Quyển 4 - Chương 49
Chiều hôm ấy, tôi đi giải quyết việc ở Trung Quan Thôn, trên đường về có điện thoại réo lên, hai số cuối là 88, hình như được gọi từ một quán rượu loại sang nào đó.
“A lô?”
“A lô…” Chỉ một chữ ấy, hết thảy ký ức phút chốc trở dậy, điện thoại trong tay bắt đầu run, tôi đánh xe dạt ngay sang lề đường.
“Alô” Tôi nhắc lại.
“Là em…” Giọng Diệp Tử cất lên trong vắt, nước mắt lăn rơi, cái khắc này, tôi mới hiểu, cho dù cố quên em thế nào, chỉ cần nghe thấy một hơi thở của em, cái thứ tình đã ch.ết, cái quá khứ đã xa cách 10 vạn 8 nghìn dặm vẫn sống dậy, sống dậy rõ rệt.
Tôi im lặng vài giây, đợi tâm trạng dịu lại, nói: “Ơ, cô Diệp? Chẳng phải cô đang hưởng thụ vinh hoa phú quý ở Singapore sao? Quay lại Bắc Kinh làm gì?”
Đầu dây bên kia cũng im lặng hồi lâu, mãi sau em nói: “Em biết anh hận em ra đi không một lời từ biệt, chỉ vì em…chỉ vì em nghĩ…”
“Cái gì là chỉ vì với cả chỉ vì, quá khứ đã là quá khứ, bây giờ tôi sống rất ổn, cô xuất hiện dày vò tôi làm gì nữa?”
“HẢI ĐÀO, không phải thế! Tối nay 7h em đợi anh dưới quán cà phê tại khách sạn XX, anh nhé?”
“Xin lỗi, cô Diệp, tôi không có thời gian…” Tôi dập máy.
Tôi nhào tới cái bồn rửa mặt, nước mắt chảy đầm đìa, không phải khóc Diệp Tử, mà khóc cho tôi. Sự việc đã xảy ra lâu như thế, chỉ một giọng nói lại làm tôi rơi nước mắt, uổng phí bản thân là một thằng đàn ông!
Tất cả những xa xưa bày ra trước mắt, rõ ràng như thể nó chỉ là việc mới xảy ra hôm qua.
Tôi nhấc điện thoại lên: “A lô, chào chị, nhờ chuyển giúp ra phía sân khấu…sân khấu, làm ơn chuyển máy sang phòng của cô Diệp Linh Lung, vâng, cảm ơn.”
Rồi tôi gọi điện cho Tiêu Lâm, thông báo với cô tối nay tôi phải đi bàn việc với khách hàng, muộn mới về.
Tiêu Lâm “Ôi” một tiếng, nói: “Đừng muộn quá, em đợi ông xã .”
Bảy rưỡi tối, tôi chuẩn bị đến khách sạn 5 sao sang trọng hào nhoáng. Bước vào gian uống cà phê, mắt tôi đảo nhanh tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở một bóng hình rất đỗi thân thuộc.
Tim tôi đập lồng lộn, tôi bước đến trước mặt em, nhìn em câm lặng không nói một lời.
Diệp Tử vẫn đẹp như xưa, mắt sáng ngời và hàm răng trắng đều tăm tắp, thơm mượt như tuyết. Vừa đợt tháng 5, em khoác trên mình một chiếc áo sơ mi tơ tằm màu cánh hồng, áo suôn nhẹ phủ lấy toàn thân, phía dưới là chiếc váy đồng màu, em không đèo bất kỳ một thứ trang sức nào trừ một chiếc đồng hồ xanh gắn viên ngọc thạch làm người hoa mắt.
Trên tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lồng ấp gương mặt thanh tú.
Tôi ngồi đối diện em, tôi nhìn chằm chằm vào viên ngọc sáng loáng thuộc hàng quý tộc kia, mỉa mai: “À ha, bà lớn giàu có, thật không gì sánh nổi!”
Diệp Tử không hề để tâm đến thái độ kỳ quái của tôi, cô cười cười nhỏ nhẹ hỏi: “Anh vẫn khỏe chứ?”
“Hừ, tôi khỏe hay không, can hệ đến cô lắm à?”
“HẢI ĐÀO, em hiểu cảm xúc của anh, em chỉ muốn đến thăm anh.”
“Thăm tôi? Bụng đầy một bồ dao mà gọi là đến thăm tôi?”
“Chúng mình có thể nói chuyện như bạn bè được không?”
“Mọi thứ đã qua rồi, nói nữa thì để làm gì? Thôi cô cứ làm bà lớn nhung lụa ngọc ngà, tôi chỉ là một thằng làm công ăn lương”
“HẢI ĐÀO ơi, xin lỗi anh, nếu em đã làm đau anh…”
“Cô chỉ mới làm đau tôi? Chẳng thà cô đâm tôi một dao cho ch.ết! Nhưng, bây giờ tôi ổn lắm, nhờ có cô săn sóc, tôi với Tiêu Lâm Quốc khánh năm nay sẽ kết hôn.”
“Tốt tốt tốt, mừng cho anh mừng cho anh…” Diệp Tử cắn cắn môi, nụ cười hiện lên gượng gạo, tôi vô tình liếc thấy cánh tay trái nuột nà của em có lưu một vết sẹo lồi màu đỏ, có lẽ từ sau lần vỡ kính từ Quốc khánh năm ngoái…
Chỉ thế thôi, mọi oán hờn trong tôi lại tan thành mây khói, đến nỗi tôi rất muốn được đựng tay em trong tay mình, in lên vết sẹo ấy một nụ hôn, nhưng suy nghĩ ấy vụt tàn rụi, chiếc vòng ngọc lấp lánh sáng bóng trên cổ tay em đã thành công trong việc đâm thấu vào tâm can tôi.
Tôi chửi: “Cô là đồ đàn bà hư vinh!”
“Cái gì?” Diệp Tử nhìn tôi.
“Tôi nói sai à? Khác gì với việc cô đi bán ngày xưa? Chẳng qua cũng chỉ một thằng mua buôn một con bán lẻ! Cô là, đồ-đàn-bà-hư-vinh!” Giọng tôi cao ngất, nghiến rõ từng từ, từng từ.
“Anh… Lý Hải Đào! Em không đến để cãi nhau với anh, em chỉ muốn hỏi sổ tiết kiệm em gửi anh đã nhận được chưa? Em đến đưa anh mật mã.”
“Ồ, m…kiếp thôi ngay cái trò ấy đi! Mật mã? Nếu thật sự cô có lòng thì trước khi bỏ đi đã gọi cho tôi một tiếng! Nhớ tôi thì nói toẹt ra, cô quay về có phải vì thằng già 60 tuổi kia không lên được? Buộc phải đến tìm tôi làm cô?”
“Anh…hèn hạ!” Diệp Tử cầm cốc nước, hắt vào mặt tôi.
“Ha ha…” tôi vừa cười vừa lấy tay lau mặt, “Chó cái, đến thế kỷ 21 rồi, vẫn rặt cái trò hắt nước thế à? Diệp Linh Lung, cô không có trò gì mới sao?”
Nhân viên phục vụ đi tới, hỏi: “Anh chị, hai vị không sao chứ ạ?”
“Không sao, đi ra, bọn tôi đang nói chuyện.” Tôi cà lơ phất phơ xua đuổi.
Nhân viên phục vụ tiến đến chỗ Diệp Tử, thấy cô cũng không thưa gửi, nói luôn: “Xin lỗi liệu hai vị có thể nói nhỏ một chút được không? Có lẽ không nên làm phiền những vị khách khác!”
Diệp Tử trân trối nhìn tôi, rồi nhắm mắt thở vào một hơi sâu, đứng dậy bỏ đi.
Lại một lần dày vò tôi xong rồi bỏ đi?
Tôi đập 200 tệ xuống mặt bàn, coi như thanh toán, rồi đuổi theo Diệp Tử đang tiến vào thang máy.
Tôi đưa tay chặn lại cửa thang máy, lao vào trong.
Trong thang máy Diệp Tử vô cảm nhìn tôi, nhưng nước mắt trong veo chảy ra làm tôi tan nát.
Tôi tiến tới gần hơn, gần hơn, dồn tới tận góc thang máy, và, bóp lấy cái eo nhỏ, cương quyết hôn cho bằng được.
Diệp Tử dẫm nghiến chân tôi, đôi giày cao gót làm tôi đau điếng, đồng thời đẩy tôi, nhưng động tác của tôi càng trở nên bức bách, tất cả tất cả mọi nhớ thương như dòng nước lũ như loài thú dữ cuộn chảy, trong không gian nhỏ hẹp chảy xiết buông thả.
Thân thể Diệp Tử nhũn ra dần, đôi tay nhỏ không tự chủ nổi quàng lấy cổ tôi.
Hai đầu lưỡi cuộn vào nhau ham mê triền miên, không còn biết ai là ai, bộ ngực đầy ắp của em đắp lên tôi, làm tôi không thể cưỡng lại mà vuốt ve nó.
Tôi xé chiếc áo lụa tơ tằm, vài chiếc khuy cúc rơi, chạm xuống đầu gối tôi, rồi rơi lăn lóc xuống sàn nhà.
…
Cửa thang máy mở.
Nếu không phải vì lưng gai gai như có kim châm, tôi đã không rời tay khỏi Diệp Tử, chỉ sợ vừa rời tay, em sẽ như một giấc mơ đẹp cứ thế bay đi.
Hai người bảo vệ đứng ở cửa thang máy, một người đưa tay ra chặn cánh cửa đang sắp đóng lại, hỏi Diệp Tử: “Thưa cô, cô không sao chứ ạ?”
Diệp Tử giật mình, cúi đầu xốc lại quần áo, vừa bước ra khỏi cửa vừa đáp “À, không sao”, cô chỉ vào tôi ở đằng sau.
“Chồng mình.”
Bước ra khỏi thang máy rồi em rút ra từ trong chiếc túi xách vài tờ tiền, nhét vào tay người bảo vệ.
Tôi đỡ lấy eo Diệp Tử đi theo em.
Cửa vừa đóng lại sau lưng, tôi ôm ngay Diệp Tử vào lòng.
Em hôn lại tôi, một tay tháo giúp tôi chiếc cà vạt, còn tay tôi đã linh hoạt cởi ra chiếc móc áo lót phía trước.
Tôi hôn em, người yêu xinh đẹp mà hơn nửa năm nay tôi nhớ mong biết bao lần, người yêu xinh đẹp đã từng mang lại cho tôi biết bao khúc khải hoàn và nỗi thống khổ.
Tôi âu yếm đặt Diệp Tử lên giường, vén mở chiếc váy…
Làn da mềm mại như sợi vải sa tanh khuấy động tôi, ngón tay tôi nắn nót đi trên cơ thể, giống như người đàn ông sau bao năm tha hương trở về nhà, từng tấc đất đều làm anh ta không muốn bỏ qua.
Điện thoại bỗng đổ chuông, đầu tôi lóe lên hình ảnh hai má lúm đồng tiền của Tiêu Lâm - nhưng chỉ là nửa giây, tôi vừa hôn toàn thân Diệp Tử, vừa cầm chiếc điện thoại vất vào phía nhà vệ sinh.
Điện thoại kêu một tiếc “rắc” rồi im bặt tiếng, nó vốn chẳng phải mình đồng da sắt.
Đêm ấy, chúng tôi yêu lấy nhau hết lần này qua lần khác, như thể mai là ngày cuối cùng.
Tôi tin, trước khi ngày tận thế đến, loài người chỉ có thể nói một câu------TÔI YÊU EM. Bao gồm cả tôi trong đó.
Trong đêm, tôi nói đi nói lại ba chữ ấy, lửa tình bùng lên trùng điệp. Tôi sẵn sàng kiệt sức toàn bộ, chỉ cần được cùng người đàn bà tôi yêu sâu đậm gắn bó trong nhau.
Cuối cùng tôi rã rời ấp người yêu chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ ngon lành, không cả mộng mị
Còn cần mơ mộng gì nữa? Mọi giấc mơ đẹp nhất, giờ đây đang cuộn cả trong ngực.