Chương 7: Sói mẹ lật màn vai diễn sói chồng của tôi
Một bầy sói, chính xác hơn là bảy, tám con sói lớn và mười mấy con sói con, đang hú gọi tưng bừng. Chúng chạy theo lối con suối tới đây. Tôi sợ đến mức hồn bay phách lạc, người mềm như bùn nhão, ngồi phịch xuống đất. Con sói lông vàng tuồn khỏi tay tôi, ăng ẳng kêu ra chiều xấu hổ rồi chạy tới bên con sói mẹ.
Thế là tia hy vọng sống sót cuối cùng của tôi cũng tan đi. Đến một con sói mẹ mà tôi còn không đối phó được, thì liệu đối mặt với một đàn sói, tôi có thoát nổi không? Đừng nói chuyện tôi đang “tay không bắt giặc”, ngay cả khi khẩu súng không bị mất thì tôi cũng chẳng thể nào đấu lại với một bầy sói hung dữ. Vùng Cao Lê Cống Sơn từng xảy ra vụ việc như thế này, mười mấy binh sỹ mang súng đạn thật vào rừng thực hiện một nhiệm vụ nào đó, kết quả gặp phải bầy sói, biến thành mười mấy bộ xương trắng.
Trời ơi, ai bảo tôi lại có ý nghĩ điên rồ là vào hang sói cơ chứ?
Con sói mẹ đưa ba đứa con ra cửa hang. Từ trên bãi cỏ ngoài hang vọng lại tiếng kêu vui mừng rộn rã của đàn sói đã lâu không tụ họp. Sói lớn và sói nhỏ thân mật hú gọi nhau, hít hà người nhau. Đây là một kiểu nghi thức gặp gỡ giữa các thành viên trong đàn sói.
Trời còn chưa tối, rừng núi đã nhuốm một màu hoàng hôn đỏ rực. Trong hang và ngoài hang ngăn cách nhau bởi ánh sáng khác biệt. Từ trong hang, tôi nhìn thấy rõ mồn một cảnh vật bên ngoài hang, còn đàn sói hầu như không nhìn thấy tôi, trừ phi tiến sát vào hang. Nhưng tôi nghĩ, chẳng mấy chốc, con sói mẹ sẽ dẫn đàn sói lớn vào xử lý tôi.
Tôi bất lực ngồi trong hang, như tù nhân đã bị phán quyết tử hình, đợi đàn sói đến cắn xé mình thành trăm mảnh.
Nhưng đợi được khá lâu, tôi vẫn không thấy con sói mẹ quay trở lại hang. Hình như nó thấy đàn sói đến nên vui mừng quá, nhất thời quên mất tôi. Cảm ơn trời đất, lạy trời là như thế. Nhưng đúng lúc đó, một con sói đực chột mắt không hiểu vì cao hứng hay tò mò mà đi tới chỗ cửa hang, đầu ngó nghiêng nhìn vào trong.
Trong hang lúc này tối om, con sói lại chỉ có một mắt, đương nhiên không thể nhìn rõ mọi thứ. Nó cúi đầu, chúi mũi xuống đất, ra vẻ đánh hơi.
Tôi nhịn không được đành ho một tiếng. Mặc dù tôi đã ở trong hang sói suốt hai tháng nay, nhưng trên người chắc chắn vẫn còn thứ mùi mà đối với sói là mùi lạ. Đáng sợ hơn là ở chỗ, tôi vừa mới đánh nhau với con sói mẹ, cánh tay và đùi bị cào rách mấy đường rướm máu, cổ cũng bị răng sói cứa nhẹ, mùi máu người rất khó lừa được cái mũi tinh nhạy của loài sói.
Tôi đã từng đọc được một thông tin thế này trong tư liệu nước ngoài: Đối với con sói đói khát vốn bản tính hung dữ, ngửi thấy mùi máu cũng giống như việc con nghiện đang lên cơn mà ngửi thấy heroin, sẽ bị kích thích đến điên cuồng.
Quả nhiên, con sói chột bỗng dựng đứng lông trên người, hai cánh mũi phập phồng cử động, trong con mắt duy nhất của nó ánh lên một tia nhìn hoài nghi. Nó khẽ ngẩng đầu lên, há mõm, như thể sắp phát ra tiếng hú cảnh báo rồi. Tim tôi gần như ngay lập tức ngừng đập.
Đúng lúc đó, con sói mẹ trườn đến, dùng đầu hích con sói chột ra khỏi cửa hang. Con sói chột loanh quanh một vòng, lại muốn đi vào hang bằng lối khác, con sói mẹ quay người chặn đứng nó, không cho nó đến gần hang. Con sói chột khăng khăng không nghe, dường như nó nhất quyết phải vào trong hang nhìn cho rõ, nói cách khác, nó mắm môi mắm lợi xông vào trong hang. Con sói mẹ nhe răng, hú lên một tiếng “Ao” dữ tợn như một lời cảnh cáo nghiêm khắc với con sói chột: “Mày còn dám xông vào, tao sẽ không nể nang gì nữa đâu!” Con sói chột thấy vậy mới đành lui đi.
Sói mẹ đứng ở cửa hang như một vệ binh.
Một lúc sau, một con sói đực lông đen trông vô cùng to khỏe ngẩng lên hú một tiếng thật dài, đàn sói bắt đầu đi về phía rừng sâu.
Đợi bầy sói đi xa, con sói mẹ lúc này mới bước vào hang, dùng ánh mắt chất chứa thù hận pha lẫn cảm kích, ghen ghét, thông cảm đầy phức tạp nhìn tôi lần cuối, ngoạm lấy tấm da sói mà tôi mang trên mình suốt hai tháng qua, đi ra khỏi hang, chạy theo đồng loại của nó.
Từ đó trở đi, tôi không còn nhìn thấy sói mẹ lông đen và ba chú sói con của nó nữa.