Chương 57
Thời Cấm khẽ nhắm mắt lại, cuối cùng mở miệng nói.
“Kỷ Hoài, anh hãy cho tôi chút thời gian suy nghĩ, được không?’’
Kỷ Hoài không nói gì, chỉ buông lỏng vòng tay đang vây lấy cô, Thời Cấm nắm lấy cánh tay của anh khẽ kéo ra ngoài, dễ dàng thoát khỏi lồng ngực anh.
“Mưa càng lúc càng lớn rồi, anh mau về nhà đi, tôi cũng vào đây.’’ Cô không dám quay đầu lại nhìn, vừa dứt lời đã lập tức đi thẳng lên lầu.
“Ngày mai anh sẽ đi thành phố H tham gia diễn thuyết, chắc phải ở đó tầm ba ngày.’’
“Ừ, tôi biết rồi, vậy ba ngày này tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.’’
“Được, anh sẽ không làm phiền em.’’
Thời Cấm vào thang máy, nhấn nút đóng cửa.
Kỷ Hoài chăm chú nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại rồi cuối cùng hoàn toàn đóng chặt.
Anh dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, bàn tay lục lọi ở trong túi áo rồi móc ra một bao thuốc lá, cúi đầu châm lửa, làn khói mù mịt lượn lờ bốc lên, khuôn mặt người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện ở trong làn khói trắng.
*
Mấy ngày nay, thành phố S liên tục mưa lớn, cả thành phố bị nước mưa cọ rửa như sáng bừng hẳn lên, trong không khí còn có thể thấp thoáng ngửi được mùi vị đặc trưng của những cơn mưa.
Trong tiết học ngày hôm nay, mấy sinh viên bên dưới rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của cô Thời hình như hơi bất thường, có mấy lần đọc sai tiết tấu của nhịp điệu, ngay khi bọn họ đang tập trung luyện tập thì cô ấy đột nhiên dừng lại, nhưng chính cô ấy cũng không hề phát hiện, mọi người đều khó hiểu trố mắt nhìn nhau.
Bầu không khí của lớp học cứ tiếp tục như vậy cho đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên.
“Tan lớp đi.’’
Nói xong, Thời Cấm nhanh chóng đi về phía phòng làm việc để lại phía sau mấy cô gái nhìn nhau, nhỏ giọng bàn tán.
“Các cậu có phát hiện mấy ngày gần đây cô Thời hơi kỳ lạ hay không?’’
“Đúng vậy, cô ấy luôn mất tập trung.’’
“Chẳng lẽ là vì thầy Kỷ đi công tác ở thành phố H, nên nhớ thầy ấy sao?’’
“Cũng có khả năng này.’’
“……”
Dứt lời, mấy người đều nở một nụ cười ranh mãnh.
Từ sau ngày hôm đó, tất cả mọi người trong trường đều biết được mối quan hệ giữa Thời Cấm và Kỷ Hoài, không thể ngờ được bọn họ lại giấu kỹ đến như vậy, lại càng không thể ngờ được thầy Kỷ thế mà đã trở thành hoa đã có chủ.
Thời Cấm hơi thất thần đi về văn phòng làm việc.
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, trong ba ngày này, Kỷ Hoài thật sự nói được làm được, không hề gọi cho cô một cuộc điện thoại hay gửi một tin nhắn nào, anh đang chờ cô, chờ cô cho anh một câu trả lời.
“Cấm học muội.’’
Sau lưng truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Thời Cấm xoay người lại, là Lương Hòa.
“Sao anh lại đến đây?’’ Cô hơi kinh ngạc.
“Bây giờ em có thời gian không, chúng ta nói chuyện một lúc?’’
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lương Hòa, Thời Cấm gật đầu đồng ý.
Quán trà sữa.
Hai người đã ngồi được mấy phút, Lương Hòa bảo muốn nói với cô chuyện gì đó, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nói gì, cuối cùng, Thời Cấm cũng không nhịn được, mở miệng hỏi.
“Có phải anh muốn nói chuyện gì với em không?’’
“Anh biết nếu như anh nói chuyện này, có thể em sẽ cảm thấy anh nhiều chuyện xen vào việc của người khác, nhưng anh thật sự không thể đứng yên nhìn hai người tiếp tục như vậy nữa.’’
“Anh và Kỷ Hoài là bạn bè với nhau từ thuở nhỏ, từ lúc nhỏ, vẻ ngoài của cậu ấy đã được rất nhiều cô gái thích, nhưng cho tới bây giờ, chưa từng thấy cậu ấy gần gũi với một bất cứ ai, mỗi ngày ngoại trừ học dương cầm thì cũng chỉ học dương cầm, cho đến khi lên sơ trung, thường xuyên bị anh mang đến các quán nét mới từ từ thích chơi game, nhưng Kỷ Hoài vẫn biết cân bằng giữa học và chơi, chơi game cũng chỉ là một công cụ để cho cậu ấy giết thời gian mỗi lúc rãnh rỗi mà thôi, quen biết cậu ấy nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ thấy người này rung động với người con gái nào.’’
“Cho đến khi em xuất hiện, trước đây anh không hiểu, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại cẩn thận một chút, mới đột nhiên phát hiện, những hành động bất thường của cậu ta năm đó cũng chỉ vì em, người này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi việc ăn nói là không tốt. Có lẽ Kỷ Hoài chưa từng nói với em ba tiếng anh yêu em, nhưng ở trước mặt anh, mỗi lần nhắc đến em, trong ánh mắt ấy luôn tràn ngập sự dịu dàng và cưng chiều, cậu ấy đã từng nói với anh rằng, đợi em tốt nghiệp thì hai người sẽ lập tức kết hôn, cho nên trong bốn năm đại học kia, Kỷ Hoài vô cùng bận rộn, bận luyện đàn, bận cùng giáo sự tham gia các chương tình biểu diễn, cũng không quan tâm đến việc có được trả tiền hay không, cậu ấy chỉ muốn cật lực cố gắng, mới có thể bước nhanh hơn những người khác, mới có thể đem đến cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn.’’
Thời Cấm không cắt đứt lời Lương Hòa, nhưng bàn tay đang đặt trên đầu gối siết chặt thành nắm đấm, hốc mắt nóng lên, chóp mũi chua xót.
Cô chưa bao giờ biết, hóa ra Kỷ Hoài đã từng vì cô mà cố gắng đến như vậy, hóa ra anh ấy rất ít khi chủ động liên lạc với cô cũng là vì bận rộn muốn cho cô một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng tại sao anh lại không nói với cô tất cả chuyện này, tại sao giữa hai người bọn họ chỉ để một mình anh cố gắng?
“Lúc đầu, chuyện em bị ngã xuống sân khấu năm đó, Kỷ Hoài thật sự không biết, bởi vì khoảng thời gian đó, cậu ấy ốc còn không mang nổi mình ốc.’’
“Thật ra thì hôm đó để em một mình rời khỏi bệnh viện, trong lòng cậu ấy cũng rất hối hận, cho nên ngày em biểu diễn , Kỷ Hoài đã có ý định đến tìm em, nhưng ai được được rằng, mọi chuyện lại xảy ra một cách trùng hợp như vậy, mẹ của Quản Hi Duyệt bất ngờ ch.ết ở trên bàn mổ, mà người cầm dao phẫu thuật hôm đó không ai khác chính là bố của Kỷ Hoài.’’
Thời Cấm đột nhiên ngẩng đầu lên, cô không thể tin được nhìn Lương Hòa.
“Anh… Anh nói gì?’’ Giọng nói của cô hơi run rẩy.
“Hôm đó mẹ của Quản Hi Duyệt tiến hành cuộc phẫu thuật cuối cùng, thành công thì sống, thất bại… Tuy nhiên, mặc dù chú Kỷ đã cố gắng hết sức nhưng mẹ của cô ấy vẫn không thể chống đỡ nổi mà ra đi, lúc đó người nhà của cô ấy đều đổ hết mọi sai lầm lên người chú Kỷ, khoảng thời gian đó vô cùng hỗn loạn, gia đình kia náo loạn đến mức tất cả mọi người đều biết, bất kể là bệnh viện hay là…Nhà Kỷ Hoài…Chú Kỷ khi ấy suýt nữa đã bị tịch thu chứng chỉ hành nghề.’’
Thời Cấm nhất thời ngây ngẩn, những suy nghĩ của cô bắt đầu quay vòng.
Năm đó vào đúng ngày tổ chức cuộc thi, Quản Hi Duyệt tới hội trường và nói rằng muốn rút lui khỏi cuộc thi, là bởi vì hôm ấy là ngày tiến hành cuộc phẩu thuật quan trọng của mẹ mình.
Kỷ Hoài không tới, là vì phẫu thuật thất bại, người nhà bệnh nhân đổ tất cả mọi sai lầm lên người chú Kỷ, xảy ra loại chuyện này, Kỷ Hoài chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng vô cùng lớn.
Lúc Thời Cấm tỉnh lại, nhìn thấy bố mẹ và cô Cố im lặng thút thít, mặc dù cô vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh, chỉ là cái sự bình tĩnh ngoài mặt kia cũng chỉ để che giấu đáy lòng tuyệt vọng và tan vỡ của mình, đồng thời, cô cũng đang đợi Kỷ Hoài, nhưng chờ đến khi mòn mỏi, cũng không nhìn thấy anh dẫu chỉ một lần.
Cuối cùng cô chạy trốn khỏi bệnh viện, muốn đi tìm anh nhưng lại không ngờ chính mắt mình nhìn thấy một màn như vậy.
Cô nhìn thấy Kỷ Hoài và Quản Hi Duyệt ôm chặt lấy nhau, trong khoảnh khắc đó, tất cả những cảm xúc mà cô cố gắng kiềm chế trước đây hoàn toàn sụp đổ.
Khi đó trong lòng chỉ còn lại sự thất vọng và tuyệt vọng đến cùng cực.
Bây giờ nghe Lương Hòa nói như vậy, rồi ngẫm nghĩ lại một chút, Thời Cấm dường như đã biết được tất cả mọi việc, hóa ra… Hóa ra đã nhiều năm như vậy… Hai người đều một mực gặm nhấm nỗi đau của chính mình… Chẳng qua là, chẳng ai hiểu cho ai.
Thời Cấm bật khóc nức nở, nước mặt từng giọt, từng giọt tuôn trào.
“Theo báo cáo, sáng sớm hôm qua, hầu hết các khu vực của thành phố H đã bất ngờ hứng chịu một đợt mưa bão* căn cứ vào dữ liệu giám sát của trạm khí tượng thủy văn của khu vực, vào lúc năm giờ ngày mùng bốn, lượng mưa đã vượt qua 238mm, lớn nhất là khu vực Hoài Hải của thành phố H, lượng mưa đã đạt tới 451mm, trước mắt bởi vì mưa như thác đổ, tín hiệu….’’
(*Khí tượng Trung Quốc quy định các cơn mưa có lượng mưa trong vòng 24h từ 50mm trở lên được gọi là "Storm". Theo cường độ mưa, nó được chia thành ba cấp, lượng mưa trong 24 giờ từ 50-99, mm, từ 100-250 mm và trên 250 mm)
Mưa bão ở một khu vực nhất định thường dẫn đến lũ quét, đập hồ chứa, sông tràn, nhà cửa bị sụp đổ, đất nông nghiệp bị ngập lụt, giao thông và viễn thông bị gián đoạn, và nền kinh tế và người dân sẽ bị mang theo tác hại nghiêm trọng.Nguồn :baidu )
“Choang!’’ Chiếc thìa nhỏ Thời Cấm đang cầm trong tay bỗng nhiêm rơi xuống, trà sữa bắn tung tóe khắp mặt bàn.
“Sao vậy?’’ Lương Hòa bị cô dọa sợ.
Thời Cấm không kịp trả lời câu hỏi của Lương Hòa, cầm túi xách lên rồi vội vã xông ra ngoài, vừa chạy, cô vừa móc điện thoại ra gọi điện cho Kỷ Hoài, nhưng điện thoại của anh vẫn không thể liên lạc được, âm thanh máy bận khiến Thời Cấm chìm trong cảm giác hoang mang sợ hãi.
Không được, cô phải đi tìm anh, cô phải đi tìm anh.
*
Hoài Hải, thành phố H.
Mưa bão vẫn còn tiếp tục nhưng so với sáng nay đã nhỏ hơn rất nhiều.
“Thầy Kỷ, có khi nào chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây không?’’ Một sinh viên nhỏ giọng hỏi.
Kỷ Hoài trầm giọng nói, “Không đâu, sẽ có người tới mang chúng ta ra, chúng ra phải kiên trì ở đây.’’
“Nhưng bây giờ ngoài trời vẫn chưa tạnh, dưới lầu đã bị ngập rồi, nước sẽ nhanh chóng dâng lên thôi.’’
“Không được nản lòng, không sao đâu, đừng lo lắng.’’ Kỷ Hoài nhìn bọn họ, chắc chắn nói.
Có thể sự kiên định và bình tĩnh trong ánh mắt của anh lẫy nhiễm sang bọn họ, mọi người yên tâm hơn không ít.
Kỷ Hoài nhìn cơn mưa không có dấu hiệu tạnh lại, mỗi giờ, mực nước sẽ càng tăng lên, anh lấy điện thoại di động ra, cho tới bây giờ, điện thoại vẫn không có bất kỳ tín hiệu nào.
Hôm nay, anh được mời đến diễn thuyết một lần cuối cùng, ngay khi đang phát biểu thì bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, ban đầu mọi người còn nghĩ đó cũng chỉ là một cơn mưa thông thường mà thôi.
Nhưng ai ngờ rằng, mưa càng lúc càng nặng hạt càng dữ dội, tiếng gió gào thét khiến người khác không lạnh mà run, đến khi toàn bộ sân trường bắt đầu hỗn loạn, cây cối bị quật ngã nằm la liệt thì Kỷ Hoài mới nhận ra, đây không phải là một cơn mưa thông thường, bọn họ đã bị mưa bão tập kích.
Cũng chính vào lúc này, mọi người mới phát hiện nước ở bên ngoài đã tràn vào, trong hội trường cách mặt đất khoảng 60cm nhưng nước cũng đã bắt đầu thấm ướt mới biết trận mưa này lớn như thế nào.
Vốn dĩ thầy cô giáo còn định sơ tán các sinh viên ra ngoài, nhưng ngoài kia mưa quá lớn, gió cũng mạnh, căn bản không thể đi ra ngoài được, không còn cách nào khác, mọi người chỉ đành phải đi lên lầu tránh tạm.
*
Thời Cấm dự định ngồi máy bay đến thành phố H, nhưng bởi vì trời mưa như trút nước, mọi chuyến bay đến đó tạm thời đã bị dừng lại, cũng may thành phố H cách thành phố S không xa, cô có thể bắt xe tới đó.
Vốn dĩ chỉ cần mất khoảng hai giờ đi đường, nhưng cũng vì trời mưa mà kéo dài thêm một giờ đồng hồ, khi đến thành phố H đã là xế chiều.
Cơn mưa đã dần nhỏ lại, toàn hồ Hoài Hải tựa như một đại dương bao la, thậm chí có một số ngôi nhà đã bị gió cuốn bay nóc, trên mặt nước màu vàng nổi lềnh bềnh những cây cối cành lá đã bị gãy đổ, bây giờ mọi người ra ngoài đều phải dựa vào những con thuyền nhỏ.
Khi Thời Cấm đến trường đại học nơi Kỷ Hoài công tác thì màn đêm đã dần buông xuống, ở trong khuôn viên trường đã có những nhân viên cứu hộ đến tìm kiếm và giúp đỡ, trong sân trường vô cùng ồn ào, ầm ĩ, những con thuyền nhỏ qua lại cứu người, khắp nơi đều là người, nhưng cô lại không nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Hoài ở đâu cả.
Trong lòng cô lúc này đã hoảng sợ đến tột cùng, trên người cô cũng bị nước mưa làm cho ướt đẫm toàn thân, hai mắt gần như không thể mở ra được.
Thời Cấm bước vào khu giảng đường, trong này đều là sinh viên bị mắc kẹt ở lại, những vũng nước còn đọng lại trong hành lang, người người qua lại khiến bọt nước văng tung tóe.
“Bạn học, bạn có thấy Kỷ Hoài ở đâu không?’’
Nhưng mọi người ngoài trừ lắc đầu vẫn lắc đầu.
Thời Cấm cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào nơi khóe mắt, cứ chạy lên từng tầng, từng tầng một, vừa chạy vừa hỏi người xung quanh.
“Bạn học, có thấy Kỷ Hoài ở đâu không, là người diễn thuyết ở trường đại học này.’’
“Không thấy.’’
Thời Cấm đứng ở góc tường, rốt cuộc không thể nhìn được nữa, ngồi gục xuống khóc rống lên.
“Cấm Cấm?’’
Một tiếng gọi đầy nghi ngờ vang lên từ trên đỉnh đầu cô.