Chương 51
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Kỷ Hoài rung lên một tiếng, là tin nhắn của Thời Cấm gửi đến.
Cấm Cấm: “Không đi.’’
“Sao vậy, là tin nhắn của Cấm học muội sao? Cô ấy đồng ý?’’
Kỷ Hoài cười cười, dường như đã sớm dự liệu được câu trả lời này: “Cô ấy từ chối.’’
Lương Hoà đồng cảm nói: “Người anh em, cố gắng lên.’’
“Nói về cậu đi, khi nào thì cậu mới đi, lại chuẩn bị qua đêm ở nhà tớ sao?’’ Kỷ Hoài ngẩng đầu nhìn Lương Hòa.
Sắc mặt Lương Hòa trở nên nặng nề.
“Chẳng lẽ có liên quan đến….Lâm Tịch?’’ Kỷ Hoài nhận ra được Lương Hòa hơi khác lạ.
“Ừ.’’
Kỷ Hoài và Lương Hòa là quan hệ như thế nào?
Lương Hòa yêu Lâm Tịch, Kỷ Hoài chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể nhận ra, mặc dù bình thường cậu ta tỏ vẻ không quan tâm, thậm chí còn khiến người khác cảm thấy mình rất háo sắc, nhưng trong lòng người này chỉ tâm tâm niệm niệm một mình Lâm Tịch mà thôi.
Nếu như không phải thực sự yêu cô ấy thì sau khi biết chuyện Chu Nguyễn Hàng bắt cá hai tay, người này sẽ không chạy từ thành phố S đến thành phố C đánh cho hắn một trận, chuyện này chỉ có ba người bọn họ biết, ngay cả Lâm Tịch cũng không biết.
“Sao vậy?’’
“Tớ đã tỏ tình với cô ấy.’’
“Đây không phải là một chuyện tốt sao?’’
“Cô ấy từ chối.’’
Kỷ Hoài: “…..”
Tình cảm của mình bị đối phương từ chối, người này để trong lòng nhiều ngày như vậy, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được đến tâm sự với anh.
“Cô ấy từ chối cậu vì lý do gì?’’
“Cô ấy nói tớ rất tốt và cảm thấy bản thân không xứng với tớ.’’
“Vậy cậu nghĩ thế nào?’’
“Tớ cảm thấy tất cả chẳng là cái rắm gì cả, hai người ở bên cạnh nhau chưa bao giờ có chuyện xứng hay không xứng cả.’’
“Thế cậu nói với cô ấy như vậy đi, nói rõ ra không phải tốt hơn sao?’’
Lương Hòa trầm mặc không nói, anh lấy một điếu thuốc từ trên bàn trà, tiện tay đưa cho Kỷ Hoài một cây.
Hai người đàn ông cứ như vậy ngồi trên ghế sofa hít mây nhả khói.
Cho đến khi chỉ còn lại nửa điếu thuốc, Lương Hòa mới mở miệng một lần nữa: “Tớ biết, nhưng mà… Tớ lo lắng cô ấy nói như vậy chỉ là một cái cớ để từ chối tớ mà thôi, tớ sợ trong lòng cô ấy vẫn còn có Chu Nguyễn Hàng, dẫu sao bọn họ cũng đã ở bên cạnh nhau bốn năm, suốt bốn năm đó.’’
“Bốn năm?’’ Kỷ Hoài lặp lại một câu, lại hít một hơi, phả ra, sương khói lượn lờ.
Anh không dám khẳng định Lâm Tịch đã quên được Chu Nguyễn Hàng hay chưa, bởi vì anh chưa bao giờ tin rằng thời gian có thể khiến người khác quên đi một người nào đó, vì anh, suốt sau năm dài đằng đẵng vẫn không thể quên được Thời Cấm.
*
Buổi trưa ngày hôm nay, Thời Cấm bước vào phòng làm việc cũng không nhìn thấy Kỷ Hoài.
“Chiều nay Kỷ Hoài không có lớp đâu.’’ Cao Nhã cười nói.
“Cậu… Cậu nói cho tớ điều này làm gì?’’ Thời Cấm né tránh xoay người lại treo túi xách sau thành ghế rồi lại chăm chú nhìn vào máy tính.
Cao Nhã chọc ghẹo cô: “Nhưng vẻ mặt của cậu đang hỏi tớ đấy.’’
Thời Cấm xoay người lại: “Tớ đâu có.’’
“Có.’’
“Không có.’’
Cao Nhã bật cười, đưa tay chỉ chỉ vào trán cô: “Được rồi, tớ miễn cưỡng tin tưởng cậu lần này, không có thì không có.’’
Thời Cấm liếc cô một cái: “Ai cần cậu tin tưởng?’’
Cao Nhã hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được cười rộ lên, cô đột nhiên phát hiện Thời Cấm muội muội dạo gần đây bỗng nhiên trở nên hơi kiêu ngạo.
Sau giờ nghỉ trưa, Thời Cấm lại bắt đầu lên lớp.
Kết thúc giờ học ngày hôm đó thì đã gần ba giờ chiều.
“A, đó không phải là thầy Kỷ đang ở trước cửa sao?’’
“Đúng là thầy Kỷ rồi, nhưng chiều hôm nay thầy ấy không có lớp mà.’’
“Hình như thầy ấy đang đợi ai đó.’’
Thời Cấm đang ngồi trên sàn nhà thay giày chợt nghe tiếng các sinh viên đang bàn tán với nhau, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra cửa, quả nhiên nhìn thấy Kỷ Hoài đang đứng trong hành lang của lớp học múa.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu xám trắng, rõ ràng cũng sắp ba mươi tuổi nhưng lại ăn mặc giống như một sinh viên đại học vậy, thật là không biết xấu hổ!
Kỷ Hoài cũng nhìn thấy Thời Cấm đang nhìn mình, mỉm cười với cô.
“Thầy Kỷ cười kìa.’’
“Mẹ kiếp, trên thế giới này tại sao có người cười lên đẹp trai như vậy chứ?’’
“Trời ơi, đẹp trai ch.ết mất.’’
“………….”
Thời Cấm bĩu môi, tiếp tục cúi đầy buộc dây giày, cô biết Kỷ Hoài đang đợi mình, nhưng lại cố ý lề mề, từ từ buộc lại, sau khi buộc chặt lại mở ra, mở ra lại buộc chặt, cứ thế để cho anh ta đợi đi.
Cho đến khi tất cả mọi người đều đã rời khỏi phòng tập nhảy, Kỷ Hoài vẫn rất kiên nhẫn đứng ở hành lang.
Cô cúi đầu nhìn dây giày mình đã buộc vô số lần, sự kiên nhẫn của Kỷ Hoài vẫn không chút phai nhạt, nhưng sự kiên nhẫn của cô thì biến mất sạch sẽ.
Buộc dây giày lần cuối cùng, Thời Cấm đứng dậy đi ra ngoài.
Kỷ Hoài thấy cô ra, ngay lập tức bước lên chào đón.
“Cột chặt dây giày rồi chứ?’’
Thời Cấm trợn mắt nhìn anh: “Liên quan gì đến anh?’’
Vừa dứt lời, cô đã nhanh chóng đi ở phía trước, Kỷ Hoài không nhanh không chậm đi theo sau lưng, cho đến khi hai người sắp lên tầng thì Kỷ Hoài đột nhiên kéo tay cô lại.
“Cấm Cấm.’’
Thời Cấm ngẩng đầu nhìn anh, không nói một lời.
Kỷ Hoài móc hai tấm vé từ trong túi ra: “Thật sự không muốn đi sao, hôm nay, lúc bảy giờ rưỡi tối.’’
“Không đi.’’
Sỡ dĩ tối hôm qua cô từ chối anh thẳng thừng như vậy là vì Lâm Tịch đã giúp cô mua được một tấm vé, hơn nữa cô đã đặt một chuyến bay vào chiều nay rồi.
Không phải anh đang ỷ vào mình có vé còn cô không có vé sao?
Lúc này, mấy sinh viên xung quanh tò mò nhìn đến bên này, trường học chính là nơi bắt nguồn của mọi tin đồn, cô không muốn bởi vì anh ta mà trở thành nhân vật chính của những lời bàn tán, cho nên dứt khoát hất tay Kỷ Hoài ra.
“Đừng đi theo tôi.’’ Nói xong, cô đi thẳng lên tầng.
*
Bắc Kinh, bảy giờ tối.
Thời Cấm đầu đội mũ lưỡi trai, ngồi ở hàng ghế đầu tiên dưới khán đài, bên trái cô là một cô gái xa lạ, không khí trong hội trường lúc này giống hệt như năm đó, tất cả đều sáng rực sắc màu của gậy cổ vũ và bảng tên của Tôn Yến Tư, náo nhiệt và ồn ào.
Chưa đầy một tiếng nữa thì buổi concert sẽ được bắt đầu, không hiểu tại sao trong lòng Thời Cấm bỗng nhiên cảm thấy hơi thấp thỏm bất an, bàn tay đang đặt trên đầu gối siết chặt thành nắm đấm.
Rất nhiều bài hát đã được trình diễn, nhưng Thời Cấm vẫn rất bình tĩnh, cô đã không giống như những người hâm mộ khác phấn khích gào thét, chỉ yên lặng ngồi dưới sân khấu chăm chú nhìn Tôn Yến Tư.
Năm tháng dường như không lưu lại dấu vết gì trên gương mặt người phụ nữ này, lần đầu tiên được tham sự buổi concert của cô ấy, cô mười tám tuổi, còn hiện tại, cô cũng sắp hai mươi tám rồi, thế mà đã gần mười năm trôi qua.
Cô ấy nói: “Bây giờ tôi muốn hát một ca khúc nhạc phim đã từng rất thịnh hành trong quá khứ.’’
Dưới sân khấu trở nên sôi sục, tất cả mọi người đều đồng loạt hò hét cái tên “Gặp gỡ.’’
Nhưng Thời Cấm chỉ cúi đầu, lẩm bẩm hai tiếng “Gặp gỡ.’’
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Thời Cấm cho rằng mình sẽ không khóc nữa, nhưng trong khoảnh khắc giai điệu quen thuộc kia vang lên, cô vẫn không thể kiềm chế được lòng mình, một cảm giác chua xót xông thẳng lên mắt, ngay lập tức, những giọt lệ cứ thế tuôn trào đầy mặt, cô bật khóc nức nở.
Cô gái bên cạnh yên lặng đưa cho cô một tấm khăn giấy.
Thời Cấm nhìn tấm khăn giấy trước mặt mình: “Cảm ơn.’’
Cô gái mỉm cười lắc đầu, ngay khi ánh mắt của Thời Cấm rời khỏi người mình, cô thản nhiên quay đầu nhìn sau lưng một cái.
Người trên sân khấu vẫn tiếp tục hát.
Mây mờ giăng kín ngoài cửa xe.
Tương lai có người vẫn sẽ đợi em.
Nhìn trái, nhìn phải rồi nhìn về phía trước.
Tình yêu có bao nhiêu ngã rẽ trước khi đến với em?
Rồi em sẽ gặp được ai.
Em sẽ phải nói gì đây
Người em vẫn chờ tương lai anh còn cách em bao xa nữa?
Nghe tiếng gió từ phía tàu điện ngầm và từ biển người ấy.
Em xếp hàng đứng đợi, nằm trong chiếc vé mang con số tình yêu…
(Nhaccuatui)
“…………..”
Trên thế giới này, cuộc sống của mỗi người sẽ xuất hiện vô số điều kỳ diệu, hai đường thẳng song song rồi có một ngày cũng sẽ gặp nhau.
Nhưng đời người cũng có rất nhiều điều bất ngờ, giống như con diều giấy bạn đã nắm chặt trong tay, nhưng rồi lại đột nhiên đứt dây mà bay đi mất.
Chỉ bốn phút ngắn ngủi nhưng Thời Cấm lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nước mắt như muốn cạn khô, tất cả những cô đơn và đau khổ cũng giống như tan biến theo những giọt nước mắt kia.
Thời Cấm vừa khóc vừa nghe buổi concert.
Chẳng qua là tất cả sự chú ý của cô đều đặt vào trên sân khấu cho nên cô không thể biết rằng, kỳ thực, có một người đàn ông đang ngồi sau lưng cô, chiếc ghế bên cạnh vẫn còn trống, mà từ đầu đến cuối ánh mắt của anh vẫn luôn chăm chú nhìn trên người cô.
Khi buổi concert kết thúc, bên ngoài trời mưa như trút nước.
Thời Cấm không mang ô, cô đứng sát bên lối vào hội trường nhìn vào đám người đang vội vã rời đi, có người mang ô, cũng có người không mang, nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại thì sẽ có người đến đón, còn cô, chỉ đành phải đứng ở nơi này chờ mưa tạnh.
Không biết đã qua bao lâu, đám người vội vã đã rời đi hết, đúng lúc này Thời Cấm lại nhìn thấy một dáng người quen thuộc, người nọ che ô đứng dưới cơn mưa, sắc mặt bình thản nhìn cô, rồi bước chân kiên định đi về phía này.
Nước mưa đánh vào mặt ô tạo thành những cột nước nhỏ, rồi dọc theo mặt ô rơi xuống trên mặt đất, bắn tung tóe thành từng đóa bọt nước.
Anh cứ như vậy từng bước từng bước xuyên qua làn mưa mù mịt đi tới trước mặt cô.
Thời Cấm nhìn anh, giọng nói hơi khàn khàn: “Tại sao anh lại tới đây?’’
“Anh đến đón em.’’