng làm việc cùng người phụ nữ, với anh mà nói, chỗ làm việc nên chuyên tâm làm việc.
"Thần Lạc, em còn chưa tỉnh ngủ sao?" Thấy cô mê mang, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một dự cảm không tốt.
"Anh chưa trả lời em." Hai tay cô nâng mặt anh lên, đưa môi mình gần sát vào anh, sau đó thấy hô hấp của anh trong nháy mắt thở dốc.
Cô quyết định, cô muốn anh vì cô phá lệ, ví như anh nhịn không được mà có khát vọng với cô, vậy thì chứng tỏ anh thật sự yêu cô, mà không phải coi cô như một quân cờ để trả thù cha anh.
"Em nhất định bị anh làm mệt muốn ch.ết rồi." Hắc Diệu Luân bất đắc dĩ nói một câu, con ngươi đen nhánh cũng trở nên vô cùng thâm thúy, hai tay vụng trộm nắm chặt thành quyền, hiển nhiên đang cố gắng đè nén dục vọng của mình lại.
"Em là bị công việc làm cho mệt muốn ch.ết, chứ không phải anh." Thần Lạc thực tế nói, lộ ra nụ cười mỏi mệt với anh.
Anh hung hăng hít sâu một ngụm khí, dám thề người phụ nữ khờ dại trước mắt này, tuyệt đối không biết chính cô vừa nói gì, nghe vào trong tai người đàn ông bình thường thì có bao nhiêu khiêu khích.
"Phải thử một chút xem sao?" Anh dụ dỗ hỏi thử, đối với dáng vẻ lơ đãng đáng yêu của cô hoàn toàn không có sức chống cự.
"Được." Cô nở nụ cười với anh, trả lời vừa nhanh vừa trực tiếp.
Cô không phải là đứa bé, đương nhiên biết anh đang hỏi cái gì, chính cô cũng muốn lấy chứng minh, không phải sao?
"Em tuyệt đối không biết anh đang nói cái gì..." Anh cười khổ nhìn cô. Thấp giọng lầm bầm dường như oán giận.
"Em biết." Cô nói xong, lập tức thấy hai hàng lông mày của anh nhếch lên cao mang theo nghi ngờ.
Nhẹ cười tự giễu, cô lấy hết dũng khí, lần đầu tiên chủ động hôn lên người đàn ông mình thích.
Hắc Diệu Luân quen đoạt lấy, cũng không có để cho cô chủ động quá lâu, dường như cô vừa khẽ đụng vào môi của anh, anh lập tức đổi bị động thành chủ động, sau đó gầm nhẹ một tiếng đã nắm quyền chủ động một lần nữa vào trong tay, mà cô nhiệt tình phối hợp, càng làm châm lửa trên người anh...
Ngoài cửa sổ là màn đêm huyền bí, bên trong phòng có bao nhiêu dịu dàng. Một đêm này, trái tim cô đập rộn ràng, nước mắt trong suốt vui sướng rơi xuống, mặc anh mạnh mẽ lần lượt giữ lấy cô.
Khi anh thô bạo mà không mất đi dịu dàng trìu mến, cô dần dần hiểu được, người đàn ông này thật sự yêu cô. Nhưng cô biết, chính mình đang bị hành hạ vì không tín tưởng anh, lại mơ hồ xuất hiện áy náy cùng vui mừng...
Khi Hắc Diệu Luân tỉnh lại, phát hiện Thần Lạc không còn ở bên cạnh.
Có loại trực giác mãnh liệt, dường như khủng hoảng làm cả người anh toát mồ hôi lạnh, cảm giác bất an kinh hãi làm cho anh lập tức đứng dậy mặc quần áo, giống như con ruồi không đầu, vứt bỏ lý trí, điên cuồng đuổi theo tìm cô.
Nhưng lúc anh muốn đi ra khỏi văn phòng, máy tính bỗng nhiên truyền đến tin tức ở bên châu Âu hết sức khẩn cấp, anh chỉ có thể cắn răng, tập tring tinh thần cùng thể lực gần như đã cạn kiệt, gặp nguy không loạn đưa ra phán đoán, liên tiếp chỉ thị xuống.
Anh ép chính mình phải chuyên tâm xử lý công việc trước, tạm thời để chuyện cá nhân xuống, chờ anh xử lý xong tất cả công việc, đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
Cuối cùng anh đi ra khỏi văn phòng, gương mặt xanh mét, khắp nơi tìm cô dường như sắp phát điên. Mặc kệ là chỗ ở của cô, tầng trệt công ty, thậm chí cả nhà chính của Hắc gia, từng cái anh đều tìm kiếm tựa như gió xoáy, nhưng vẫn như cũ không thấy tung tích.
Gọi điện thoại cho cô vĩnh viễn ở trạng thái tắt máy, lúc này ngay cả người em gái duy nhất của cô ở nước ngoài cũng không biết cô đi đâu.
Vì thế, anh không chỉ một lần tự trách mình, lúc cô từ dưới lầu đi lên, anh đã thấy cô có cái gì không đúng, nhưng anh không có xử lý ngay tại chỗ, còn cho là chỉ cần giữ cô ở bên cạnh, chờ vấn đề bên châu Âu được giải quyết, bọn họ sẽ có thời gian để nói chuyện...
Bị dục vọng làm cho choáng váng để kết quả thành như thế này, đáng đời anh bây giờ phải nếm trải mùi vị thống khổ mất đi cô!
Hành động điên cuồng tìm người của Hắc Diệu Luân làm dọa mọi người, bao gồm Hoàng Nghi, cô đến phòng thư ký để hỏi rõ mọi chuyện, sau báo cáo cho Hắc Diệu Luân biết địa chỉ Thần Lạc đang làm công ở quán cà phê.
Hắc Diệu Luân theo địa chỉ, mệt mỏi điều khiển xe thể thao chạy tới, xe còn chưa đỗ xong, đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy của Thần Lạc ở trong quán, lòng anh co rút mạnh, tròng mắt sắc bén nhìn dáng vẻ ngẩn người bất lực của cô.
Sau đó, một người đàn ông lịch sự đến bên cạnh cô, vô cùng thân thiết vỗ đầu cô, thấy thế Hắc Diệu Luân không quan tâm chiếc xe trăm vạn, cứ như vậy đỗ ở bên đường, toàn thân anh tràn ngập lửa giận cùng đố kị, hung hăng bước xuống xe đóng sầm cửa lại, bước nhanh đi vào trong quán.
Vừa vào trong quán, anh lập tức không nói gì sải bước đi đến bên cạnh Thần Lạc, bàn tay to gắt gao chế trụ cổ tay cô, lôi kéo cô đi ra bên ngoài cửa.
"Anh..." Tròng mắt Thần Lạc mở thật to nhìn anh, kinh ngạc đến nói không ra lời, mặc cho anh một lời không nói kéo mình chạy ra bên ngoài.
Anh sao có thể tìm tới đây?
"Anh như thế nào?"Bước chân của Hắc Diệu Luân không dừng lại, mà hung dữ nghiêng đầu sang chỗ khác, tức giận lại nghiêm túc trừng mắt hỏi cô: "Em cho rằng, sau khi anh ngủ với em xong thì anh sẽ để mặc cho em trốn đi không nói một tiếng!" Những lời này, anh cố ý nói cho người đàn ông trong quán cà phê kia nghe, mục đích tuyên bố chủ quyền.
"Em không phải có ý này?" Thần Lạc bị hiểu lầm nháy mắt hốc mắt đỏ lên, hoàn toàn không chú ý lời anh nói có bao nhiêu mập mờ.
"Vậy em có ý gì?" Không đợi cô trả lời, anh thô lỗ nhét cô vào trong xe thể thao, dùng ánh mắt cảnh cáo cô tốt nhất đừng ngốc nghếch muốn chạy trốn, nếu không anh nhất định sẽ tóm cô trở về.