Chương 15
Thời Cấm ngồi sau xe đạp của Lương Hòa im lặng không nói một lời, cánh tay duỗi ra phía sau giữ chặt lấy gác ba ga của chiếc xe.
“Hay là em cứ giữ lấy anh đi, em ngồi như vậy rất nguy hiểm.’’ Lương Hòa quay đầu lại nhìn Thời Cấm, giọng điệu hơi lo lắng.
“Không sao đâu, sẽ không có việc gì đâu.’’ Giọng nói của Thời Cấm có vẻ buồn buồn.
“Thời Cấm, có phải em đang không vui không, thật ra em cũng không cần phải đau lòng, Kỷ Hoài chính là một người như vậy, phản ứng của cậu ấy hơi chậm…’’
“Lương Hòa, em rất nặng sao?’’
“Hả?’’ Lương Hòa nghe không rõ.
“Em hỏi anh, anh chở em như thế này có phải cảm thấy rất nặng không?’’
“Nặng?’’ Lương Hòa cười phá lên, "Hai tay hai chân của em nhỏ như vậy, toàn thân trên dưới không có mấy lạng thịt sao có thể nặng được.’’
“Thật sao?’’ Thời Cấm lúc này không thể chắc chắn rằng mình rốt cuộc nặng hay nhẹ.
Lương Hòa dường như đã nghĩ đến điều gì đó, “Không phải lúc nãy em không ăn đồ nướng là vì câu nói kia của Kỷ Hoài đấy chứ?’’
“Khụ, khụ… Nói bậy..’’ Khuôn mặt Thời Cấm bỗng chốc đỏ bừng.
Bốn người ở giữa ngã tư đường mỗi người đi một ngã.
Sau khi nói lời tạm biệt xong, tựa như đàn chim tản mác bay lên, Thời Cấm và Lâm Tịch đi về phía tay phải còn Kỷ Hoài và Lương Hòa đi về phía bên trái.
Trên đường trở về Kỷ Hoài im lặng không nói một lời, Lương Hòa tăng tốc vượt lên đi song song cùng với anh.
“Kỷ Hoài, cậu sao thế, tâm trạng không tốt sao?’’ Lương Hòa mở miệng hỏi.
“Không có.’’ Kỷ Hoài nhanh chóng trả lời.
“Thôi đi, làm anh em với cậu bao lâu nay mà tớ còn không nhìn ra sao, chắc chắn tâm trạng cậu bây giờ không được tốt cho lắm.’’
Vẻ mặt Kỷ Hoài vẫn bình thản như thường ngày, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, “Có chuyện gì khiến tớ tâm trạng không tốt chứ?’’
“Có phải cậu không thật lòng cảm thấy Thời Cấm học muội nặng đúng không? Lúc nãy tớ chở cô ấy đâu có thấy như vậy đâu, cô ấy cùng lắm là bốn mươi cân mà thôi.’’
“Tớ chỉ nói đùa mà thôi, cô ấy không nặng, rất nhẹ.’’
“Tớ biết ngay mà, nhưng người ta lại không xem lời đó của cậu chỉ là một lời nói đùa đâu, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra cả buổi tối nay cô ấy không ăn nhiều sao?’’
Bàn tay đang nắm ghi- đông của Kỷ Hoài vô thức siết chặt.
Sao anh có thể không phát hiện ra chứ, không thể phủ nhận một điều rằng anh vẫn luôn không tự chủ được mà chú ý đến cô trong suốt bữa ăn khuya này, cô chỉ ăn mấy đũa rau hẹ và đậu đũa, uống một cốc cô ca, không hề động vào một miếng thịt nào.
“Kỷ Hoài, cậu nói thật đi, cậu cảm thấy Thời Cấm là người như thế nào?’’ Lương Hòa đến gần anh, thử dò xét.
Kỷ Hoài vô thức nhìn sang Lương Hòa, trong ánh mắt cậu ta đang tràn ngập ý cười.
Anh thu hồi tầm mắt lại, ánh mắt hơi trầm xuống, mái tóc sập xuống che đi những cảm xúc phức tạp trong đáy mắt kia, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói một câu.
“Không thấy gì cả.’’
Nói xong, anh cũng không thèm quan tâm tới Lương Hòa mà tăng tốc đi về phía trước.
Lương Hòa hơi sững sốt, nhìn chằm chằm vào tấm lưng gầy gò nhưng thẳng tắp của người thiếu niên trước mặt.
Anh thật không hiểu nổi tại sao Thời Cấm học muội lại có thích một tên im lìm như Kỷ Hoài chứ.
“Này, cậu chờ tớ với.’’
Trên con đường vắng vẻ, hai thiếu niên tùy ý truy đuổi nhau.
*
Kỷ Hoài khóa kỹ xe đạp chuẩn bị lên lầu thì đúng lúc này lại nhìn thấy hộp sữa canxi AD đang nằm chễm chệ trong giỏ xe.
Anh cầm hộp sữa trong tay, vẻ mặt hơi ảm đạm, dường như đang do dự ngập ngừng chuyện gì đó, khoảng mấy giây sau lại đột nhiên buông lỏng cánh tay, hộp sữa ngay lập tức rơi thẳng trở về chỗ cũ.
Nhưng ngay khi sắp ra khỏi tầng hầm của tiểu khu, anh lại đột nhiên dừng bước.
*
Lúc Kỷ Hoài mở cửa bước vào nhà, Trương Nhàn Ninh đang ngồi trên ghế sofa xem tivi.
Thấy con trai trở lại, bà nhìn quay lại nhìn anh, “Về rồi sao?’’
“Vâng ạ.’’ Kỷ Hoài vừa đổi giày vừa trả lời.
Sau khi thay giày xong, anh liền đi thẳng vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra.
“Sao vậy, con và A Hòa chưa ăn tối ở ngoài sao, hay là mẹ hâm thức ăn lại…’’ Trương Nhàn Ninh chuẩn bị đứng lên đi vào phòng bếp.
Kỷ Hoài lắc đầu với bà, “Không phải vậy, con đã ăn rồi.’’
Trương Nhàn Ninh nhìn anh, trong tay anh có vẻ như đang cầm một cái gì đó rồi bỏ nó vào trong tủ lạnh.
“Phải rồi, bố đâu mẹ?’’
“Tối nay bố con có một cuộc phẫu thuật khẩn gấp, có thể sẽ trở về muộn một chút.’’
Kỷ Hoài gật đầu một cái.
*
Lâm Tịch cất xe ở dưới tầng hầm tiểu khu.
Sau khi khóa kỹ, hai người mới cùng nhau đi lên lầu.
“Tớ nói này, chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải Kỷ Hoài chở cậu sao, tại sao cuối cùng lại trở thành Lương Hòa?’’
Cô chỉ mới đạp xe đi một đoạn, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Kỷ Hoài ở sau lưng mình, nhưng sau lưng anh ta lại trống rỗng không hề có Thời Cấm, lúc ấy cô hoảng sợ đến mức trái tim đập chệch nửa nhịp.
Cô còn tưởng rằng Thời Cấm đã làm gì chọc giận Kỷ Hoài nên đã bị anh ta ném xuống xe rồi.
“Tớ không biết, tớ luôn có cảm thấy Kỷ Hoài dường như đang tức giận, nhưng lại không biết thể biết được anh ấy đang tức giận điều gì?’’
Lâm Tịch nhíu mày, “Có phải cậu lại giở trò gì hay không?’’
“Không có.’’ Thời Cấm đưa tay thề, lúc ở bên cạnh Kỷ Hoài cô đâu dám giở trò gì chứ.
Lâm Tịch móc chìa khóa ra mở cửa, trong phòng khách không sáng đèn, có vẻ như bố mẹ cô đã đi ngủ hết..
Hai người không bật đèn lên, sau khi đổi giày xong liền rón rén bước về phía phòng ngủ của Lâm Tịch, quay về căn phòng quen thuộc của mình, các cô mới có thể thả lỏng một chút.
Thời Cấm đặt mông ngồi trên chiếc giường mềm mại.
“Lâm Tịch, cậu nói Kỷ Hoài có phải rất ghét tớ hay không?’’
Lâm Tịch ngồi xuống bên cạnh cô, “Chắc không phải đâu.’’
Lúc này Thời Cấm vô cùng phiền não, cô thật sự rất thích Kỷ Hoài, đây là lần đầu tiên cô thích một nam sinh đến vậy.
*
Chiều ngày hôm đó sau khi tan học, hai người vội vàng cầm lấy cặp sách chạy như bay đến bến xe buýt.
Ở đằng xa, chiếc xe buýt 69 đang từ từ tới đây.
“Cấm Cấm, tối hôm nay tớ có một giờ học bổ túc, tớ phải đi trước đây.’’ Lâm Tịch vừa kéo khóa cặp vừa nói với Thời Cấm.
Thời Cấm gật đầu với cô, “Được, tớ biết rồi, buổi tối có thời gian chúng ta lên QQ nói chuyện phiếm.’’
“Xuy.’’
Xe buýt 69 dừng lại, Lâm Tịch nhanh chóng lên xe.
“Được rồi, cậu cũng đi về nhanh đi, tớ đi đây, tạm biệt.’’ Cô vẫy vẫy tay với Thời Cấm.
Thời Cấm cũng vẫy tay lại với cô.
Cửa xe buýt đóng lại rồi chậm rãi rời đi.
Sau khi Lâm Tịch đi, Thời Cấm nhàm chán đứng ở nơi đó vừa xem điện thoại di động vừa chờ Kỷ Hoài.
Nhưng cô đã đợi rất lâu, một chiếc lại một chiếc xe 313 đỗ trước mặt cô rồi lại rời đi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Kỷ Hoài xuất hiện.
Cô không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh cổng trường học.
Không đúng, xung quanh trường của bọn họ chỉ có một bến xe buýt này, từ lúc bắt đầu tan học cô đã đứng chờ ở chỗ này nhưng chưa từng thấy Kỷ Hoài đi ra.
Lại dứng đợi thêm mấy phút nữa, sau khi ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn nhấc chân chạy về phía trường học.
Thời Cấm chạy đến khu giảng đường của khối mười hai rồi chạy lên phòng học của Kỷ Hoài ở tầng ba, cách cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt nhìn vào, trong phòng học không có một ai.
Xem ra bọn họ cũng đã tan học, nhưng Kỷ Hoài không có ở trong này cũng chưa về nhà, vậy anh ấy đã đi đâu vậy?
Thời Cấm mang theo cảm giác mất mát đi xuống tầng.
Sau khi xuống tầng, cô đi một vòng quanh sân tập thể dục phía sau và phòng dương cầm dười tầng hầm nhưng cũng không hề nhìn thấy bóng dáng Kỷ Hoài.
Ngay khi tâm trạng đang vô cùng chán nản, Thời Cấm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tầng năm toà nhà Thượng Thiện.
Phòng dương cầm kỹ thuật số.
Tựa như nghĩ đến điều gì đó, Thời Cấm nắm chặt cặp sách rồi chạy một mạch lên tầng năm.
Còn chưa đến phòng dương cầm, cô đã nghe được âm thanh của tiếng đàn vang lên, cô thả nhẹ bước chân, đi tới gần căn phòng kia, cửa phòng không đóng.
Mặt trời đỏ tròn đang dần dần lặn về hướng Tây, những tia nắng yếu ớt nhẹ nhàng xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh sạch sẽ sáng ngời khiến toàn bộ căn phòng được nhuộm một màu vàng nhàn nhạt ấm áp.
Người kia thẳng tắp ngồi ở nơi đó, ngay cả mái tóc cũng được những tia nắng còn sót lại nhuộm thành một thứ màu dịu nhẹ đặc trưng của hoàng hôn.
Dưới thứ ánh nắng kia, khuôn mặt Kỷ Hoài bình tĩnh nhu hòa đến lạ thường, anh khẽ cúi đầu, thong thả chơi đàn, những ngón tay thon dài linh hoạt lướt qua những phím đàn, từng nốt nhạc, từng âm thanh du dương réo rắt tựa như phát ra từ những những ngón tay anh.
Rõ ràng toàn bộ sân trường lúc này đang ở thời điểm ồn ào nhất, nhưng không hiểu tại sao Thời Cấm lại cảm thấy đầu óc mình đang trống rỗng, ngoại trừ bản nhạc này ra, những thứ khác cô đều không thể nghe thấy.
“Bốp’’ một tiếng.
Điện thoại di động rơi xuống trên mặt đất.
Không chỉ Thời Cấm ngạc nhiên mà cả nam sinh trong căn phòng kia cũng vậy.
Tiếng đàn đột ngột kết thúc, bàn tay Kỷ Hoài đặt lên những phím đàn đen trắng, trong ánh nắng chiều hè, anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
Thời Cấm dường như bị đôi mắt màu nâu nhạt kia câu đi hồn phách của chính mình, cứ thể đờ đẫn nhìn anh.
Một lúc lâu sau, Kỷ Hoài mới thu hồi tầm mắt, mà cô giống như vừa thoát khỏi lực hấp dẫn, phục hồi lại tinh thần.
“Chuyện này…’’
Cô vừa mới mở miệng, đã nghe anh nhàn nhạt hỏi.
“Em tới đây làm gì?’’