Chương 37: Con nuôi
Mộc Tử, nữ, 15 tuổi, học sinh cấp ba
Tôi là một đứa con gái có tính cách hướng nội, thường ít khi giao lưu với bạn bè trong lớp, thích ngồi một mình nghĩ ngợi mông lung. Bây giờ tôi đang gặp phải một số vướng mắc, nhưng tôi không có bạn tri âm để chia sẻ. Vì thế không ai nói cho tôi biết phải làm sao.
Ngày 21 tháng 12 âm lịch năm ngoái là một ngày tai họa đối với gia đình tôi. Anh hai tôi vì mắc bệnh thận nên phải nhập viện. Cả nhà tôi: bố, mẹ, anh cả, chị dâu và tôi đều phải thay nhau vào viện chăm sóc anh hai. Anh hai là người có tính cách rất cởi mở nên cả nhà ai cũng yêu quý anh và mong anh sớm lành bệnh. Lãnh đạo cùng các đồng nghiệp ở đơn vị của anh hai đều rất quan tâm đến anh và cũng giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều. Thế nhưng hy vọng của tất cả mọi người đều không cứu sống được anh hai tôi. Đúng ba giờ sáng vào cái ngày bất hạnh đó, anh hai tôi đã qua đời. Tôi mãi mãi không bao giờ quên cảnh tượng đáng sợ đó. Sáng sớm hôm đó, tôi bị tiếng khóc lóc của mẹ đánh thức, mẹ đang nghe điện thoại của anh cả từ trong bệnh viện gọi về. Sau đó cả nhà tôi ôm lấy nhau mà khóc…
Tôi càng không bao giờ ngờ được rằng, mình lại không phải người một nhà với họ.
Sau khi anh hai qua đời, lãnh đạo của đơn vị anh đến nhà tôi bàn bạc chuyện hậu sự cho anh. Bố mẹ nói chuyện với họ ở nhà ngoài, tôi ngồi làm bài tập ở phòng trong. Bỗng tôi nghe được một câu của bố vọng vào, như tiếng sấm nổ ngang tai. Bố nói: “… Con gái là tôi nhặt về đấy!”, bố chưa nói hết thì đã bị mẹ ngăn lại vì sợ tôi nghe thấy. Thế nhưng tôi đã nghe thấy dù tiếng bố rất nhỏ. Tôi sững sờ ngồi thừ người ra, trông chẳng khác gì một bức tượng đá. Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ của mẹ đang đi đến. Tôi vội vàng làm bộ như không hề hay biết chuyện gì. Mẹ nhìn tôi học bài, xoa xoa đầu tôi rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Nước mắt tôi lăn dài trên gò má. Tôi ở lì trong phòng khóc rất lâu, đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô độc, giống như đang một mình lạc giữa hoang mạc vậy!
Bước ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ đang cặm cụi trong nhà bếp, tôi thấy mẹ thật quen thuộc, thật gần gũi. Nhưng tại sao mẹ lại không phải là mẹ đẻ của tôi cơ chứ? Tôi định cất tiếng gọi mẹ quen thuộc nhưng không hiểu sao không cất lời lên được. Bởi vì tôi cứ cất lời là nước mắt tôi lại chảy dài trên má. Tôi rất muốn biết bố mẹ đẻ của tôi là ai, họ là người thế nào, hiện giờ sống ở đâu, tại sao họ lại nỡ vứt bỏ tôi? Nhưng tất cả những câu hỏi này tôi đều không thể tìm được câu trả lời. Tôi không dám đi hỏi bố mẹ, cũng không biết nếu tôi hỏi thì sẽ thế nào?
Vài năm trước, ở một gia đình khác, nghe nói có một cô bé nọ được mẹ nhặt ở ngoài đường, tôi cảm thấy rất tò mò và tội nghiệp cho cô bé đó, đồng thời tự thấy mình rất may mắn. Nhưng nay tôi mới biết hóa ra tôi cũng đáng thương như cô bé bị bỏ rơi kia. Chúng tôi đều không biết bố mẹ đẻ của mình là ai, chúng tôi đều là những đứa trẻ bị người ta ruồng bỏ.
Khi còn học cấp hai, kết quả học tập của tôi khá tốt. Bố muốn tôi học lên trung cấp, nhưng tôi nhất định muốn học cấp ba. Kết quả là tôi thiếu một điểm. Bố mẹ tôi trong hoàn cảnh túng quẫn vẫn cố gắng bỏ ra sáu nghìn nhân dân tệ để lo cho tôi vào được cấp ba. Tôi vốn cảm thấy rất áy náy, giừo lại càng cảm thấy không xứng đáng với bố mẹ. Bố mẹ đối xử với tôi tốt như cha mẹ đẻ.
Sau khi lên cấp ba, thành tích học tập của tôi không được tốt cho lắm. Gặp phải một cú sốc lớn như vậy, tôi càng không sao học được. Nếu như sau ba năm học cấp ba, tôi không thi đỗ đại học thì sao? Tôi còn mặt mũi nào mà ở trong ngôi nhà này được nữa. Tôi làm sao mặt dày để bố mẹ phí công nuôi dưỡng cho đến tận năm tôi mười tám tuổi cơ chứ? Tôi từng nghĩ, ba năm sau, nếu như không thi đỗ đại học, cùng đường tôi sẽ tự vẫn. Nhưng tôi biết đến lúc đó, tôi sẽ không có đủ dũng khí để tìm đến cái ch.ết. Bây giờ tôi thực sự rất buồn, rất đau khổ, rất muốn khóc! Tôi hy vọng mình có một người bạn lớn tuổi, đủ trưởng thành để có thể giúp đỡ tôi, dạy tôi cách đối mặt với tình trạng này!
Chat room
Một mặt, nỗi đau khổ của Mộc Tử khiến cho người nghe cảm thấy xúc động và thông cảm. Bố mẹ sinh ra ta, cho ta một sinh mạng và một cơ thể hoàn chỉnh. Bố mẹ cũng giống như ngọn nguồn của dòng sông, gốc rễ của cây cối. Một khi phát hiện ra bố mẹ hiện nay không phải là bố mẹ đẻ của mình, tự nhiên chúng ta sẽ có cảm giác hụt hẫng, mơ hồ, đồng thời vô cùng hy vọng có thể biết được tin tức về người đã sinh ra mình.
Mặt khác, sự đau khổ trong lòng Mộc Tử có nguyên nhân chính từ tính cách hướng nội của cô bé. Những người có tính hướng nội thông thường không thể dễ dàng tháo bỏ vướng mắc trong lòng, thường để nỗi đau khổ dày vò, bao bọc lấy bản thân, khiến cho bản thân ngày càng đau khổ. Bố mẹ phải từ bỏ đứa con dứt ruột đẻ ra chắc là do bất đắc dĩ mà thôi. Đây quả thực là một bi kịch không chỉ đối với đứa trẻ bị bỏ rơi đó mà còn cả với người lớn. Tuy nhiên, nghĩ theo hướng tích cực thì Mộc Tử cực kì may mắn khi có được bố mẹ nuôi tốt bụng như vậy. Để duy trì tình cảm ruột thịt mà họ luôn tìm cách giấu Mộc Tử sự thật này. Mười mấy năm trời, họ chưa từng lạnh nhạt với Mộc Tử, khiến cho Mộc Tử có thể lớn lên khỏe mạnh trong sự chăm sóc của bố mẹ, chẳng khác gì những đứa trẻ khác. Công ơn của bố mẹ nuôi đối với Mộc Tử có khác gì tình cảm ruột thịt mà những đứa trẻ khác xung quanh Mộc Tử nhận được từ bố mẹ chúng?
Mộc Tử không những không phải là một đứa trẻ tội nghiệp, mà ngược lại, tôi cho rằng cô bé là một người may mắn. Chúng ta cần phải có lòng biết ơn đối với bố mẹ, với cuộc sống. Có như vậy thì sự vui vẻ mới thường xuyên ghé thăm chúng ta!
Tôi cho rằng, vào đại học không phải là con đường duy nhất. Nếu như Mộc Tử cảm thấy không thể đi trên con đường này, hãy thử tìm một con đường khác. Chỉ cần tìm được con đường thích hợp với bản thân, tôi tin rằng không chỉ bản thân Mộc Tử thấy vui vẻ mà bố mẹ của cô bé cũng sẽ cảm thấy hài lòng về con gái mình.