Chương 7

 
“Cậu nói sớm muộn thì nó sẽ là chuyện sớm muộn sao?’’
 
“Ừ.’’
 
“Không biết xấu hổ.’’
 
“Nếu cần thể diện thì sẽ không có Kỷ Hoài.’’ Câu nói này đã trở thành lời tự răn mình của Thời Cấm.
 


Lâm Tịch vừa định cười nhạo cô ấy thì đúng lúc này đã nhanh mắt nhìn thấy Lương Hoà đang thu dọn đồ đạc, có vẻ như anh  muốn đi ra ngoài.
 
Vì vậy cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Thời Cấm kéo  tránh sang phòng nhỏ 813 ở bên cạnh.
 
“Sao vậy?’’ Thời Cấm nghi hoặc.
 


“Bọn họ muốn ra ngoài.’’
 
Hai người ngồi trên ghế dài trước cây đàn dương cầm, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên đầu gối, hiển nhiên là dáng vẻ có tật giật mình, đặc biệt là Thời Cấm, trái tim cô như muốn nhảy lên cổ họng.
 
“Bọn họ đi chưa?’’ Thời Cấm thấp giọng hỏi.
 


“Tớ cũng không biết.’’ Lâm Tịch cũng cố gắng đè nén giọng nói của mình.
 
“Cốc, cốc.’’ Cửa phòng đột nhiên bị người khác gõ.
 


Hai người vốn đang ở trong trạng thái căng thẳng cực độ,  tựa như một sợi dây đàn bị kéo căng hết cỡ, lúc này tiếng gõ cửa bất thình lình vang lên khiến hai người  sợ hết hồn, đôi chân cũng trở nên mềm nhũn.
 


Dừng lại một lát, cho đến khi tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa,  lúc này Thời Cấm và Lâm Tịch mới xoay người lại, cách cánh của kính các cô nhìn thấy một nam sinh đang đứng ở bên ngoài.
 
Lương Hòa?
 


available on google playdownload on app store


Lương Hòa nhìn đứng ở bên ngoài nhìn vẻ mặt đờ đẫn của hai nữ sinh bên trong, chuẩn bị đưa tay gõ cửa một lần nữa.
 
Lâm Tịch nhanh chóng kịp thời phản ứng lại, cô không cho anh thêm một cơ hội gõ cửa nào nữa,  ngay lập tức đứng dậy mở cửa.
 


“Có chuyện gì không?’’ Cô đánh đòn phủ đầu hỏi.
 
Lương Hòa nhíu mày, từ trên cao nhìn Trần Lâm Tịch, nở một nụ cười nhẹ rồi nói: “Học muội, đây là phòng đàn của tôi.’’
 
“Phòng đàn này khắc tên của anh sao?’’
 


Lương Hòa dường như không ngờ được rằng cô sẽ trả lời mình như vậy,  trong lúc nhất thời lời nói bị cô làm cho nghẹn lại không thể nói ra thành câu.
 
“Chuyện này…’’
 


“Chuyện này cái gì, tôi nói cho anh biết, phòng đàn này là của hai chúng tôi, anh đi đến phòng bên cạnh đi, hơn nữa một nam sinh to lớn lại không biết xấu hổ đi tranh phòng đàn với hai nữ sinh yếu đuối sao?’’
 


Thời Cấm ở phía sau cố gắng nhịn cười không nói một lời, nhưng cô thấy rõ ràng khóe miệng Lương Hòa giật giật một cái, hiển nhiên là bị “cô gái yếu đuối” Trần Lâm Tịch làm cho chấn động.
 
“Hai người…’’
 


Lâm Tịch cho anh  một cái liếc mắt sắc bén, “Phòng này là hai chúng tôi tới đây trước, hơn nữa trong này cũng không có đồ vật gì của anh, cho nên cái phòng này bây giờ là của chúng tôi, anh đi tìm phòng khác đi, không được làm phiền chúng tôi nữa.’’Vừa dứt lời, Lâm Tịch cũng không buồn để ý tới phản ứng của Lương Hòa, “ầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.


 
Lương Hòa lúc này còn chưa thể phản ứng kịp, anh trợn mắt há hốc mồm đứng trước cửa phòng, hơn một phút sau mới có thể tỉnh lại.
 
“Lớp 11a đến hành lang tập hợp.’’
 
“Lớp 12a đến hành lang tập hợp.’’
 
Trong hành làng vang lên giọng nói của Lý Nghệ.
 


“Tập hợp.’’
 
Lâm Tịch chuẩn bị đứng dậy nhưng còn chưa kịp nhổm người thì đã bị Thời Cấm kéo lại.
 
“Sao vậy?’’ Lâm Tịch khó hiểu nghiêng đầu nhìn cô.
 
“Suỵt.’’ Thời Cấm làm một động tác tay ra hiệu im lặng.
 


Ước chừng khoảng mấy giây sau, căn phòng dương cầm bên cạnh vang lên tiếng mở cửa “cót két.’’
 
“Được rồi, đi thôi, đi điểm danh.’’ Thời Cấm đứng lên.
 


Trong lòng Lâm Tịch bừng tỉnh, hóa ra là cô ấy đang đợi Kỷ Hoài đi ra ngoài trước, trình độ cua trai của tên hoa si ( người si tình) này thực sự cũng không đến nỗi nào.
 
Các cô vừa  đi ra khỏi phòng đàn đã nhìn thấy Kỷ Hoài và Lương Hòa đang đi ở phía trước.
 


“Hai người này tại sao lại cao như vậy chứ?’’ Lâm Tịch chặc lưỡi hít hà.
 
Hai người này có chiều cao gần như tương đương nhau, nếu như phải phân biệt rõ ràng thì có vẻ như Lương Hòa còn cao hơn Kỷ Hoài khoảng một đến hai cm.
 


Thời Cấm không trả lời, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào bóng lưng của Kỷ Hoài.
 
“Thời Cấm cậu biết không, dáng vẻ của cậu bây giờ giống y hệt như một con sói đói.’’ Lâm Tịch khinh bỉ nói.
 
“Tớ là sói đói, còn Kỷ Hoài là một chút dê non.’’
 


Lâm Tịch, “……..”
 
*
Trong hành lang, lớp 12a xếp hàng ở bên phải, lớp 11a ở bên trái.
 


“Chắc hẳn mọi người cũng đã biết,  giáo viên âm nhạc của các bạn hôn nay có chuyện không thể tới được cho nên tiết này do tôi dự thay, trước tiên chúng ta sẽ điểm danh, tôi đọc đến người nào, người phía người trả lời.’’ Thầy Cao mở danh sách ra.
 
“Chu Nguyễn Hàng.’’
 


“Có.”
 
“Lý Nghệ.’’
 
“Có.’’
 
“Trần Lâm Tịch.’’
 
“Có.’’
 
…..
 
“Thời Cấm.’’
 
“Có.’’
 


Âm thanh của mấy người phía trước không cao lắm, nhưng đến lượt Thời Cấm cô lại cao giọng nói “có” đến mức khiến người khác phải kinh ngạc giật mình, mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía cô.
 


Đối mặt với lễ rửa tội của tất cả mọi người, Thời Cấm không hề thay đổi sắc mặt.
 
Một lát sau, cô mới tỉnh bơ liếc nhìn sang Kỷ Hoài đang đứng xếp hàng bên cạnh.
 
Ai ngờ vừa quay đầu đã đụng ngay vào tầm mắt của Kỷ Hoài, anh  cũng đang nhìn về phía bên này.
 


Trên khuôn mặt nam sinh này không thể nhìn ra chút cảm xúc gì, ánh mắt cũng tĩnh lặng như tờ nhưng trong cửa sổ tâm hồn kia lại tựa như một bầu trời đầy sao, khiến người đi tìm tinh quang không để kiềm chế được mà lún sâu vào trong đó.
 


“Thời Cấm phải không, âm thanh của em giống như nhà soạn nhạc Thạch Tiến vậy, mặc dù không cao nhưng cũng khiến người khác phải ngước nhìn.’’ Thầy Cao cười nói.
 


Nghe những lời này, tất cả học sinh có mặt tại chỗ không nhịn được bật cười, khóe miệng Thời Cấm giật giật một cái, tại sao mấy thầy giáo đều thích bàn về chiều cao của cô vậy?
 


Lâm Tịch cũng bật cười đến sảng khoái, ngay khi thầy Cao tiếp tục điểm danh những người còn lại, cô kéo kéo cánh tay Thời Cấm.
 
“Nói, cậu vừa rồi cố ý làm như vậy phải không?’’
 
Thời Cấm nhướn mày, “Nói nhảm, không cố ý thì sao Kỷ Hoài có thể nhớ đến tớ.’’
 


“Thật ngây thơ.’’
 
“Ngây thơ thì sao, anh ấy có thể biết đến sự tồn tại của tớ là được, tớ nói cho cậu biết, hồi nãy Kỷ Hoài  nhìn tớ đấy.’’ Thời Cấm nói.
 


“Có thể là cảm thấy cậu thật ngu xuẩn, lúc đó chắc chắn anh ấy đã  nghĩ tại sao trên đời này lại có một người ngu xuẩn như vậy?’’ Lâm Tịch phì cười.
 
Thời Cấm đưa tay véo má cô một cái, “Nói bậy, anh ấy nhất định cảm thấy tớ rất dễ thương.’’
 


Lâm Tịch nhịn cười che lấy hai gò má đỏ bừng, “Thời Cấm, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra da mặt của cậu càng ngày càng dày sao?’’
 


Sau khi điểm danh kết thúc, chắc chắn mọi người đã đến đầy đủ, thầy Cao liền để cho mỗi người bọn họ tự trở về phòng luyện đàn, dù sao lớp 12a quay về phòng dương cầm nhất định là để luyện tập, còn lớp bọn họ không nhất thiết phải như vậy.
 


Quay trở lại căn phòng mà mình vừa mới “cướp” được, hai người yên lặng không nói một lời, chỉ chăm chú lắng nghe âm thanh từ căn phòng bên cạnh, không lâu sau, bên kia quả nhiên vang lên một loạt âm thanh thử đàn, sau tiếng thử đàn kết thúc mới chính thức bước vào luyện tập.
 


“Mẹ kiếp, trình độ chơi dương cầm của người này thật đúng là trâu bò, coi như tớ luyện tập chăm chỉ mười năm cũng chẳng thể nào đuổi kịp được trình độ của anh ta lúc này.’’ Lâm Tịch mở to hai mắt, hoàn toàn bị Kỷ Hoài dùng tiếng đàn của mình thuyết phục.
 


Thật ra thì nhắc tới cũng khá kỳ lạ, Thời Cấm cũng không phải là một người yêu thích dương cầm gì cho lắm nhưng lúc này đây cô lại đặc biết thích thú với  bản nhạc mà Kỷ Hoài đang chơi.
 


“Mấy người bọn họ là học sinh lớp chuyên nghiệp, những người gà mờ như chúng ta sao có thể so sánh được với bọn họ, đừng nói là mười năm, cho dù là hai mươi năm đi nữa cũng sẽ không đuổi kịp được đâu.’’
 


Thời Cấm ngồi trên ghế lắng nghe một hồi, càng nghe nàng mê mẫm, cô say mê đến nỗi tiếng đàn kia kết thúc lúc nào cũng không hay biết.
 
“Sao vậy, nghe đến ngu người rồi sao?’’
 
Hai tay Thời Cấm nắm chặt thành quả đấm, dáng vẻ tựa như đã hạ quyết tâm làm một việc gì đó.
 


“Cậu nói xem nếu như tớ lấy cớ muốn xin hắn chỉ dạy dương cầm liệu có thể trò chuyện mấy câu với Kỷ Hoài hay không?’’
 
Vẻ mặt Lâm Tịch đầy mờ mịt, “Xin dạy dương cầm? Cậu thì xin dạy dương cầm cái gì?’’
 


Thời Cấm nhếch môi, cô rút ra một quyển sách dạy dương cầm dưới sách âm nhạc.
 
“Này, cậu mua sách dạy dương cầm từ lúc nào vậy?’’ Lâm Tịch cầm lấy quyển sách dương cầm từ trong tay cô lật lật mấy cái, vẫn còn mùi mới.
 


“Mấy ngày trước khi dạo qua hiệu sách tiện tay mua, cậu xem tớ đã tính toán rõ ràng từng đường đi nước bước của mình.’’
 
“Nhưng mà cậu muốn tìm Kỷ Hoài nhờ  dạy dương cầm, tớ cảm thấy không khả thi cho lắm.’’
 


Một người lạnh nhạt như Kỷ Hoài, nhìn giống như người có thể dễ dàng dạy dương cầm cho người khác sao?
 


“Không sao, hơn nữa tớ cũng không phải thực sự muốn anh ấy dạy cho tớ, chỉ muốn nhân cơ hội này nói chuyện  mấy câu mà thôi.’’ Thời Cấm chớp chớp mắt với cô, sau đó cầm lấy cuốn sách đi mở cửa.
 
Lâm Tịch không đi theo, chỉ thò đầu ra ngoài nhìn cô.
 


“Gõ cửa đi.’’ Lâm Tịch thấy Thời Cấm đứng bất động hồi lâu ở bên ngoài phòng Kỷ Hoài liền không thể nhịn được nhỏ giọng thúc giục.
 


Thời Cấm không lên tiếng, cách cánh cửa kính lẳng lặng nhìn Kỷ Hoài, hoàn toàn quên mất chính mình phải gõ cữa, cô bị bàn tay đang đặt trên những phím đàn đen trăng hấp dẫn toàn bộ tinh thần.
 


Bàn tay trắng nõn ở trên phím đàn thuần thục di chuyển, nhấn nhá, thật sự đánh mạnh vào thị giác người xem.
 
“Nghĩ gì vậy?’’
 
“Bàn tay anh ấy thật đẹp…’’ Thời Cấm lẩm bẩm nói.
 
“Cậu nhìn bàn tay người ta làm gì?’’
 


Thời Cấm nhìn sang Lâm Tịch, “Đột nhiên thật muốn nắm chặt bàn tay ấy để xem cảm giác như thế nào?’’
 
“Cậu bị trúng độc sao, không phải muốn nhờ người ta dạy dương cầm sao?’’ Lâm Tịch đi ra, nhất thời không nhịn được vỗ lấy bả vai Thời Cấm một cái.
 


Nhưng cô không khống chế được lực đạo của mình, vốn chỉ muốn vỗ vai, kết quả lại biến thành đẩy.
 
Thời Cấm vốn đang ở trong trạng thái ngẩn người không chút phòng bị, sau lưng ngay lập tức chạm vào cửa phòng, đôi chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
 


Một tiếng bịch thật lớn vang lên.
 
Thời Cấm chỉ cảm thấy sau lưng của mình tê dại, hơi đau.
 
“Thời Cấm, cậu không sao chứ?’’ Lâm Tịch bị dọa sợ, vội vàng ngối xổm xuống đỡ cô lên.
 
Mà lúc này, cánh cửa phòng đàn “cót két” một tiếng, mở ra.
 


“Hai người đang làm gì vậy?’’
 
Giọng nói lạnh tanh của Kỷ Hoài vang lên, nhưng chỉ cần lắng nghe cẩn thận sẽ mơ hồ cảm giác được một chút khác lạ hòa lẫn trong đó.
 
Thời Cấm ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Hoài, vừa định mở miệng nói chuyện đã nghe được Lâm Tịch bật thốt lên.


 
“Cậu ấy nói muốn cầm tay của anh.’’
 
 
 
  
 






Truyện liên quan