Chương 22: Tịch
"Mỗi bước đi cũng giống như một quyết định, cần chuẩn xác và nhạnh nhẹn."
Dương Uy Vũ ngồi trên ghế, có lúc lại quay sang nhìn Chung Ngự Thuỷ đang ăn sáng.
Cô gái này sớm đã quen biết với Trường Tư Mộ, nhưng chưa bao giờ mối quan hệ này lại trở nên thân mật quá đỗi thế này.
Chung Ngự Thuỷ dường như phát giác dược ánh nhìn tr.a xét của Dương Uy Vũ, dừng ăn, nhìn hắn hỏi:
"Tôi có vấn đề gì sao? Anh cứ mải nhìn tôi thế!"
Dương Uy Vũ không nói gì, chỉ đứng lên rời khỏi đó.
Vừa đi khỏi thì tiếng động cơ xe liền dội lại, chiếc ô tô màu đỏ của Đông Khanh đã đậu sát cổng. Đông Khanh mở cửa xe bước xuống, trên tay xách theo hai ba túi đồ, vội vàng đi vào trong.
Đi ngang qua phòng ăn, Đông Khanh chỉ liếc qua Chung Ngự Thủy rồi đi lên lầu.
Gõ cửa phòng Mạch Kha Kha, thấy không động tĩnh Đông Khanh mới gõ thêm hai ba lần nữa, vẫn không có động tĩnh, nhưng lần này thì Mạch Kha Kha nói một câu với giọng rất nhỏ:
"Vào đi!"
Đông Khanh đẩy cửa, nhìn thấy Mạch Kha Kha đang ngồi trên giường, đôi bàn tay đang xoa bóp chính đôi chân của mình.
Đông Khanh hốt hoảng đặt mấy túi đồ sang một bên, đi nhanh về hướng Kha Kha vội hỏi:
"Cô sao vậy? Chân cô..."
Mạch Kha Kha bị đau nhưng vẫn gượng lắc đầu:
"Chỉ đau một chút thôi!"
Đông Khanh không nói gì nhưng vẫn rất để ý xem Mạch Kha Kha như thế nào, cô lấy mấy túi đồ đưa cho Mạch Kha Kha, giọng lạnh nhạt nói:
"Nghe nói cô rất thích đồ liên quan tới trà đạo, bên trong tôi có mua một bộ ấm rất đẹp!"
Mạch Kha Kha nghe xong liền bộ mở túi ra, bên trong là một chiếc hộp gọn nhỏ. Mở chiếc hộp ra, một chiếc ấm trà, tách trà nhỏ xíu, một chiếc rách lớn cùng đồ để lọc trà,...tất cả đều được làm từ một loại chất liệu như mềm mại mà như cứng rắn, màu sắc giống như màu gỗ sưa vậy, trông vô cùng thanh lịch và trầm mặc.
"Cảm ơn cô! Nhưng nó quý quá, tôi thật không dám nhận!"
Đông Khanh dù hiểu được ý của cô, nhưng vẫn hồ hởi đáp:
"Xem như tôi cảm ơn cô, cảm ơn cô vì đã xuất hiện bên cạnh Trường Tư Mộ, giúp anh ấy sống lại."
Lặng người hồi lâu, Mạch Kha Kha ngẩng đầu nhìn Đông Khanh rồi nói:
"Cô giúp tôi tìm hiểu xem vì sao cha mẹ tôi cùng em trai tôi... ch.ết không?"
Đông Khanh nhìn cô nhạc nhiên:
"Chẳng phải họ vẫn đang sống rất tốt ở Canada sao? Làm sao có thể..."
"Có một lần tôi nghe điện thoại của Trường Tư Mộ, Dương Uy Vũ báo rằng cha mẹ và em trai tôi đã ch.ết."
Đông Khanh sắc sảo hỏi lại cô:
"Cô có khi nào cô nghĩ rằng vì bản thân không thuận theo ý của Trường Tư Mộ nên hắn mới trút giận lên gia đình cô?"
Mạch Kha Kha lảng tránh đôi mắt dò xét của Đông Khanh, cũng rất lâu không đáp. Trong lòng Đông Khanh một phần hình dung ra được một số chuyện, chủ là không tiện hỏi thẳng.
Tiện thể Đông Khanh mới hỏi Mạch Kha Kha về Chung Ngự Thuỷ:
"Cô biết cô gái dưới nhà đúng không? Chung Ngự Thuỷ cuối cùng cũng trở lại."
Mạch Kha Kha nhíu mày:
"Trở lại? Vậy trước đây cô ra từng sống ở đây?"
Đông Khanh lắc đầu:
"Không hẳn thế. Chung Ngự Thuỷ là một cô gái giống như cô, là một loại thế thân mà Trường Tư Mộ dùng để quên Thương Thanh Cầm. Nhưng cô ta rất đặc biệt thông minh, đặc biệt có sở thích giống hệt Thanh Cầm, mặc dù vẻ ngoài không giống, nhưng phải nói cô ta hành xử chẳng khác Thanh Cầm là bao. Trước đây, cô ta ra nước ngoài chữa bệnh, bây giờ trở về."
Mạch Kha Kha gật đầu: "Vậy sao?"
Cuộc nói chuyện cửa Kha Kha và Đông Khanh vô tình lọt vào tai của một kẻ rình mò ngoài cửa, trên môi thoáng hiện một nụ cười yêu mị.
--- ------ ------ ------ ---------
Hoắc Lam Tư tới địa điểm đã giao hẹn với Trường Tư Mộ. Hiếm có một cuộc. Gặp giữ của hai kẻ đứng đầu như thế, hơn nữa đây còn là một cuộc đàm phán kinh doanh vô cùng quan trọng.
........
Mạch Kha Kha nhặt được một bức. Thư bên kệ cửa sổ, bên trong ghi: "Muốn biết hung thủ, tối nay, chín giờ, đến bãi đất trống trên quốc lộ."
Kha Kha giật mình nhìn xung quanh, không có lấy ai khả nghi.
Cô bán tính bán nghi tới tối, cuối cùng cũng quyết định đi.
Cô đi khá đúng giờ, tới nơi vẫn chưa thấy ai.
Đợi rất lâu, sương xuống lạnh ngắt khiến đôi bàn tay cô như tê dại.
Cô không để ý đến không gian xung quanh, chỉ sốt ruột xem đồng hồ.
Thời gian trôi qua, một người đi tới, nhưng cô không biết là ai cả, người này ăn mặc kín đáo, kín như cố tình không để người khác nhìn thấy mình vậy. Kha Kha hít một hơi thật sâu, cố kiềm hãm sự lo lắng của bản thân, hỏi:
"Cô...là người gửi thư nhắn kia cho tôi?"
Cô ta im lặng, nói bằng thứ giọng giả dễ dàng nhận ra:
"Cô muốn biết hung thủ giết cha mẹ mình? Tôi nói, người giết cha mẹ cô chính là Trường Tư Mộ, người đang ở bên cạnh cô."
Như một tiếng sét đánh thật mạnh lên người cô, thế nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi:
"Làm sao cô có thể khẳng định như thế?"
Cô gái kia dường như không quan tâm đến câu hỏi của cô, cười bất cần, nói khẽ:
"Nếu tôi là cô, tôi sẽ một phát súng bắn ch.ết hắn!"
"Tôi đang hỏi cô, làm sao cô khẳng định như vậy?"
"Cô không biết Trường Tư Mộ mắc chứng cuồng sát ư? Khi gặp áp lực, hắn đã từng giết rất nhiều thuộc hạ. Tôi cũng là một trong số họ."
Kha Kha như hô hấp không đều, từng câu chứ của cô gái kia như ngày một trở thành áp lực đè lên người cô. Cho dù như thế, cô vẫn chưa thực sự tin được, đến khi...
"Đoàng!"
"Kha Kha, xin em, đừng khóc, vì chỉ có tôi mới có thể cho em hạnh phúc, hiểu không?"
Âm thanh xuyên toạc cả màn đêm, cô chỉ kịp thấy cô gái kia ngã xuống, cùng lúc máy tươi phụt ra dính đầy lên người Mạch Kha Kha.
Một phản xạ vô điêu kiện, cô quay đầu nhìn người đã bán phát súng đó, người đàn ông trước mặt cô, không ai chính là Trường Tư Mộ. Trên đầu súng làn khói như mờ ảo, mùi thuốc súng tản ra.
Cô run rẩy không nói được lời nào, hắn thật sự, thật sự đã bắn ch.ết một người. Mà sự lạnh nhạt đến mức khiến cô hãi ấy cứ như lãnh vô thường, bình thản đến mức khó tin.
"Tại sao? Có thể..."
Cô nhìn hắn, lắp bắp nói như nín thở.
Đáp lại cô chỉ là tiếng "hừ" lạnh của hắn.
Cô thực sự, tin cô gái đó, tin tất cả những gì cô ta nói.
"Thương Thanh Cầm, em làm gì ở đây?"
Cô chợt cười lạnh, đói diện với người mà không bằng cầm thú như hắn, cô thực sự không thể nào hít thở được.
"Anh, là người giết ch.ết cha mẹ và em trai tôi. Ngay cả cô này, anh chỉ cần bóp cò, mọi thứ đều như trở thành đống rác không còn tác dụng gì nữa. Một người, sao lại có thể tàn nhẫn đến như vậy?"
Phía chân trời vạch ngang tia chớp, mưa như trút đổ xuống lòng đường trống trải, mưa làm ướt tóc của Trường Tư Mộ, thấm vào chiếc áo sơ mi đen tuyền càng thêm quỷ dị, sự im lặng đến ch.ết người của hắn càng làm màn đêm trở nên u tối.
"Em đang nói...gì vậy?"
Giọng nói trầm đến lạnh lẽo của hắn hoà vào màn đêm, như gần như xa.
Cô như kẻ điên lao vào hắn, dốc lực giật lấy khẩu súng trên tay hắn, nhưng mọi thứ đều bị lấn át. Hắn một tay nắm tới hai tay cô, một tay vẫn nắm chặt khẩu súng kia, cao cao tại thượng nhìn xuống cô mà chất vấn:
"Từ khi nào em được cho phép tự ý ra ngoài?"
Cô thực sự không thể hiểu được rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì, mà tay hắn nhiều luyện võ cứng rắn khiến cô không tài nào thoát được.
Ánh mắt như trong chờ của hắn ghé sát vào tai cô. Mưa vẫn rơi nặng hạt lòng cô đau đớn từng cơn, người mà cô yêu lại là người tàn nhẫn đến thế. Sai lẫm, tất cả đều là sai lầm.
Cô vẫn chưa từng tin được hắn lại làm như vậy.
"Nếu ngay từ đầu, cô không đi theo hắn, có lẽ mọi chuyện sẽ khác, nếu ngay từ đầu, cô không yếu đuối thì mọi chuyện sẽ khác. Giá như...giá như!"
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hoà vào nước mưa rơi xuống mặt, lăn dài.
Câu nói kia như muốn sát vào lỗ hổng trong tim hắn, trên đời nà người làm hắn đau khổ trước sau đều vậy, mạnh mẽ đến thương tâm, yêu nhiều đến đau lòng.
Giá như
Giá như
Chỉ có thể thốt lên như thế, bất lực.
Cô đang đau khổ ư?
Mà lòng hắn cũng như muôn vàn vết kim đâm vào nhức nhối mỗi khi cô khóc.
"Em..không được khóc!"
Hắn ra lệnh.
Nhưng cô vẫn khóc, vì trong lúc này, cô không biết mình nên làm gì. Phía trước cô hoàn toàn mờ mịt.
Hắn như không kìm chế được sự khó chịu mà một mạch kéo cô theo lên xe.
Như một loại sức mạnh, cô chạy thật nhanh.
Cô biết, chỉ có thoát khỏi hắn, cô mới có thẻ sống tiếp, sống một cách mạnh mẽ mà cô muốn. Vì cô không phải Thương Thanh Cầm, nặng tình với người vô tình. Cô quên mất, hắn từng là kẻ ép Thương Thanh Cầm uống thuốc phá thai, là kẻ tàn nhẫn chỉ muốn chiếm đoạt thứ mà mình muốn.
Tự dưng cô thấy kinh sợ hắn, kinh sợ sự máu lạnh của hắn, rồi một ngày nào đó cô sẽ phải ch.ết trong tay hắn. Cô rất sợ.
Cứ thế, cô dốc toàn lực để chạy, dường như bụng cô đau ê ẩm. Nhưng đứa trẻ của cô, chắc chắn sẽ cũng mạnh mẽ như cô. Đứa trẻ này, thật tội nghiệp.
Cô chạy mà không để ta sau lưng có ai đuổi theo không, cơn đau ở chân đột ngột xuất hiện như nghiền nát lục phủ ngục tạng của cô, nỗi đau như hằn vào xương tuỷ.
Hắn đã đuổi kịp cô.
Tuyệt vọng, cô quỵ ngã xuống đất, người ướt nhẹp, chân đau đến mức phát run. Cô bi hắn kéo lên, ném trở lại xe một cách thảm hại.
Cô chớp mắt đã nhìn thấy căn phòng tối đen đó, căn phòng của Trường Tư Mộ, lần nào cô vào đó cũng là bi ép. Sự sợ hãi như tột cùng, cô ghì tay hắn lại nhưng đáp lại có chút là sự siết mạnh mẽ hơn.
Tột cùng đau đớn là gì? Thứ cuối cùng cô có thể làm chính là thuận theo hắn. Không bật điện, căn phòng ấy như chốn u linh tĩnh mịch, rồi hắn kéo cô vào một nơi nào đó, cô chợt nghe tiếng nước chảy, từ trên đầu chảy xuống người cô.
Cô không nhìn thấy gì cả, chỉ một vài động tác, y phục trên người yêu đã bị kéo xuống rất thảy, da thịt bị bàn tay nóng rực của hắn chạm qua đều trở nên nhạy cảm, làn nước lạnh ngắt khiến cô như co rúm lại, nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Không gian bao trùm dục vọng sâu thẳm, một lần hắn cúi xuống hôn lên xương quai xanh thì y như rằng liền để lại một vết hằn đỏ.
Mà khi ấy, sự cuồng dã của hắn càng khiến cô chua xót, là khi hắn luôn miệng gọi tên một người khác:
"Thương Thanh Cầm!"
Cô biết, cả đời này, thiên biến biến vạn hoá, vật đổi sao dời, cô vẫn là Thương Thanh Cầm trong mắt của hắn, nước mắt ở đâu lại như thác trào ra, từ lúc nào cô lại yếu đuối đến như vậy.
Cho dù vật đổi sao dời, đều là như vậy, một quy luật của kẻ thế thân chính là phải chấp nhận làm một người khác, không những đóng giả đến cuối cùng mà còn quên chính bản chất của bản thân mình.
Trong bóng tối đen đặc, hắn như dã thú chiếm lấy con mồi, mà cũng như phát tiết, hành hạ con mồi, trêu đùa chứ không thực sự, sau đó lại nghiêm túc đến mức khiến cho cô như không tin.
Cơ thể tiếp xúc thân mật, tột cùng cũng chỉ là cần nhau, là dựa vào nhau, mà khi hắn đi vào bên trong cô, cô mới giật mình. Cô đang mang thai!
Vô số lần mở miệng nhưng đều bị hắn nuốt mất. Va chạm càng ngày càng mạnh mẽ, ham khốn của hắn đói với cơ thể cô là vô hạn, giống như đầm lầy, càng giãy giụa thì càng không thể thoát ra, như khiến hắn phát điên lên được.
Cô càng cố đánh đẩy gắn ra lại như châm ngòi khiến hắn càng cuồng nhiệt, thay đổi vô số tư thế khác nhau, ngày một sâu hơn, cô sợ hãi, chỉ sợ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng, chống trả hắn quyết liệt, sự uất ức như cũng hiện rõ trên trán.
Hắn cúi xuống hôn cô, mùi hương nam tính quen thuộc như quẩn quanh chóp mũi cô, nhưng tuyệt nhiên không cho cô nói một câu nói nào cả.
Cô giống người bị ch.ết đuối cố hết sức cầu cứu người trên bờ, níu lấy cánh tay. Mà người đàn ông ác ma trước mặt không hề hay biết.
Mưa bên ngoài vẫn u uất, nỗi tuyệt vọng với cơn đau như cắt da cắt thịt khiến cô như không còn sức phản kháng. Mỗi một lần như thế cơ thể cô lại như bị xé rách, cũng là lần đầu tiên của năm năm đó, cô gái ngây thơ trong lòng bàn tay lang sói bị chà đạp đến thảm hại.
Sức mạnh của hắn khiến cô như bất lực đau đớn mà không ngừng run rẩy, lại càng khiến hắn cuồng si.
Hắn nhận ra biểu hiện là của cô, rõ ràng cô đang nhìn hắn, không phải ánh mắt bình thường. Mà hình như là đau đớn, đau đến tột cùng tuyệt vọng.
Giữa cô và hắn, vẫn luôn có rào cản.
Nhưng hắn lại hiểu đôi mắt đó là loại chán ghét cô dành cho hắn. Hắn vẫn tưởng cô hận hắn, cô hận hắn cướp đi cuộc đời cô, hắn tức giận vì cuối cùng người cô tin không phải hắn, rào cản này, là thứ khiến hắn đau lòng nhất.
Cho dù phát tiết thì đã sao?
Người hắn cần sau cùng chỉ có cô mà thôi.
Cô khóc, cho đường trong bóng tối như thế, hắn cũng có thể cảm nhận được, nhưng hắn lại thiết tha cầu xin cô:
"Kha Kha, xin em, đừng khóc, vì chỉ có tôi mới có thể cho em hạnh phúc, hiểu không?"