Chương 25
Kỳ nghỉ hè nóng bức và tẻ nhạt cứ thế trôi qua.
Trong kỳ tuyển sinh đại học năm nay, học sinh trường Nhất Trung trúng tuyển vào đại học S không ít, nhưng vị trí số một từ trước tới nay của trường lại bị Nhị Trung vượt qua, cho nên trong năm học này, nhà trường bắt buộc các học sinh lớp mười hai phải ở nội trú để chuẩn bị thật tốt có kỳ thi tuyển sinh tiếp theo.
Thời Cấm và Lâm Tịch được như mong muốn sống chung một phòng, hơn nữa còn là giường trên giường dưới.
Lớp mười hai phải tham gia lớp tự học buổi tối, từ sáu giờ đến mười giờ tối.
Nhưng lớp học múa của Thời Cấm không thể dừng lại như thế này được, lúc đầu cô lên xin phép không thể tham gia vào giờ tự học buổi tối thì ngay lập tức bị nhà trường bác bỏ, cuối cùng sau khi ký một tờ giấy bảo đảm, hiệu trưởng mới miễn cưỡng đồng ý.
Học kỳ mới bắt đầu, các cô đã lên lớp mười hai, mà Kỷ Hoài và Lương Hòa cũng đã bước vào trường đại học S, trường đại học S cách Nhất Trung non nửa gần nửa thành phố, đi tới đi lui vô cùng bất tiện.
Hơn nữa, cô còn có một lớp học nhảy vào mỗi cuối tuần, tăng thêm hai tiết, lại càng không có thời gian đi tìm anh.
Vốn dĩ mỗi ngày còn có thể được gặp mặt nhau, hiện tại thì ngay cả lướt qua nhau cũng không được.
Phòng học dương cầm hai người thường đi không có bóng hình của anh, phòng nước cũng không có, Thời Cấm cảm thấy không quen chút nào.
Nhưng mà không có Kỷ Hoài, cô ngược lại lại ngoan ngoãn hơn rất nhiều, tiếng chuông báo hiệu vừa vang lên sẽ không còn ngay lập tức chạy xuống sân trường đi tìm anh, sau khi hết tiết, nếu không nằm nhoài trên bàn học làm bài tập thì cũng chỉ cùng Lâm Tịch đi nhà vệ sinh hay đi đến căng tin ăn vặt mà thôi.
Mỗi ngày Thời Cấm đều gửi tin nhắn cho Kỷ Hoài, anh đã không còn lạnh lùng đến một tin nhắn cũng không trả lời như trước đây nữa, mặc dù trả lời không thường xuyên lắm nhưng ít nhất vẫn duy trì liên lạc với cô.
Sau đó cô mặt dày mày dạn xin số điện thoại của anh, từ khi có số điện thoại hầu như mỗi ngày sau khi kết thúc học lớp học múa cô đều sẽ gọi cho anh một cuộc điện thoại.
Dần dần, chuyện này dường như đã trở thành một thói quen thường ngày của hai người.
Mỗi tối gọi một cuộc điện thoại, Thời Cấm cảm thấy cuộc sống hình như cũng không quá mức nhàm chán.
Cuộc sống hàng ngày cứ như thế êm đềm trôi qua, mùa hè tựa như cát lún trong tay, thấm thoát trôi đi lúc nào không hay biết, thời tiết nóng bức ban đầu dần dần chuyển lạnh, những chiếc áo mỏng manh cũng được thay thế bằng những chiếc áo khoác dài vừa dày vừa nặng.
Vào cuối tháng một, học kỳ đầu tiên của năm lớp mười hai được chấm một dấu chấm tròn kết thúc hoàn toàn viên mãn.
*
Kỳ nghỉ đông, ngoại trừ mấy phút gọi cho Kỷ Hoài vào mỗi đêm, Thời Cấm cũng không thể gặp anh được.
Kỷ Hoài theo giáo sư của khoa bọn họ ra ngoài thi đấu, mặc dù anh mới chỉ là sinh viên năm nhất trường đại học S, nhưng từ khi bắt đầu nhập học đã sớm bộc lộ tài năng của mình, được thầy cô đánh giá rất cao.
Cho đến cuối tuần đầu tiên của học kỳ hai, Thời Cấm đã quyết định cúp một buổi học múa, lôi Lâm Tịch đi đến đại học S.
“Thời Cấm, cậu thật to gan mà, tớ phục cậu rồi, cô Cố mà biết được chuyện này nhất định sẽ giận điên lên cho xem.’’
Nghe Lâm Tịch nói như vậy, trong lòng Thời Cấm vẫn hơi lo lắng, nhưng cũng không còn cách nào khác, từ thứ hai đến thứ sáu cô không thể rút ra chút thời gian rảnh để đến gặp Kỷ Hoài được, chỉ có cuối tuần, hơn nữa còn phải cúp một buổi buổi học múa.
“Chỉ lần này thôi.’’
Lâm Tịch bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người xuống xe ở trước cổng đại học S.
Lần trước tới đây là vào buổi tối cho nên Thời Cấm còn chưa thấy rõ khuôn viên ngôi trường đại học nổi tiếng nhất thành phố này, hôm nay tới đây vào ban ngày, hai người gần như bị chấn động bởi sự nguy nga lộng lẫy của nơi đây.
Trường đại học S quả nhiên không hổ danh là trường học tốt nhất thành phố S, ngay cả cổng vào cũng lớn và đẹp hơn những trường đại học khác rất nhiều.
Trước khi đến đây Thời Cấm đã gọi điện cho Kỷ Hoài, cho nên bọn họ chỉ cần đứng trước cổng trường đợi anh mà thôi.
Chờ đợi khoảng gần năm phút, cô mới nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ đằng xa tới đây.
Sau khi đến gần mới phát hiện hóa ra người tới không chỉ có một mình Kỷ Hoài, mà còn có Lương Hòa đã lâu không gặp.
Kỷ Hoài mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng bên ngoài, dáng người cao lớn, mái tóc đen nhánh dường như ngắn hơn một chút, điều duy nhất không thay đổi chính là khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc kia.
Lương Hòa cũng không thay đổi nhiều lắm, trên mặt vẫn nở một nụ cười lưu manh.
“Xin chào, hai tiểu mỹ nữ.’’
Còn quên mất một điều.
Miệng lưỡi càng ngày ngày trơn tru, láu lỉnh hơn xưa.
Kỷ Hoài vừa đi vừa chăm chú nhìn Thời Cấm đứng cách đó không xa.
Gần nửa năm không gặp mặt, cô dường như đã cao hơn một chút nhưng đồng thời cũng gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào trong chiếc áo khoác dày cộm.
Thấy anh đến gần, ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, khi cô cười, đôi mắt cong cong tựa như một vầng trăng hình lưỡi liềm, hai chiếc năng nanh nhỏ xinh vô cùng chói mắt.
Sau khi thấy anh đến gần mình, Thời Cấm không hề dè dặt mà thổ lộ lòng mình.
“Kỷ Hoài, những lúc không có anh, em rất nhớ anh đấy.’’
“Khụ, khụ, khụ…’’ Kỷ Hoài mất tự nhiên ho khan hai tiếng, lổ tai ửng đỏ.
Lương Hòa và Lâm Tịch liếc mắt nhìn nhau.
Phải rồi, bây giờ đối với hai người kia mà nói, bọn họ chính là một chiếc bóng đèn mười vạn oát.
“Lâm Tịch, đi, anh mang em đi ăn.’’ Anh cười nói với Lâm Tịch.
Lâm Tịch gật đầu.
Vì thế hai người nhanh chóng rời đi.
Kỷ Hoài nhìn theo bóng lưng của bọn họ rồi cúi đầu nói với Thời Cấm, “Đi thôi, chúng ta cũng đi.’’
Thời Cấm và Kỷ Hoài sánh vai nhau rời đi, cô không hề buông tha mà nói tiếp, “Kỷ Hoài, em nói em nhớ anh.’’
“Để tôi đưa em đi xem…’’
“Em nhớ anh.’’
“Em nhớ anh.’’
“Em nhớ anh.’’
Thời Cấm ngay lập tức cắt đứt lời anh, liên tục lặp đi lặp lại câu nói “em nhớ anh’’ kia.
Kỷ Hoài không thể không nhìn về phía cô một lần nữa.
“Ừ, tôi biết rồi.’’
Thời Cấm cong môi mỉm cười, “Vậy còn anh, anh có nhớ em không?’’
Kỷ Hoài đưa tay sờ sờ lỗ mũi, không trả lời cô mà tiếp tục đi về phía trước, Thời Cấm vội vàng đuổi theo.
“Kỷ Hoài, anh vẫn chưa trả lời…’’
“Kỷ Hoài.’’
Một giọng nữ trong trẻo ở phía đối diện vang lên cắt đứt câu nói của Thời Cấm, đồng thời cũng khiến hai người dừng bước.
Thời Cấm ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Tư Nhã đang đứng trước mặt, cách bọn họ không xa lắm, trong tay cô ấy đang xách một túi đồ, hẳn là mới đi ra ngoài mua đồ trở về, đứng bên cạnh cô ấy còn có một cô gái khác mà cô không quen biết.
Nửa năm không thấy, Trịnh Tư Nhã dường như thay đổi rất nhiều, mái tóc màu đen thẳng mượt, áo khoác len màu trắng, xinh đẹp không thể nói thành lời, chủ yếu là người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.
Trịnh Tư Nhã đi về phía bọn họ.
“Hi, Kỷ Hoài.’’ Cô gái bên cạnh Trịnh Từ Nhã chào hỏi Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài lịch sự mỉm cười gật đầu với cô ấy.
Người kia mang theo ánh mắt dò xét nhìn Thời Cấm mấy cái.
Hình như cô gái nhỏ này không giống sinh viên trường bọn họ cho lắm.
“Vị này là?’’
“Cô ấy là học muội của tớ và Kỷ Hoài ở trường cao trung cũ, rất dễ thương phải không?’’
Cô gái kia gật đầu một cái, thân thiện chào hỏi Thời Cấm, “Rất dễ thương, chào em, chị là Thi Văn Hinh.’’
“Xin chào, em là Thời Cấm.’’
“Thời Cấm học muội, đã lâu không gặp, tại sao em lại tới đây?’’
Thời Cấm bỏ tay vào trong túi áo, nhìn thoáng qua Kỷ Hoài, cười nói, ‘’ Hôm này không phải học ở trường, không có chuyện gì làm nên em tới đây thăm Kỷ Hoài.’’
Nụ cười trên môi Trịnh Tư Nhã hơi cứng lại.
"Vậy sao, thật ghen tị với bọn em quá đi! Được nghỉ sớm như vậy, không giống như bọn chị.’’
“Vâng, các chị cũng sắp được nghỉ rồi mà, đúng không Kỷ Hoài?”Vừa nói, Thời Cấm vừa ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài cúi đầu nhìn cô một cái.
“Ừ, sắp rồi.’’
Thi Văn Hinh nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, rồi nói với Trịnh Tư Nhã.
“Tư Nhã, chúng ta đi trước thôi, lát nữa còn phải luyện đàn đấy.’’
“Ừ, vậy Thời Cấm học muội, Kỷ Hoài, tớ đi trước đây.’’
Thi Văn Hinh mỉm cười nhìn Thời Cấm, “Em gái nhỏ, tạm biệt, hoan nghênh em lần sau lại đến trường bọn chị chơi.’’
“Vâng, vâng.’’ Thời Cấm không ngừng gật đầu.
Sau khi hai người rời đi, Thời Cấm nhìn theo bóng lưng của Trịnh Tư Nhã, trầm ngâm suy nghĩ.
Trịnh Tư Nhã thích Kỷ Hoài, mặc dù cô ấy che dấu bí mật này không nói cho bất cứ ai biết, nhưng vẫn bị cô nhìn ra được, phụ nữ đối với vấn đề này tựa như có hõa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không vậy, chỉ cần nhìn một cái thì có thể nhìn thấu mọi việc.
“Nhìn cái gì vậy?’’
Thời Cấm phục hồi lại tinh thần, lắc đầu, “Không có gì.’’
“Ông ông ông…’’ Điện thoại di động trong túi quần đột nhiên rung lên.
Thời Cấm vội vàng lấy ra, nhìn thoáng qua cái tên đang hiển thị trên màn hình.
Là Cố Uyển.
Sắc mặt cô khẽ thay đổi.
“Sao vậy?’’
“Không… Không sao.’’
Thời Cấm cười một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
*
Lương Hòa coi mình như một người hướng dẫn viên du lịch thực thụ dẫn các cô đi vòng quanh đại học S ăn ngon ngắm cảnh một vòng, thẳng cho đến khi sắc trời dần tối lại, các cô mới chuẩn bị quay về.
Kỷ Hoài bắt xe cho hai người, “Quay về đi, trên đường nhớ cẩn thận một chút.’’
Thời Cấm tựa cằm vào cửa xe, “Khi nào hai người được nghỉ?’’
“Một tuần nữa.’’
“Vậy anh có đến gặp em không?’’ Trên mặt cô tràn ngập sự mong đợi.
“Ừ.’’ Kỷ Hoài gật đầu với cô.
Trên đường trở về Thời Cấm yên lặng đến kỳ lạ.
Lâm Tịch liếc nhìn cô mấy cái, thấy dáng vẻ không thể tập trung của cô liền mở miệng hỏi.
“Cấm, cậu sao thế, nhìn thấy Kỷ Hoài không vui sao?’’
“Không phải, nhìn thấy anh ấy tớ tất nhiên rất vui rồi, nhưng mà… Chúng tớ đã gặp Trịnh Tư Nhã.’’
Lâm Tịch khó hiểu, “Trịnh Tư Nhã, gặp thì sao?’’
Thời Cấm thở dài, “Lâm Tịch, tớ muốn thi vào trường đại học S.’’
Lâm Tịch hơi sửng sốt, “Cái gì, cậu nói cái gì?’’
“Tớ nói, tớ muốn thi vào trường đại học S.’’
Lâm Tịch nghiêng người sang, nghiêm túc nhìn cô, “Thời Cấm, hôm nay cậu không uống thuốc sao, thi vào đại học S, cậu đang nằm mơ ư?’’
“Không phải, tớ đang nói rất nghiêm túc, tớ muốn thi vào trường đó, tớ muốn học chung một trường với Kỷ Hoài.’’
“Vậy cậu không muốn thi vào Học viện Điện ảnh Nghệ thuật nữa sao?’’
“Không phải trường đại học S cũng có khoa múa sao?’’
“Thời Cấm, tớ thấy cậu điên thật rồi, cậu luôn muốn đi Học viện, bây giờ lại nói thi vào trường đại học S, nếu như cô Cố biết được chuyện này thì cậu sẽ xong đời, hơn nữa trường đại học S đúng là có khoa múa, nhưng sao có thể sánh bằng một trường chuyên ngành được cơ chứ? Còn một chuyện quan trọng hơn là ngưỡng cửa đại học S lớn như vậy, chuyện học hành càng thêm áp lực, cậu chịu nổi sao?’’
“Tớ biết, nhưng mà …. Tớ muốn học chung với Kỷ Hoài, bốn năm đại học đấy, trường đại học S và Học viện Điện ảnh Nghệ thuật một Nam một Bắc, huống chi còn có Trịnh Tư Nhã học cùng trường với Kỷ Hoài, hai người bọn họ còn chung một khoa, tớ rất lo lắng.’’
Lâm Tịch thở dàI, bỗng nhiên có một cảm giác chỉ hận không thể rèn thép thành sắt.
“Thời Cấm, cậu điên thật rồi.’’
Thời Cấm ngả người dựa vào thành ghế phía sau, khóe miệng nở thành một nụ cười.
“Đúng vậy, tớ điên thật rồi, vì Kỷ Hoài, còn ngại gì mà không điên thêm nữa.’’