Chương 1-2: Đơn hàng số 1: Người hữu tình sẽ thành quyến thuộc (2)

Trúc Anh an vị ngồi bên cạnh Diệp Kha, dường như lúc trước đã nói qua chuyện gì đó, không khí giờ đây có chút khẩn trương. Trúc Anh cũng chỉ biết cúi đầu, hai tay ở dưới bàn xoắn lại một chỗ.


Biểu hiện như vậy, đối với khách hàng mà nói, khẳng định là chuẩn bị chịu trách cứ và phê bình rồi.


“Mẹ, con cùng Gậy trúc yêu nhau đã năm năm, trước đây vì cậu ấy xuất ngoại nên chúng con mới tính lừa gạt mọi người. Hiện tại, nếu cậu ấy đã trở lại, chuyện xem mắt mẹ đừng sắp xếp cho con nữa. Dì Dương, cô Phương, thật sự là có lỗi, tôi đã có vợ rồi.”
“Vị Trúc này …..”


Lúc này Trúc Anh mới ngẩng đầu lên, lễ phép hồi đáp: “Chào dì, con gọi là Trúc Anh.” Cậu cũng có chút ấn tượng với người phụ nữ ngồi đối diện này, dù sao trước kia cũng đã gặp qua vài lần.


“Tiểu Trúc, cháu có ý gì, hai người tính ở cùng nhau cả đời? Hai người đàn ông, việc này nên suy nghĩ kỹ nha.” Ánh mắt Trúc Anh do dự, mơ hồ liếc về phía Diệp Kha.
Bàn tay Diệp Kha chặt chẽ bao lấy hai tay đang nắm thành nắm đấm dưới bàn của Trúc Anh.


Cậu chỉ chợt cảm thấy đầu óc chính mình loạn thành một mảnh, gom góp không nổi một chữ.
“Chị dâu đừng sợ, muốn nói cái gì thì nói cái đấy, mẹ em cũng không phải hổ cái!” Diệp Dao khí thế nức trời cổ vũ.


available on google playdownload on app store


Trúc Anh cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay cậu kia khẽ dùng thêm vài phần lực mạnh hơn nữa, siết chặt hơn nữa.


“Dì à, cháu thực sự rất thích Diệp Kha, dì có thể đồng ý cho chúng cháu ở bên nhau không ạ?” Trúc Anh thật cẩn thận nói ra từng từ, lại không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của mẹ Diệp, trong lòng cậu vẫn đắn đo cái thứ cảm giác chột dạ như đem con gái nhà người ta lừa đi.


Ánh mắt của Diệp Kha đưa tới bao hàm biết bao tình cảm nồng cháy chăm chú trên người cậu, lại khiến tâm tình rối rắm và khó chịu của Trúc Anh càng quyện lại với nhau.
Lúc sau mới có người cất lên một tiếng thở dài, mẹ Diệp trước tiên xin lỗi đối phương, để họ chê cười rồi.


Một vụ xem mắt tốt đẹp như vậy lại tan tành, đối phương cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ ra về.
Mẹ Dương mới nói: “Nếu Tiểu Kha có người thương rồi, vậy lần xem mắt này coi như xong, chúng tôi đi trước.”


Mẹ Dương nói xong liền lôi kéo con gái cùng đi, ngay cả khi mẹ Diệp giữ bọn họ lại ăn cơm cũng chỉ luôn miệng chối từ.
“Gọi món đi, con đói rồi.” Diệp Dao nói chen vào.


Mẹ Diệp suy sụp đứng dậy, ngữ khí đều đều: “Tức đến no rồi, còn ăn cơm gì nữa.” Mẹ Diệp đi về, Diệp Dao đương nhiên phải nối gót theo sau, trước khi ra cửa liền giơ dấu V với Diệp Kha.


“Thế nào, lần này em quá siêu đi.” Diệp Dao hạ giọng đắc ý khoe khoang, nghe được tiếng mẹ Diệp gọi vọng vào, lại đành nhắm mắt đuổi theo, hiển nhiên không có phát hiện bầu không khí có chút không thích hợp giữa hai người còn lại.


Không gian xung quanh lập tức yên lặng như tờ, Trúc Anh dường như không chịu nổi cảm giác này.
“Ách… Tôi đây cũng đi trước.”
“Ngồi xuống!”
Diệp Kha vừa hạ lệnh, Trúc Anh cư nhiên chỉ biết ngốc nghếch hồ đồ làm theo. Cậu ảo não phỉ nhổ chính mình có cần nghe lời vậy không a.


Đã lâu không gặp, Trúc Anh hoàn toàn không biết phải ở chung với Diệp Kha như thế nào nữa rồi, chủ đề câu chuyện lại bị Diệp Kha dẫn dắt đi theo.
“Về nước lúc nào?”
Diệp Kha vô cùng kiên nhẫn dò hỏi, nếu Trúc Anh không nói lời nào, anh liền cứ chờ, hoặc là sẽ lặp lại vấn đề một lần nữa.


“Về nước lúc nào?”
“Nửa năm trước.”
“Ngày đó sao không nói một tiếng liền ra nước ngoài?”
“Đi …. Đi hơi gấp.”
Diệp Kha hừ một tiếng, “Thế sau đó thì sao, cũng không liên hệ với bạn cũ? Bận quá?”
“Đúng vậy.”


Loại lời này nói ra ai sẽ tin đây, ai có thể vội đến mức không có thời gian gọi điện thoại, lên QQ chứ. Trên thực tế là do Trúc Anh đổi di động, xóa QQ, trừ bỏ người thân, cậu đã hoàn toàn chặt đứt liên hệ với bạn bè trong nước.


Cậu ngày đó ra đi phi thường quyết đoán, ôm chặt quyết tâm không gặp lại người này một lần nữa.
“Gậy trúc, em cũng thật đủ nhẫn tâm, gửi cho anh một lá thư tình rồi cũng chẳng thèm đợi anh trả lời đã cao chạy xa bay.”


Trúc Anh chỉ biết xấu hổ cười trừ: “Nguyên lai anh có xem thư à, lá thư đó, anh coi như không thấy đi, tôi chỉ là đùa một chút …. mà thôi.”
Hai chữ cuối cùng, Trúc Anh nói vô cùng vô cùng nhỏ, cũng đủ để toát ra tâm tình mất mác của cậu.


Đêm trước khi xuất ngoại, dù sao sau này cũng không cùng Diệp Kha liên hệ nữa, cậu liền cứ thế nói rõ mọi chuyện rồi gửi thư cho anh. Cho đến ngày hôm nay, cậu vẫn có thể nhớ rõ chính mình lúc ấy đã viết những gì, hiện tại xem ra chỉ là già mồm cãi láo mà thôi.


Diệp Kha, tôi thích cậu. A, rốt cuộc cũng có thể nói ra rồi. Tuy rằng không có giáp mặt nói, mà đứng trước mặt cậu chắc tôi cũng chẳng dám nói a. Ừa, cuối cùng chúc cậu có thể thành công đuổi được hoa hậu giảng đường ^_^


Tay Diệp Kha nhẹ nhàng sờ lên mặt Trúc Anh, khiến cậu nghiêng đầu muốn né tránh, lại bị kìm hãm càng chặt, bị bắt ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Diệp Kha.
Trúc Anh theo bản năng muốn kháng cự, nhưng đến khi kịp phản ứng đã bị Diệp Kha không nói lời nào hôn xuống.


Nụ hôn của anh thật nghiêm túc, cũng thật tinh tế.


Đây là lần đầu tiên hai người hôn môi, Trúc Anh trước kia cũng từng tưởng tượng qua, không nghĩ tới lại sẽ được thành hiện thực trong tình huống này. Trong khoang miệng tràn ngập hơi thở của đối phương, còn có chút hương vị mặn chát nào đó. Thẳng đến khi không thể thở nổi, Trúc Anh mới được anh thả ra.


Cậu theo bản năng cúi thấp đầu, không muốn cho Diệp Kha nhìn thấy vẻ chật vật khó nói của mình.
Hai bàn tay ấm áp của Diệp Kha phủ lên hai gò má cậu, nâng đầu cậu ngẩng lên. Một bàn tay xoa xoa, giúp cậu lau khô hai hàng nước mắt, anh khẽ nhíu mi, nét mặt sâu sắc phức tạp.
“Khóc cái gì? Vui quá nên khóc?”


Trúc Anh than thở một tiếng, “Không phải.”
“Gậy trúc, em còn thích anh không? Nói thật.”
Trúc Anh lắc lắc đầu.
Nhìn câu trả lời của Trúc Anh, Diệp Kha chợt ngẩn người, mãi sau mới hỏi: “ Vì sao?”
“Cho dù thích, cũng vô dụng.”


Động tác vừa rồi kia, đại khái chỉ là một chút ít đồng tình với mình thôi. Ban ân cũng tốt, thương hại cũng tốt, Trúc Anh cảm thấy thế là quá đủ rồi, mặc dù cậu vẫn không rõ Diệp Kha vốn thích hoa hậu giảng đường kia, nay sao lại có thú vui với đàn ông, nhưng người đàn ông này cũng sẽ không thể là bản thân. Chính bởi vì cậu đã ra đi lâu như vậy, hai người đã sớm là người lạ.


Cảm nhận được thái độ tiêu cực của Trúc Anh, Diệp Kha đứng dậy dựa vào cánh cửa.
“Hôm nay không nói cho rõ ràng, ai cũng đừng nghĩ bước ra ngoài! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói cho anh biết, Gậy trúc.”


Diệp Kha bày ra một bộ tư thế nếu Trúc Anh không nói cho rõ ràng sẽ không bỏ qua, làm cậu cũng phát hỏa.
“Đúng, tôi từ năm hai đã bắt đầu thích anh, tôi cho đến bây giờ vẫn thích anh.” Trúc Anh quát lên. “Tốt lắm, tôi nói cho anh biết, thế thì sao hả, anh sẽ thích tôi?”
“Đúng, anh thích em.”


Trúc Anh ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu mờ mịt hỏi: “Anh nói cái gì?”
Diệp Kha lại kiên định nói thêm một lần nữa. “Anh thích em, từ khi học đại học đã thích em rồi.”
Trúc Anh khẽ cười nhạt, cực kỳ chắc chắc nói, “Không có khả năng, anh thích hoa hậu giảng đường, tôi đã nghe thấy mà.”


“Có ý gì?” Diệp Kha trừng mắt nhìn cậu chằm chằm, có vẻ không hiểu gì hết.


“Chính đêm anh làm MC đó, có một nữ sinh tỏ tình với anh, anh nói anh đã có người mình thích rồi. Cô ta hỏi người đó là ai, anh nói là hoa hậu giảng đường. Tôi lúc đấy đều nghe được hết! Anh thích rõ ràng là hoa hậu giảng đường!”


Nghe xong giải thích của Trúc Anh, Diệp Kha ngược lại lại lộ ra vả mặt vô cùng thoải mái, trong mắt anh ánh lên từng tia vui sướng.
“Em đúng là đồ ngu ngốc a.” Diệp Kha chọt chọt cái mũi của cậu, cực kỳ yêu chiều quát mấy câu: “Chỉ vì cái này, không nói một tiếng liền xuất ngoại.”


“Đúng!” Trúc Anh thẳng thắn thừa nhận, cũng nhân dịp này xả cho hết uất ức trong lòng.
“Hoa hậu giảng đường trong mắt anh không phải là em sao?”
Biểu tình của Trúc Anh trong nháy mắt liền trở nên cứng ngắc, “Cái gì?”


“Có một đêm, lão Tam lão Tứ bọn họ vì chuyện Trần Phi và Vương Tĩnh Nam, ai thích hợp làm hoa hậu giảng đường mà tranh chấp không thôi, lão Tứ liền hỏi anh cảm thấy ai là hoa hậu giảng đường của trường mình, đáp án anh nói ngay lúc đó, em không nghe thấy sao?”


Ngực Trúc Anh tựa như bị ai đó đột nhiên cạy mở, bế tắc vốn tràn đấy bên trong đều biến mất không dấu vết, chỉ còn vương lại một cảm giác trong sáng bồng bềnh.
Đúng thế, lúc đấy Diệp Kha nói: “Tôi cảm thấy hẳn là Trúc Anh a.”


Tuy rằng hôm đó bọn họ đều chỉ cho là lời nói trêu đùa, nghe rồi thôi, chỉ có chính mình trong nháy mắt liền vui vẻ hơn nhiều.
Trúc Anh cười có hơi mất tự nhiên.
“Anh khi đó nói hoa hậu giảng đường chính là em?”


Diệp Kha nhìn nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy gật đầu xác nhận, “Là lỗi của anh, anh hẳn nên sớm nói rõ với em, là anh chậm một bước.”
Trúc Anh rối rắm, vò rối mái tóc trên đầu: “Em cũng thật ngốc.”


Tai nghe thành thật, lúc ấy Trúc Anh quả thật nghe rõ ràng, ai mà nghĩ được hoa hậu giảng đường mà Diệp Kha nói lại là chỉ người khác đâu.
“Em không xem mail sao, anh lúc đấy đã gửi cho em một lá thư.”
Trúc Anh lắc đầu, cậu đã lâu không có lên QQ. Thành ra lúc nhập mật mã còn có hơi do dự.


“Là you&me đi?”
Trúc Anh nhấn mấy cái lên bàn phím điện thoại, quả nhiên đăng nhập thành công. Trong phần đông thư rác, có một phong thư trả lời cô đơn đứng nổi bật ở đó.
Diệp Kha: Gậy trúc, tâm ý của mình cùng cậu giống nhau. Khi nào thì về nước, tôi chờ cậu trở về.


Trúc Anh nhìn Diệp Kha hồi lâu, đột nhiên thốt lên một câu: “Giống như là nằm mơ vây.”
Diệp Kha lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt tinh xảo của cậu.


“May mà chưa muộn, Dao Dao lần này cuối cùng cũng chỉ không làm trở ngại chứ chả giúp được gì.” Vốn Diệp Kha căn bản không cần tìm một người bạn trai đến diễn trò, nhưng Diệp Dao lại nắm chắc một trăm phần trăm tự mình ôm đồm mọi việc, còn thề thốt không thành vấn đề.


“Dao Dao nói cho thuê bạn trai tức là sao?” Lúc đó anh cũng không tiện hỏi, cũng tùy Diệp Dao lăn qua lăn lại, không nghĩ tới đánh bậy bạ một hồi lại gặp lại Trúc Anh.


“Em là nhân viên chăm sóc máy tính của cửa hàng, em gái anh hiểu lầm, sau đó em cứ mơ hồ chạy đến đây. Tiền đã thanh toán rồi, không trả lại đâu.” Trúc Anh còn kèm thêm câu nhắc nhở.
Không biết Diệp Kha móc từ đâu ra hai đồng tiền xu, đặt vào lòng bàn tay Trúc Anh.
“Đây là…”


“Cả đời em, anh bao trọn gói.”
Trúc Anh nhét hai đồng tiền vào túi, bất mãn cằn nhằn: “Cũng quá rẻ rồi.”
Diệp Kha xấu xa cười cười. “Đây là tiền bữa sáng trước kia nợ em chưa trả, về phần phí dụng thuê em, trả theo kỳ đi.”
Dù sao…. Chúng ta có cả một đời.






Truyện liên quan