Chương 13
Chương này dễ thương lắm lắm ><
======Edit: Koori Rin. Beta: Nguyệt Thần======
Ban đầu Chương Chiêu còn tưởng mình gặp ảo giác, anh nháy mắt một cái, nhìn chằm chằm Lâm Hoài Đông nửa phút, mới nhận ra bản thân mình không bị điên.
Tiền Khiêm nghi hoặc nhìn anh: “Sao vậy?”
Chương Chiêu đẩy ghế ra đứng dậy. Má nó —— má nó, không đúng. Cậu ta không thể ở đây —— cậu ta không thể ở chỗ này được, sau hai tuần không gặp, giờ lại thấy Lâm Hoài Đông mỉm cười với bộ dạng này. “Tôi vào nhà vệ sinh.” Anh qua loa bỏ lại một câu cho Tiền Khiêm, không dám nhìn Lâm Hoài Đông nữa, xoay người bước nhanh đi.
Trong toilet không có người, Chương Chiêu hốt hoảng đến trước bồn rửa tay, dùng hết sức vốc nước lạnh xoa lên mặt, lại ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt mờ mịt của mình trong gương. Anh nuốt nước miếng, ngón tay lo lắng gõ bồn rửa kêu vang, trong đầu không ngừng suy nghĩ: sao Lâm Hoài Đông lại ở đây? Lâm Hoài Đông —— Lâm Hoài Đông con mẹ nó sao lại ở đây?
Cánh cửa bị đẩy ra kêu cọt kẹt, Chương Chiêu khẽ giật mình, xoay mặt lại, quả nhiên thấy Lâm Hoài Đông đang tiến vào. Cậu cúi đầu mân mê cái nơ bướm ca rô màu đỏ nực cười, một thân áo sơ mi dưới ánh đèn trắng tinh tươm như muốn phát sáng, Chương Chiêu mím môi.
Lâm Hoài Đông ngẩng mặt nhìn anh: “Đừng lo.” Cậu trai trẻ nhàn nhạt cười: “Em chỉ trùng hợp làm thêm ở đây thôi.”
Bàn tay đặt trên bồn rửa của Chương Chiêu hơi giật giật, anh đứng đó, nhìn Lâm Hoài Đông xắn tay áo, bước đến trước bồn rửa. Nước ào ào tuôn, át đi tiếng tim đập của Chương Chiêu.
“Tôi…” Anh thấp giọng: “Tôi không biết cậu đang đi làm.”
“Mới đây thôi.” Lâm Hoài Đông tắt vòi nước, lau khô tay, từng chút một thả tay áo xuống. “Còn anh?” Cậu ta nhướng mày, ánh mắt có ý đồ riêng: “Người kia… Hai người đang nói chuyện?”
Chương Chiêu lại có chút khó chịu trong lòng, anh nghiêng mặt đi, có ý né tránh ánh mắt của Lâm Hoài Đông: “Đó là do bạn tôi giới thiệu. Đối tượng hẹn hò.”
Lâm Hoài Đông gật gật đầu: “Em cũng quên mất. Anh không còn nhỏ nữa… Phải ổn định.”
Cậu ta nói thật đơn giản, cứ như yêu đương kết hôn là một chuyện cỏn con vô cùng giản đơn. Nhưng có lẽ chuyện này dưới góc nhìn của người trẻ là vậy: Không tốn chút công sức nào. Lỡ mất người này, vẫn còn người khác.
Lâm Hoài Đông có người khác sao?
Chương Chiêu chợt thấy mình có chút nực cười, anh toàn gọi đùa Lâm Hoài Đông là cậu trai, cậu bạn nhỏ, cả biểu hiện trẻ con hiện giờ cũng như là bản thân cậu ta. Lâm Hoài Đông cũng đang cười nhạo anh trong lòng? Cười anh “đại kinh tiểu quái”—— [kinh hãi vì chuyện không đâu]
Chương Chiêu thẳng người lại, quyết định kết thúc cuộc đối thoại vô nghĩa này: “Vậy thì…” Anh nói: “Tôi đi trướ…”
Lâm Hoài Đông bất ngờ tóm lấy anh, Chương Chiêu không kịp đề phòng, bị lôi kéo đến loạng choạng, lại bị Lâm Hoài Đông nắm vạt áo, làm anh va vào bức tường gạch sứ bóng loáng phía sau. Chương Chiêu đau đớn la lên một tiếng, trước mắt trong phút chốc có chút mơ hồ, đến khi lấy lại tinh thần, trước ngực đột nhiên nóng lên: Lâm Hoài Đông đang áp sát vào.
“Xem ra anh vẫn sống tốt.” Đôi môi Lâm Hoài Đông dán lên gò má anh, hô hấp nóng bỏng phả vào vành tai Chương Chiêu: “Xem mắt… Anh vẫn đói khát như vậy? Không thể chờ được nữa? Mông không được nhét ‘thằng nhỏ’ thì anh không vui đúng không?”
Hô hấp Chương Chiêu cứng lại, chưa kịp mở miệng, tay trái Lâm Hoài Đông đã leo lên cổ anh. Năm ngón tay nhỏ dài, từ từ bóp lấy cổ Chương Chiêu.
“Em còn tưởng anh ít nhiều cũng nghĩ về em một chút…” Lâm Hoài Đông nói.
Chương Chiêu kinh ngạc trợn mắt nhìn Lâm Hoài Đông, người kia lại cúi thấp đầu xuống, vùi mặt vào hõm cổ Chương Chiêu như trước đây, không cho anh thấy biểu cảm trên mặt mình. Bàn tay đang đặt trên cổ Chương Chiêu cũng thả lỏng, khẽ lướt qua cánh tay Chương Chiêu, chậm rãi dừng lại bên hông anh.
Chương Chiêu không dám cử động, chỉ biết ngây ngô đứng đó, để Lâm Hoài Đông ôm mình. Không biết qua bao lâu, Lâm Hoài Đông bất thình lình buông anh ra, lui về sau hai bước.
Chương Chiêu cẩn thận nhìn sang, thấy sắc mặt cậu ta trắng bệch.
“Cũng tốt lắm.” Lâm Hoài Đông bèn lên tiếng, cậu ta ngừng một chút, như đang sắp xếp lại lời nói, khóe môi bèn hiện lên nụ cười có chút ngạo mạn như mọi khi: “Xin lỗi ban nãy em nói khó nghe quá… Em cảm thấy vui cho anh. Thật sự.”
Chương Chiêu ɭϊếʍƈ môi, thật lâu mới nghẹn ra một câu: “Cảm ơn.”
“Em chỉ…” Lâm Hoài Đông nhìn anh, con ngươi chuyển động, tầm mắt rơi xuống bức tranh treo cách chỗ Chương Chiêu không xa: “Hôm nay vừa khéo. Em còn tưởng chúng ta chẳng bao giờ chạm mặt được nữa… Nên em nghĩ, đã có cơ hội này… Chi bằng giải thích một chút.”
Chương Chiêu ngẩn ra: “Hả?”
Cậu ta ngừng một chút, ngón tay nắm thành nắm bên người bèn từ từ thả ra: “Em với cổ thỏa thuận xong rồi. Em muốn hai tấm vé máy bay đến đảo Bali. Em…” Cậu mở mắt, chạm trúng tầm mắt Chương Chiêu giữa không trung: “Em muốn mời anh đi cùng.”
Chương Chiêu cứng đờ, anh nhớ tới lần nọ, Lâm Hoài Đông hỏi anh nghỉ hè có tính đi đâu chơi không.
“Vậy đến bờ biển đi.” Cậu trai trẻ nói: “Hóng chút gió biển. Đã lắm.”
Lâm Hoài Đông giơ tay xoa xoa mặt, cười nhẹ: “Tiếc là không thành.”
Cậu đứng im tại chỗ một hồi, nhưng không nói gì nữa cả, lát sau xoay người mở cửa đi ra ngoài, để lại Chương Chiêu đứng trân trân, tường gạch sứ sau lưng lạnh như băng, khiến ngón tay anh cong lại.
Quay lại chỗ ngồi, Chương Chiêu đã không còn tâm trạng ứng phó Tiền Khiêm. “Thật ngại quá…” Anh nói: “Tôi có việc. Phải về trước.”
Tiền Khiêm bất an đứng lên: “Có quan trọng lắm không?”
Chương Chiêu lắc đầu một cái, khẽ cười với anh ta, cầm chìa khóa ra cửa. Đến khi ngồi trong xe, anh không khởi động, chỉ dựa vào lưng ghế, mở to mắt nhìn ra bóng đêm đen ngòm ngoài cửa sổ, trong lòng chua chát, chỉ thấy phiền muộn, mất mát, khổ sở, mà cũng không có cách nào. Thật lâu cũng chỉ có thể thở dài một hơi, như đang chính thức chia tay với dáng hình trong đáy lòng.
+++
Gần tháng Bảy, được nghỉ. Giữa tháng đại học cũng được nghỉ, Trình Kiếm Nghi rủ Chương Chiêu về quê chơi, do năm ngoái bọn họ có mua một căn biệt thự ở thị trấn cạnh Thuận Thành, chuyên dùng mỗi lần nghỉ phép. Chương Chiêu nghĩ mình cũng rảnh rỗi, nên mặt dày đồng ý.
Khi đến nơi, Chương Chiêu mới vỗ ót —— anh quên mang điện thoại di động. Trình Kiếm Nghi dùng ánh mắt nhìn nhóc tì ba tuổi mà nhìn anh: “Thật hả?”
Chương Chiêu cười mỉa hai tiếng, anh biết lần này hoàn toàn do sự ngu xuẩn của mình, chả trách Trình Kiếm Nghi cười nhạo mình. “Tao quay về lấy.” Anh chui vào xe: “Tối khỏi chờ cơm tao.”
Về đến nội thành thì trời đã chập tối, Chương Chiêu đến quán ăn nhỏ dưới lầu gọi một phần thức ăn, mang lên lầu. Từ thang máy đi ra, hành lang vẫn đen kịt một màu như thường lệ, Chương Chiêu nhẹ vỗ tay, đèn treo trần nhà cảm ứng, sáng lên.
Khi ánh đèn sáng lên Chương Chiêu theo bản năng nhắm mắt lại, nửa giây sau khi mở mắt, thấy Lâm Hoài Đông ôm đầu gối, đang ngồi trước cửa nhà nhìn anh.
Chương Chiêu có chút ngây ngẩn, thức ăn treo nơi đầu ngón tay đột nhiên trượt ra, suýt chút rớt xuống. Thật lâu, anh mới nuốt nước miếng, lên tiếng: “Cậu… Sao cậu lại ở đây?”
Lâm Hoài Đông không đáp, cứ nhìn thẳng Chương Chiêu, ánh mắt như có dao, xé tung ngực Chương Chiêu. Bị ánh mắt cậu dọa sợ, anh vô thức lùi về sau một bước, Lâm Hoài Đông lúc này mới xoay mặt đi, thấp giọng: “Em gọi cho anh mà anh không bắt máy.”
Chương Chiêu miễn cưỡng mỉm cười: “Tôi quên mang điện thoại di động…
Lâm Hoài Đông “Ồ” một tiếng, cách mấy giây, lại hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Chương Chiêu thầm nghĩ cậu ta đang làm gì, Lâm Hoài Đông đến đây làm gì? Nhưng anh vẫn đáp lại: “Trình Kiếm Nghi… Đứa bạn trông thư viện của tôi mời đến nhà cậu ta. Nếu tôi không quên điện thoại thì tôi đã ở lại rồi.”
Lâm Hoài Đông nhướng mày: “Anh đến nhà người ta ở?”
Chương Chiêu giật thót, vội giải thích: “Cậu ta có lão công rồi.” Dứt lời, chợt không hiểu mình cố giải thích với Lâm Hoài Đông làm gì. Lâm Hoài Đông lại bĩu môi, lẩm bẩm: “Vậy thì sao chứ.” Nhưng rốt cuộc cũng không hỏi tới cùng.
Hành lang lại yên ắng, Chương Chiêu đứng đó, chỉ có thể nghe thấy mạch ở cổ tay mình đập nhanh dần. Thật không có tiền đồ, anh thầm phỉ nhổ chính mình. Cũng hơn nửa tháng rồi… Tại sao gặp lại Lâm Hoài Đông, mình vẫn còn căng thẳng một cách khó hiểu như vậy?
Hít sâu một cái, anh tiến đến vài bước: “Cậu đứng lên trước đã… Có gì vào rồi hẵng nói.”
Lâm Hoài Đông liếc anh một cái, bình tĩnh đứng dậy, để Chương Chiêu mở cửa. Chương Chiêu thoáng do dự một chút, bước tới, lúc lấy chìa khóa cùi chỏ kề sát ngực Lâm Hoài Đông, tuy cách mấy lớp vải, nhiệt độ tản ra từ da thịt vẫn khiến anh phát hoảng.
“Két” một tiếng mở cửa.
Lâm Hoài Đông theo sau, Chương Chiêu nghe tiếng cậu trai trẻ phía sau mở tủ giày, đổi dép lê, hệt như lúc bọn họ còn duy trì mối quan hệ kia, không giống như lâu rồi không gặp.
Chương Chiêu không khỏi có chút ghen tỵ —— Lâm Hoài Đông có thể tỏ ra bình thường một cách dễ dàng như vậy.
Anh lấy lại bình tĩnh, xoay người nhìn Lâm Hoài Đông. Cậu trai trẻ ngồi xuống sa lon, hai tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ ngoan ngoãn như học sinh tiểu học. Chương Chiêu trông thấy, không nhịn được nhếch khóe miệng, lát sau định thần lại, vội nén ý nghĩ kia xuống, hắng giọng một cái.
“Cậu đến tìm tôi…” Anh hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Lâm Hoài Đông trầm mặc nhìn anh, nửa ngày sau mới xoay mặt cầm balo của mình, nói: “Áo ngủ lúc trước anh cho em mượn… Em mang về giặt. Vẫn chưa có cơ hội đem tới.”
Chương Chiêu nhìn cậu lấy ra một túi quần áo từ trong bọc sách, được gấp ngăn nắp, bỏ trong túi đựng. Chương Chiêu chỉ cảm thấy trong lòng như vừa bị đâm, khẽ nói: “Cậu không cần phải ——”
Lâm Hoài Đông ngẩng đầu lên, ngắt lời Chương Chiêu: “Cần thiết.” Cậu nói: “Em không muốn giữ lại bất cứ thứ gì của anh.”
Thân thể Chương Chiêu cứng đờ, có ảo giác bị một quyền vào bụng dưới, đau đến mức anh suýt khuỵu xuống gập người lại, thật lâu mới nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Tôi cũng thế.”
Lâm Hoài Đông không đáp lại.
Chương Chiêu ɭϊếʍƈ môi, không biết mình có nên tiễn khách hay không, do dự một hồi mới hỏi: “Cậu ăn chưa?”
“Chưa.” Lâm Hoài Đông nói: “Một giờ chiều em đã đến đây. Chờ luôn đến giờ.”
Chương Chiêu há miệng, anh giật mình: Lâm Hoài Đông chờ lâu như thế làm gì? Anh nhớ tới bộ dạng ngồi trước cửa nhà của Lâm Hoài Đông, khép đầu gối, thu ngực khom lưng, thật giống con cún con bị chủ nhân vứt bỏ. Chương Chiêu lại nhất thời có chút mềm lòng.
“Vậy tôi… Tôi có đồ ăn cậu có muốn ăn chút gì không?” Anh hỏi cậu: “Hay là cậu muốn tự ra ngoài ăn? Đang kỳ nghỉ —— cậu về không? Cậu ở đó? Tôi đưa cậu về?”
Lâm Hoài Đông nghe anh bô lô ba la hỏi một hồi, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười mỉa mai: “Sao thế.” Cậu nói: “Anh đuổi em sao?”
“Cái gì?” Chương Chiêu không hiểu Lâm Hoài Đông liên tưởng ra sao: “Không có. Tôi…”
Lâm Hoài Đông chống đầu gối, đứng dậy: “Không cần. Em đi.” Cậu vươn tay cầm balo, bước ba bước đến mở cửa. Chương Chiêu ngơ ngác đứng cạnh bàn, không hiểu Lâm Hoài Đông lại gắt gỏng chuyện gì.
Rõ ràng là chính cậu —— chính cậu chủ động đến đây mà?
Anh mím môi, nhìn Lâm Hoài Đông bám khung cửa, một chân bước ra ngoài, đột nhiên khựng lại, quay đầu. “Chương Chiêu.” Cậu nhẹ giọng: “Anh chán ghét em sao?”
Chương Chiêu nháy mắt một cái, trong đầu còn chưa kịp phản ứng, Lâm Hoài Đông đã tự nói: “Em thật ghét bản thân… Một tháng rồi, anh biết không? Ngày 13 tháng 6 chúng ta chia tay. Hai tám chúng ta lại gặp một lần trong nhà hàng. Tới hôm nay ngày 13 tháng 7… Vừa đúng một tháng.”
Cậu đưa mắt nhìn lên, hàng mi nhỏ dài khẽ run rẩy: “Một tháng. Anh cũng đi xem mắt. Mà… Em còn tìm một lý do sứt sẹo như trả quần áo, để tới đây tìm anh.”
Cậu phát ra tiếng cười nhạo từ trong mũi, hệt như đang giễu cợt chính mình: “Em do dự hồi lâu… Sợ anh không muốn gặp em. Nên gọi điện cho anh. Anh không bắt máy. Em nghĩ anh không muốn nhận điện thoại của em… Em nghĩ vậy thì dứt khoát một chút. Anh đã có ý như vậy, em còn dây dưa làm gì? Em hèn hạ như vậy sao? Ha, không sai. Em hèn hạ như vậy đó.”
Cậu nhìn về phía Chương Chiêu, gương mặt bởi kích động mà nhuộm một màu đỏ ửng. Đôi mắt cậu lại sáng lên… Sáng đến độ Chương Chiêu phải nheo mắt.
“Em chờ ở đây năm tiếng.” Lâm Hoài Đông nói: “Em nghĩ anh nhất định sẽ quay về… Sau đó em cứ không ngừng động viên bản thân. Em muốn nói ra. Em muốn nói ra tất cả những suy nghĩ này. Dù sao cũng đã kết thúc… Tệ nhất có thể thế nào? Chương Chiêu, anh không biết, em thật sự không kìm được nữa…”
Cậu bỗng ngừng lại, thân thể đang tựa khung cửa bắt đầu run rẩy khe khẽ, ngón tay cầm balo trắng bệch. Chương Chiêu chưa bao giờ thấy cậu chật vật như vậy.
“Chương Chiêu.” Cậu lại lên tiếng lần nữa, giọng nói khàn khàn, lại dường như có chút nức nở: “Em thể hiện rõ ràng như vậy rồi. Tại sao anh vẫn không nhận ra? Em thích anh… Anh không cảm thấy sao?”
Chương Chiêu sững sờ, mấy giây liền như vậy, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, anh cũng không nghe được chút xíu động tĩnh nào từ bên ngoài —— trong tai chỉ còn vang vang nhịp đập con tim mình. Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Đến khi bình tĩnh lại, bóng dáng Lâm Hoài Đông đã biến mất khỏi cửa. Chương Chiêu cắn môi, ngần ngừ tại chỗ vài giây, cuối cùng than nhẹ một tiếng, cất bước đuổi theo. Cũng may Lâm Hoài Đông vẫn chưa đi xa —— cậu ngồi xổm trước cửa thang máy, vùi đầu vào khuỷu tay, thân thể co lại thành một khối.
Bước chân Chương Chiêu không khỏi ngập ngừng, anh nhìn tấm lưng cong của Lâm Hoài Đông, cả đoạn cổ nhẵn nhụi lộ ra dưới đuôi tóc, gương mặt vốn căng thẳng dần dần nhu hòa trở lại.
Anh nhẹ nhàng bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Hoài Đông, vươn tay đỡ lấy cánh tay cậu. “Lâm Hoài Đông…” Anh khẽ gọi tên cậu trai trẻ: “Cậu ngẩng lên nhìn tôi.”
Lâm Hoài Đông bất động.
Chương Chiêu bất đắc dĩ cười cười, rồi lay lay cậu: “Lâm Hoài Đông…”
Lâm Hoài Đông ngẩng đầu lên, vành mắt hồng hồng —— Chương Chiêu mới nhận ra cậu đang rơi nước mắt. Chương Chiêu càng bất đắc dĩ hơn, vươn tay xoa xoa khuôn mặt ướt nhẹp của Lâm Hoài Đông, hỏi: “Sao cậu lại khóc…”
Lâm Hoài Đông mếu máo không nói lời nào, lông mày nhíu chặt, trông càng trẻ con hơn. Chương Chiêu đành nói: “Cậu có đứng lên được không? Ngồi xổm như vậy không thấy mệt à?”
Bấy giờ Lâm Hoài Đông mới lên tiếng: “Em thích ngồi xổm ở đây.” Nhưng vẫn nửa đẩy nửa đưa dựa vào Chương Chiêu đứng dậy. Thang máy vừa khéo đến tầng trệt, kêu đinh một tiếng, cửa từ từ mở ra, cậu lại đòi giãy khỏi tay Chương Chiêu để đi vào, Chương Chiêu nắm chặt, tức giận nói: “Cậu lại mắc cái chứng bướng bỉnh gì nữa?”
Lâm Hoài Đông đứng im, thang máy khép cửa, lại bất chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm Chương Chiêu: “Vậy anh có ý gì?”
Lâm Hoài Đông bị nhìn chòng chọc đến mất tự nhiên, trong lòng vừa nóng vừa tê, như bị Lâm Hoài dùng tay nắm lấy. Anh nhìn sang hướng khác, không dám đối diện cùng Lâm Hoài Đông, một lúc sau mới thấp giọng: “Nếu tôi không thích cậu… Sao tôi lại để cậu gỡ bao rồi bắn trong mông tôi chứ?”
Lâm Hoài Đông hoài nghi nhìn anh, chốc lại hỏi: “Thật ư?”
Chương Chiêu nhướng mày, buông lỏng tay Lâm Hoài Đông: “Muốn tin hay không tùy cậu.” Rồi xoay người bước đi. Lâm Hoài Đông bèn cuống quít ôm lấy anh từ sau, đôi môi điên cuồng hôn loạn lên cổ vai Chương Chiêu, vừa hôn vừa nói: “Em tin em tin… Em biết anh thích em mà.”
Chương Chiêu bị Lâm Hoài Đông ôm hôn như thế, cả người đều ngứa ran. Anh cũng không tránh, chỉ hỏi: “Thế vừa nãy em khóc cái gì?”
Lâm Hoài Đông lập tức phản bác: “Khóc cái gì? Em không khóc. Anh đừng nói bậy.” Đến khi Chương Chiêu giơ tay lau nước mắt còn dính trên mặt cậu, cậu bèn cắn tay Chương Chiêu một cái, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ chơi xỏ. Chương Chiêu bị ʍút̼ đến nhũn ra, vội rút tay về, lau lau vào quần áo.
Lâm Hoài Đông bật cười khúc khích, vùi mặt vào vai Chương Chiêu.
Trong hành lang tĩnh lặng không một âm thanh, nửa phút sau lại nặng nề tối mịt. Chương Chiêu chớp chớp mắt, tầm nhìn chỉ còn một màu đen kịt, mà sau lưng lại có thân thể nóng bỏng của Lâm Hoài Đông kề sát, còn có đôi tay đang ôm lấy mình, khiến Chương Chiêu cảm nhận được sự an tâm trước đây chưa từng có.
Anh đột nhiên ý thức được, ra mình đã hãm sâu đến mức này. Nực cười là anh còn tưởng rằng mình có thể dứt ra được… Kết quả tất cả đều là vọng tưởng.
Lâm Hoài Đông sau lưng anh lên tiếng: “Chương Chiêu.” Cậu thân thiết ưỡn ẹo thân thể: “Em đói.”
Chương Chiêu liếc một cái: “Hầy… Về ăn cơm.”
“Dạ.” Lâm Hoài Đông nói: “Mà cơm nước xong rồi, có được ăn anh hông?”
Chương Chiêu đạp cậu một cái.