Chương 42: Đừng về đây làm đứa con ghẻ
Mái đầu mềm như nhung có đôi phần ngây ngô, bờ vai cùng tấm lưng rộng rãi và khung xương thu hẹp dần xuống dưới tạo thành đường nét khỏe khoắn, uyển chuyển. Gương mặt điển trai nghiêm túc nhưng chẳng hề mất đi sự phóng khoáng, mang một vẻ gợi cảm vừa vô tư vừa ngông cuồng. Khóe môi ươn ướt hé nở nụ cười đầy mờ ám hư hỏng. Ngậm lấy bờ môi thấm nhuần hương vị của cô, anh vén mái tóc rối bời đẫm mồ hôi của Miêu Tĩnh, dán môi bên tai cô nói những lời làm người ta đỏ mặt tía tai.
Đợi lúc niềm khoái lạc của cô từ từ lắng lại, hai người nằm đánh thêm một giấc, ôm khít nhau không chừa kẽ hở, má kề má, đầu lẫn cổ rúc vào nhau, như cặp tình nhân đang đắm say trong tình yêu nồng cháy hay đôi vợ chồng đã bên nhau dài lâu. Ngoài cửa sổ vàng ruộm nắng chiều hoàng hôn, ánh đỏ phơn phớt đổ loang trên da thịt hai người, như đang tô đậm lớp vỏ chói lòa rực rỡ. Anh hôn người con gái trong vòng tay, bàn tay xoa bóp thân xác mỏi nhừ của cô, khẽ hỏi cô có đau không.
Cô mềm tan như nước, anh lại cứng hệt tảng đá. Lúc ở hiệu thuốc, Trần Dị tiện thể mua luôn một hộp áo mưa, anh không mở miệng đòi hỏi mà chỉ cọ mặt vào vai cô. Bấy nhiêu năm trời hai người chung sống, sự ăn ý đã khắc sâu tận xương tủy, chỉ một cái hôn thôi cũng thổi bùng ngọn lửa x@c thịt, vấn vít triền miên cũng bắt đầu từ giây phút này.
Anh mở những ngón tay cô ra, mười ngón tay đan ấn xuống gối, đủ để anh đi vào trong cô từ đằng sau khi đã được an ủi. Sự ấm áp trước đó bỗng thay thế bằng bá đạo và ác liệt, con mắt đen kịt rọi màu sáng quắc, vẻ nhẫn nhịn và d*c vọng bị dồn ép quá lâu hiển hiện rõ trên mặt anh. Thân hình màu mật ong rắn rỏi đẩy đưa những nhịp đều đặn đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, lóe ánh nước quyến rũ mê hồn. Những đường gân xanh gồ lên chằng chịt nơi cần cổ mướt mồ hôi, chẳng cách nào ngăn được từng tiếng th ở dốc đè nén tuồn ra giữa hai môi. Anh cúi đầu hôn Miêu Tĩnh, vẻ đẹp của người con gái đã được đẩy lên đến mức cao nhất, cặp mắt trong veo hóa mơ màng vì bị hút mất hồn. Anh rì rầm gọi tên cô, dốc hết sức đâm vào thân thể mềm oặt của cô. Thời khắc này, sự vô lại dũng mãnh và săn sóc tỉ mẩn cùng bộc lộ hoàn toàn. Cuối cùng hai người đồng thời chào đón cơn sóng tình. Giữa cơn co rút dữ dội, cả hai ôm chặt lấy nhau, vuốt v e cơ thể với những dư âm chưa tan của nhau trong hơi thở gấp gáp nặng nề.
Xóa tan nỗi muộn phiền bi thương khó nói nghẹn ứ lòng bấy lâu nay, những trải nghiệm tiếp sau đây đương nhiên là hạnh phúc. Người ấy là người đặc biệt nhất trong cuộc đời, hết thảy hỉ nộ ái ố đều có liên quan đến nhau, tình cảm dẫu mong manh song không thể nào đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa hai người, niềm vui sướng cũng càng thêm tràn đầy nảy nở.
Hôm đó Miêu Tĩnh hầu như không xuống giường đi lại nổi, bị bắt nằm ngây trên giường, nghe tiếng loảng xoảng lách cách trong bếp, là tiếng Trần Dị đang nấu mì cùng tiếng huýt sáo trầm bổng êm ái. Xong xuôi, anh c ởi trần bưng hai bát mì ra. Nhìn điệu bộ vừa mãn nguyện vừa tự tại của anh, cô không kìm được nụ cười, bị anh trông thấy, bèn rụt rè giấu ý cười đi, ngực và lưng anh chi chít dấu móng tay cô để lại. Anh vờ lạnh lùng rảo bước đi qua, hỏi cô cười cái gì, cô chẳng chịu thừa nhận. Trần Dị đưa tay quệt khóe môi cô, Miêu Tĩnh ngửa ra giường tránh anh, bị anh nhanh tay nhanh mắt tóm lấy, ôm người đẹp vào lòng, lại một cái hôn dây dưa quyến luyến. Anh xoa đầu cô, bế cô ra ngoài ăn cơm.
Lần đầu tiên Miêu Tĩnh ăn cơm anh nấu, bát mì nhạt nhẽo có hai cái trứng chiên lòng đào, thêm cả chân vịt om tương tối qua chưa ăn hết. Cô cắn từng miếng nhỏ, Trần Dị hỏi có ngon không, Miêu Tĩnh bảo vị nhạt quá. Anh buông tiếng hừ lạnh, mặt sa sầm, bĩu môi bảo bát cô ăn tất nhiên là nhạt, vì muối đã đổ hết vào bát của ông đây rồi, mượn cơ hội phỉ báng bát mì mặn đắng lúc trước cô nấu cho anh.
Miêu Tĩnh bật cười khúc khích, hiếm khi nào cô thoải mái thế này, mắt híp cong cong lấp lánh như sao, thuần khiết và đẹp khôn tả. Anh thẩn thơ nhìn, cầm lòng chẳng đặng ôm cô vào lòng. Nếu Miêu Tĩnh không phải Miêu Tĩnh, mà chỉ là cô con gái trong một gia đình hạnh phúc bình thường, không cần phải lặn lội ngàn dặm xa xôi tới một thành phố khác; không cần phải tự giặt quần áo, tự nấu cơm, tự nuôi sống bản thân; không cần phải chịu những khổ cực vốn chẳng thuộc về lứa tuổi mình, thì cô sẽ là cô gái thế nào?
Vậy nhưng ngay cả cuộc sống bình thường và hạnh phúc ấy, anh cũng không cho cô được.
Ăn chưa xong bữa cơm, hai người lại đổi vị trí qua chiếc giường. Tuổi trẻ luôn là tuổi sở hữu nguồn năng lượng và cảm xúc dồi dào vô tận, anh có lòng tò mò mãnh liệt đối với thân thể cô, cô cũng đắm chìm trong khí lực và sức mạnh của anh. Quan hệ tiến triển đến bước đường này, sự kìm hãm đã bị bỏ lại sau đầu, thay vào đó là những tuyệt vời khiến người ta mê say, chỉ muốn làm mọi điều theo ý thích, muốn cảm nhận nhau bằng thể xác trơn mướt đầy vụng dại, muốn khảm đối phương vào sâu thẳm trong mình.
Hai người nằm sóng đôi trên giường nghỉ ngơi. Trần Dị nhận một cuộc gọi, đứng dậy tắm rửa thay quần áo ra ngoài. Anh dặn dò Miêu Tĩnh mấy câu, giục cô ngủ sớm một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, rồi sau đó đi trong vội vã. Từ cuối giường, cô thấy bóng hình anh biến mất ngoài cánh cửa. Miêu Tĩnh kéo lê tấm thân mỏi mệt dậy, mặc chiếc áo phông của anh, ném hết ga giường và quần áo bẩn vào máy giặt, nghe tiếng động cơ vang ầm ầm, bàng hoàng nhìn tờ giấy báo trúng tuyển của mình.
Cô ở nhà một mình cả ngày, đêm khuya hôm sau Trần Dị mới về, người nồng nặc mùi rượu, khóe miệng và gò má còn xuất hiện vết thương rướm máu. Anh chỉ coi đó là chuyện cỏn con, đi vào phòng tắm xử lý vết thương trước. Miêu Tĩnh nghe động tĩnh bên ngoài mới rời giường, bắt gặp Trần Dị đang soi gương bôi thuốc. Anh không phải kiểu người thích ngồi yên một chỗ, mấy năm nay bị thương chẳng nhiều thì ít, mà xưa nay chả thấy anh đoái hoài gì. Cô nhận lấy tăm bông từ tay Trần Dị, xử lý thương tích trên người anh, nghe anh hờ hững bảo không có chuyện gì to tát, chỉ là có kẻ gây rối cầm chai rượu tấn công ông chủ, anh đứng ra đỡ thay.
Anh hỏi cô hôm nay ăn gì, chơi những gì, nếu thấy chán, anh sẽ mua thêm đồ ăn đồ chơi để cô giết thời gian.
Nét mặt Miêu Tĩnh điềm nhiên, giọng ơ hờ hàn huyên cùng anh đôi câu rồi xoay người về buồng ngủ. Trần Dị tắm xong đi ra, thấy cửa buồng cô đã đóng, trong buồng cũng tắt đèn, vốn định về buồng mình song đi được nửa đường thì bước chân lại chợt khựng, tay mò mẫm cửa buồng Miêu Tĩnh, đẩy nhẹ cái là cánh cửa hé mở. Cửa kia thậm chí chẳng đóng chốt mà chỉ để hờ.
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, anh cũng khó dằn nén nổi sự ngọt ngào lấp đầy cõi lòng mình: Cô đang đợi anh về, đang chờ anh lại gần bên.
Hai người cứ thế chuyển sang ngủ chung một cách hợp tình hợp lý. Dưới ánh trăng tỏa chiếu, bên là mềm mại tha thướt, bên là cường tráng nhẵn nhụi, tạo ra một vẻ đẹp của sức sống tràn căng. Những nụ hôn rải khắp hay những cái cọ xát quấn quýt càng khiến vầng trăng tươi đẹp hơn mấy phần. Họ hiếu kỳ, mặc sức khám phá nhau, ăn một lần thành nghiện, thế rồi tha hồ điên cuồng trong trận hoan lạc. Bóng đêm che giấu niềm sung sướng kéo dài không biết mệt, sung sướng ấy lan tràn toàn thân, xâm nhập cốt tủy, dư vị dai dẳng tận vào giấc chiêm bao.
Cả người Miêu Tĩnh đỏ bừng, mồ hôi thấm đẫm, rã rời nằm nhoài ra giường trong cơn đê mê chưa dứt, ngửi thấy mùi thuốc lá cũng chẳng còn hơi sức đâu để lừ mắt cau mày. Những lúc làm xong, Trần Dị hay thích tựa ở đầu giường hút thuốc, tiện đà m ơn trớn làn da ẩm ướt nhớp dính của cô, trò chuyện với cô câu được câu chăng.
Họ nói về những chuyện hồi bé, tính anh phá phách và hay cáu kỉnh, dẫn theo đám con nít chung quanh đi lang bạt phố phường. Đây cũng là khoảng thời gian anh ngang ngạnh, thích chơi bời nhất. Anh đã trải qua biết bao việc đời muôn hình vạn trạng, và trong đó luôn có những câu chuyện khiến người nghe phải giật mình. Tỷ như đấu trí đấu dũng với người lớn, giả ma giả quỷ ở trường học, nửa đêm ra bãi tha ma rèn lòng dũng cảm, mạo hiểm vào núi sâu nấu cơm dã ngoại.
Từng câu chuyện anh kể sống động như thật, cô say sưa lắng nghe, gương mặt xinh xắn biến hóa vô vàn biểu cảm, chú tâm hơn cả lúc xúm xít lại nhà hàng xóm nghe người ta tám nhảm mấy chuyện lạ lùng. Cô ngạc nhiên thán phục sao anh có nhiều trải nghiệm ly kỳ đến vậy, lại thấy thêm đôi phần đố kỵ. Từ nhỏ cô đã vâng lời răm rắp, lịch sử trải nghiệm từ bé tới lớn có thể nói là quá ít ỏi khô khan. Lúc k1ch thích duy nhất là khi ở cùng với anh. Quả thực vô vị và nhàm chán quá thể đáng.
Điều khiến cô ganh tị hơn là những trải nghiệm ở thời kỳ dậy thì. Kể về các chàng trai cô gái vừa điên rồ vừa thơ ngây, Miêu Tĩnh lúc nào cũng đặc một vẻ xa cách lãnh đạm, làm những đứa có ý theo đuổi xung quanh rục rịch chẳng dám tiến lên. Còn Trần Dị từ những năm học cấp 2 đã có cả đám con gái chạy theo sau đuôi, đem lòng ngưỡng mộ anh. Đúng là tương phản rõ ràng, đối lập mạnh mẽ.
Trần Dị ngậm điếu thuốc, khóe môi hiện nét cười, nụ cười ẩn ý sâu xa. Thú thật, nếu trong nhà không có cô thì chả biết anh còn buông thả đến mức độ nào nữa. Không rõ từ bao giờ, cô đã trở thành một sự tồn tại khác biệt, trở thành sợi dây nối cánh diều trong suốt, trói buộc trái tim anh.
Ngậm làn khói trong miệng, anh uể oải cúi đầu hôn cô, nhớ lại bao năm qua anh đã lo lắng cho cô ra sao, mắng cô là con nhỏ vô lương tâm ch.ết giẫm. Anh đẩy toàn bộ khói thuốc sang khoang miệng Miêu Tĩnh, để cô ngậm lấy, rồi lại hút hết vị ngọt hòa quyện cùng vị thuốc lá từ miệng cô. Miêu Tĩnh nhíu mày, dẩu môi phàn nàn, nói sớm muộn gì cũng có ngày anh sẽ ch.ết vì độc thuốc lá. Anh nói được, cợt nhả đòi ch.ết vì nicotin trong miệng cô. Miêu Tĩnh mím chặt môi, khói thuốc làm cô ngạt thở, vùi vào gối ho sặc sụa. Anh kéo Miêu Tĩnh cho cô ngồi lên người mình, nhoẻn môi cười xấu xa, hào hứng ức hϊế͙p͙ cô.
Bầu không khí tức khắc trở nên nóng bỏng. Anh nửa nằm nửa ngồi trên giường, sau gáy lót gối đầu, một tay lười biếng kẹp điếu thuốc rít hai hơi, một tay bóp eo Miêu Tĩnh, mắt khép hờ, nhìn cảnh ướt át trước mặt bằng con mắt biếng nhác và rực tình, thư thái nhả một làn khói mờ.
Trong tầng khói trắng mỏng, Miêu Tĩnh vén suối tóc dài xõa bên tai, bàn tay mảnh mai trắng nõn ấn xuống vùng bụng phẳng lì rắn chắc của anh, nhấp nhô lên xuống mấy cái, cặp mắt đẹp đầy mê man dừng động tác lại. Anh nhếch mép cười khẩy, trêu cô là đồ vô dụng rồi bỗng ưỡn eo, thình lình trở mình đặt cô dưới người, miệng ngả ngớn ngậm nửa điếu thuốc.
Sợ rằng tàn thuốc sẽ rơi trúng làn da láng bóng của cô, anh kẹp điếu thuốc giữa những đầu ngón tay thon dài, cổ tay nổi gân guốc gác ở mép giường, chỉ dùng một bàn tay để mở ra không gian trên người cô. Quỳ gối giữa hai ch@n cô nhanh chóng hút hết điếu thuốc, trông anh toát lên một vẻ hoang dã, bừa bãi và bất cần đời. Cổ tay anh bên mép giường đung đưa theo từng lần cử động, tàn thuốc bay lả tả nơi đầu ngón, những đốm lửa cháy đỏ lấp lóe chập chờn. Cuộc ân ái vẫn tiếp diễn, chốc chốc anh lại rít một hơi nicotin đậm đà tê dại, ʍút̼ đôi môi mật ngọt lịm của cô. Thật hoang đường, cũng thật ph óng đãng.
Sau cùng, điếu thuốc lá bị anh dập tắt rơi thẳng xuống nền đất, luồng khói nhẹ lượn lờ như cơn mộng đẹp. Khuôn mặt tuôn trào đắm say, anh vươn tay kiếm tìm, kéo người con gái mềm nhũn vào lòng, đâm xuyên qua cô từ phía dưới. Khoảnh khắc vừa đi vào, anh cúi đầu ngậm lấy cánh môi đào hé mở, nuốt trọn hơi thuốc lá ngập trong miệng cả hai.
Cô thích sự ngang tàng hay những âu yếm theo kiểu lưu manh xảo trá của anh, chứ chẳng phải cảm giác nhẹ nhàng chậm rãi làm đối phương ch.ết đuối. Hễ không chửi mắng hay cãi nhau là hai người không nhịn được, tuy tâm trạng sẽ không sa sút quá mức hoặc lún quá sâu, nhưng con tim thì vẫn nảy tung tăng loạn nhịp.
Tháng ngày ngọt ngào trôi qua vùn vụt, cuộc sống của hai người đổi sang một hình thức mới. Vì ngủ muộn nên sáng Miêu Tĩnh cứ phải ngủ bù giấc, dấu vết trên người nổi bần bật làm cô không muốn bước khỏi cửa nhà. Ban ngày cô thường ngủ, đọc sách, cày phim, dọn dẹp nhà cửa, buổi tối đợi Trần Dị về. Dạo gần đây anh hay đi sớm về muộn, dường như công việc rất bộn bề. Nhưng dù có muộn cỡ nào anh cũng nhất định về nhà, hai người chung giường chung gối, ôm nhau ngủ say.
Tình hình xác thực rất căng thẳng, Trần Dị muốn tiễn Miêu Tĩnh đi càng sớm càng tối, cảnh sát đã bước vào giai đoạn thu lưới, Đằng Thành cũng phát sinh mấy vụ việc. Một là thị trường cung ứng thịt lợn, vì Trạch Phong Mậu lũng đoạn kinh doanh nên đã châm ngòi bất mãn cho phía đối thủ. Dựa vào mạng lưới quan hệ riêng của mình, mấy lần hai băng đảng xảy ra mâu thuẫn với các thị trường cung ứng lớn ở lò mổ, bên phòng bất động sản còn có vụ phá dỡ địa bàn, cả đám người thượng cẳng chân hạ cẳng tay, vác vũ khí đánh nhau. Mũi nhọn ngấm ngầm chĩa vào Trương Thực và Trạch Phong Mậu. Có lẽ tương lai không xa sẽ bùng nổ một trận xung đột lớn, cảnh sát sẽ nhân lúc ấy đột phá vòng vây, cho cả bọn sa lưới, gông hết về đồn.
May mắn thì sẽ nắm trọn được điểm yếu của Trạch Phong Mậu, đào khoét và thanh trừng tất cả thế lực cũng như các mối liên hệ sau lưng ông ta. Khi đó có lẽ Trần Dị có thể bình an rút lui. Nhưng nếu vận số đen đủi, anh bị bại lộ trước khi cảnh sát hành động, kết quả là sẽ trở thành vật hy sinh.
Từ sau sự kiện báo cảnh sát, Miêu Tĩnh không còn quá quan tâm đ ến việc Trần Dị làm. Lần ấy báo cảnh sát, cả Chu Khang An lẫn Trần Dị đều viện cớ rồi giải quyết vụ việc qua loa lấy lệ với cô. Hiện giờ cô chẳng thể làm được gì nữa, nhưng thấy anh ngày nào cũng bận ngược bận xuôi, luôn có những cú điện thoại linh tinh gọi đến, luôn có những chuyện khó tưởng tượng nổi làm anh phải chạy đôn đáo, lòng Miêu Tĩnh vẫn ẩn chứa nỗi bất an mơ hồ.
Trần Dị thúc giục cô mau chóng thu xếp hành lý, bảo cô đi sớm một chút. Anh không hề có ý giữ lại hay không nỡ để cô đi, cũng chưa một lần bảo cô quay về đây, về nghỉ đông nghỉ hè, về thăm anh. Dù cho ban đêm có say đắm kịch liệt bao nhiêu, anh cũng chẳng thốt ra bất cứ một câu dịu dàng nào. Cô đã mở lời cảm ơn anh trước, anh bèn nhận lời cảm ơn từ xác thân cô như một lẽ dĩ nhiên, xem đó là cách để trút bỏ h@m muốn và tình cảm. Cô chắc chắn phải đi, ít nhất phải rời khỏi đây ba bốn năm. Không ai biết được bốn năm sau tình cảnh sẽ ra sao, chẳng thà trước mắt cứ thỏa sức hưởng thụ niềm vui của nhục d*c. Còn về thứ tình yêu phức tạp dành cho người kia, trước giờ hai người cũng nhất trí không đi sâu phân tích và mổ xẻ.
(còn tiếp)