Chương 7
Rồi thì hôm đó họ cũng đã bay đến Vegas và cử hành lễ cưới sau khi ghé qua văn phòng luật sư của Logan để ký bản thỏa ước tiền hôn nhân. Ít ra thì mọi việc cũng đã xong xuôi, nàng không còn bị vò xé bởi niềm hy vọng tìm được đường tránh nó. Chỉ cuộc hôn nhân đó cũng đã đủ tiềm năng giày vò nàng rồi.
Cô bạn Ann của nàng đã trông Cody cả ngày, chuyến bay của họ diễn ra suôn sẻ. Họ ghé qua khu phố sầm uất tìm mua cho nàng bộ váy tươm hơn, việc mua sắm ổn cả cho đến khi Logan dẫn nàng vào tiệm trang sức chọn nhẫn.
Anh không có ý kiến gì về bộ váy lanh màu trắng, đôi giày và chiếc túi xách màu trắng mà nàng đã mua mặc cho buổi lễ, nhưng đến phần chọn nhẫn thì anh nhất quyết lấy cho bằng được loại anh muốn nàng đeo. Lòng hào phóng của anh khi mua các thứ vòng nhẫn trang nhã chỉ xếp sau quyết tâm thuyết phục nàng thuận theo ý muốn của anh, bộ nữ trang tuyên bố rõ ràng về tình trạng hôn nhân của nàng.
Bộ khuyên nhẫn thật sự là những món đồ đẹp nhất nàng từng thấy, nhưng chúng lại tượng trưng cho cuộc hôn nhân với Logan; nhìn chúng, nàng nhìn ra bức tối hậu thư của anh hơn là biểu tượng của một tình yêu vĩnh cửu, nàng chỉ thấy nó đầy tội lội và tự phụ. Nếu gặp may thì nàng sẽ không bị bọn trộm táng vào đầu mà cướp những món đồ trang sức kia đi. Nàng chưa từng sở hữu, cũng chưa từng đeo trang sức, bởi thế nàng phải tập một lúc mới đeo được những thứ nữ trang quý giá này.
Hôn lễ theo thủ tục diễn ra chóng vánh ở một trong số rất nhiều nhà thờ nhỏ ở Vegas, Claire thấy được an ủi bởi nhà thờ Logan chọn rất đẹp. Nàng chỉ hơi phiền lòng kh người cử hành hôn lễ không phải là một mục sư. Càng lúc càng tin rằng đây là cuộc hôn nhăn trói buộc nàng mãi mãi, nàng không thể thoát khỏi nó mà không làm Cody tổn thương, bởi thế nàng ao ước đến cháy lòng một lời chúc phúc từ người của Chúa.
Cuộc hôn nhân với Logan cần đến càng nhiều lời chúc phúc càng tốt, nhất là khi nó đã ngoài tầm ảnh hưởng của phép màu, khác xa tiệc cưới ở Cana [ ].
[ ] Lễ cưới ở Cana: Theo sách Phúc Âm, đây là nơi Chúa Jesus lần đầu tiên thực hiện một phép màu trước mắt mọi người. Trong lễ cưới, mọi người đang chúc tụng nhau thì hết rượu. Chúa Jesus đã rộng lòng ban phép, biến nước lã thành rượu vang đển tiệc cưới được tiếp tục vui vẻ.
Logan mặc bộ vest đen giản dị mà anh mang theo. Anh đã thay đồ ở Vegas và cứ thẳng bộ đó trên suốt chặng đường trở về. Trong bộ cánh đó, anh đẹp trai khủng khiếp. Bộ váy màu lanh trắng của nàng khớp màu hoàn toàn với chiếc áo sơ mi trắng màu tuyết của anh, cả hai làm nên bức tranh minh họa sống động cho vẻ đẹp thuần khiết nữ tính và sức mạnh đàn ông.
Ann vô cùng sửng sốt trước kế hoạch kết hôn đột ngột của Claire, nhưng khi hai người trở lại nhà Ann vào xế chiều để đón Cody, Claire thấy đến cả Ann cũng bị cuốn hút bởi vẻ nam tính hấp dẫn của Logan. Và tất nhiên, cử chỉ lịch thiệp cùng lời mời sốt sắng của Logan khi mời Ann và chồng cô đưa bé Tommy đến chơi nông trại nhà anh vào dịp cuối tuần đã thực sự chiếm được cảm tình của Ann.
Khi Claire cùng cô nàng nhặt nhạnh mấy món đồ chơi của Cody trong phòng trẻ con còn Logan ngồi đợi ở phòng khách, Ann xuýt xoa hết lời, “Ôi chao, Claire ơi, bồ thật là may mắn,” Claire cảm thấy như bị bạn mình phản bội.
Chẳng buồn chỉnh lại Ann, nàng thấy bực tức. Anh chàng Logan vốn dĩ độc tài lỗ mãng với nàng trong phút chốc đã giành được cảm tình của bạn nàng bằng lối cư xử thanh nhã và vẻ quyến rũ nàng chưa từng được chứng kiến. Đúng là cái đồ chuột cống!
Anh ta biết chắc Ann sẽ kể tường tận cho bạn bè nàng, và rồi những cô nàng độc thân sẽ xanh mắt lên ghen tỵ với nàng mà chẳng buồn tìm hiểu chân tướng. Tất thảy bọn họ đều thiện tâm và tốt tính, hơi đâu mà nghi ngờ mánh khóe này.
Claire chịu trận mưu lược hào hoa phong nhã của Logan trước Ann, thầm hứa từ nay sẽ bắt anh tiếp tục lối cư xử lịch thiệp như thế. Ít ra thì đám cưới cũng đã màng lại cho nàng những điều kiện đảm bảo nhất định. Càng nhiều người được nghe Ann kể lại thì Logan càng khó lòng cư xử tệ mạt với nàng khi anh không hài lòng trước thái độ của nàng.
Nàng đã hiểu được bức thông điệp rõ ràng của anh: đối với anh thể diện rất quan trọng, thế nên cả hai sẽ phải luôn làm cho tốt vai trò của mình trước người ngoài.
Người ngoài. Từ này khiến nàng hơi cảnh giác. Nàng ngạc nhiên khi cảm nhận về đời tư tách biệt chỉ của riêng nàng và Logan. Nàng và anh là vợ chồng, cả Cody nữa, họ là một gia đình, cho dù chỉ là trên giấy tờ. Thật lạ lẫm khi bất chợt nhận ra tất cả những người khác đều là người ngoài.
Thêm nữa, cái thực tế trần trụi là nàng bị cưỡng hôn là thứ nàng không muốn lộ cho người khác hay, thế nên nàng cố cư xử ăn khớp nhịp nhàng với Logan.
Nhờ Cody yên lặng chơi với những ô tô đồ chơi trên ghế, chuyến xe trở về nhà lặng lẽ như chiều dài lộ trình. Logan xếp chiếc áo khoác dài của anh lên ghế sau cạnh chỗ Cody và nới nút thắt ca vát. Trông anh có vẻ thư thái và thỏa mãn, nhưng như thế chỉ khiến Claire cảm nhận rõ hơn sự căng thẳng lớn dần trong nàng.
Thế nên khi về đến nhà và đưa Cody ra khỏi xe xong, Logan bế bổng nàng trên đôi tay mình, cứ thế đưa nàng về cửa chính. Sức mạnh tự nhiên từ thân thể cường tráng của anh khiến thiên tính nữ trong nàng xao động, nó nhắc nàng nhớ đến nụ hôn nhẹ anh trao ở nhà thờ. Nụ hôn trong trắng và lạnh nhạt. Nhưng nàng cảm nhận được sức hút nhục cảm ma quái đằng sau đó.
Giờ đây, cảm giác đó lại quây quả khi sức nóng ấm từ cơ thể anh như xuyên qua lớp quần áo của cả hai, Claire chỉ ao ước thoát khỏi tình trạng này.
“Ai mượn anh làm thế này,”nàng nói, cố thêm ngữ điệu hừ-hừm vào giọng nói hoàn toàn vờ vĩnh. “Ngoài Cody thì quanh đây chẳng có ai thấy được cử chỉ tử tế này của anh đâu.”
Như thể được ai mớm cho nói, Cody hét và cười lanh lách. “Coi kìa, mẹ thành con nít như con rồi.”
Logan cười thầm, khoảnh khắc Claire cảm nhận nhịp đập trong lồng ngực anh, có điều gì đó nữ tính và sâu lắng lên tiếng. Anh nhìn nàng, ánh mắt hấp háy.
“Trông mẹ con sẽ không giống con nít nếu mẹ con vòng tay quanh cổ bác như phụ nữ trưởng thành.”
Miễn cưỡng, hết sức miễn cưỡng, Claire quay người quàng tay quanh cổ anh. Cảm giác như đất trời đảo lộn.
“Ước muốn của anh chính là mệnh lệnh của em,” nàng nói với anh.
Ánh mắt hấp háy như rực sáng lên. “Vậy thì bà Pierce, thử cười đi nào,” anh nói khan khan, nhắc nàng nhớ lại những gì nàng đã nói với anh hôm qua ở phòng Cody. Anh bộc lộ vẻ tự mãn khi bắc chước những lời nàng đã nói. “Cười như thế này này.”
Đường môi anh vẽ ra nét kiêu căng, và Claire bất chấp ý muốn phản kháng đã phải cười theo. Thực ra Logan cũng dễ ưa đấy chứ. Chắc hẳn anh đã nêm nếm một tí chút nam tính hấp dẫn đã thử trước Ann vào nụ cười đó. Claire cố sức giữ không để anh đoán ra được sức ảnh hưởng của mình đến nàng, nhưng anh vẫn biết. Bỗng nhiên mọi thứ thuộc về Logan đều tác động đến nàng, Claire thấy bàng hoàng với chính mình.
Đến cửa, anh dễ dàng xoay nắm cửa, rồi đẩy vào làm cửa hé rộng ra. Anh bế nàng qua ngưỡng cửa rồi tiếp tục bước đến phòng nghỉ mới đặt nàng xuống. Hơi chao đảo, Claire bước lùi một bước.
“Chúng ta để quên đồ rồi,” nàng nói, cảm thấy ngượng ngùng trước anh sau hành động vừa rồi. Mặt trời đang nhanh chóng rảo bước về phía hoàng hôn. Giờ họ đã ở nhà, hiện giờ ý nghĩ chiếm trọn toàn bộ tâm trí nàng là việc anh chồng mới toanh của nàng muốn nàng ngủ chung giường anh
Cơ thể nàng vẫn đang tê dại sau khi được bế vào nhà. Cái giọng cao vống của Cody kéo nàng về mặt đất.
“Bế con nữa! Bế con nữa!”
Người đàn ông cao lớn xoay người về phía Cody, Claire thấy mắt thằng bé mở to hơn một chút, có vẻ cơn hứng khởi đã đánh bại vẻ bẽn lẽn rụt rè vốn có. Logan nén cười bế nó lên.
“Bác và con cùng đi lấy đồ vào nhé?”
Cody đưa hai ngón tay lên miệng, gật đầu, cười toe toét khi Logan bế nó bước đi. Claire nhìn theo cả hai, một phần cơn oán hận của nàng đã tiêu tan.
Thực sự Cody cần đến sự nuôi dạy của một người đàn ông, mà dù tốt dù xấu, Logan chính là người nhận trách nhiệm đó. Ít ra, anh cũng hết lòng yêu thương thằng bé, có lẽ anh mới không chỉ hoàn tất xong xuôi thủ tục ở phiên tòa mà còn cưới người đàn bà có sức ảnh hưởng quan trọng đến cháu trai anh. Giờ anh không còn xử sự theo lối lạnh lùng và nhẫn tâm như trước nữa, không phải Logan Pierce không có khả năng làm chồng làm cha, chỉ có điều Claire ước ao anh từng hành động khác đi.
Sẽ thế nào nếu anh là người đề nghị nàng cùng chung tay nuôi dạy thằng bé? Sẽ ra sao nếu anh đối xử với nàng lịch thiệp như vừa thể hiện trước Ann? Đột nhiên, Claire hiểu chắc rằng nếu anh tiếp cận nàng theo kiểu khác, có lẽ ít nhất nàng cũng thấy anh cuốn hút.
Nàng từng ấp ủ ý định yêu mới cưới. Chưa bao giờ nàng nghĩ mình cưới chồng vì bất kỳ lý do nào khác. Thế mà giờ nàng đã làm thế, cưới một con người hống hách độc đoán mà nàng không yêu, con người đã chiếm giữ thô bạo lấn lướt cuộc sống bình lặng và yên ả của nàng.
Một tay Logan vắt chiếc áo vest và chiếc túi đựng đồ nhẹ hều của mình trên cẳng tay, bàn tay xách túi hành lý của nàng. Claire đứng ngắm anh đưa cho Cody cái túi vải, tim nàng nhấn lên nhịp xốn xang. Bên cạnh nhau, anh và thằng bé cùng bước đi trên lối dẫn vào nhà Logan hơi cúi người, đặt bàn tay to của mình xoa xoa đầu Cody.
Cody cười toe toét nhìn lên Logan, tiếng cười nó khúc kha khúc khích. Người đàn ông cao lớn nhìn xuống nó đầy trìu mến. Claire nhìn thấy mối dây gia đình gắn bó giữa hai người và cảm nhận lòng nàng ấm áp hơn. Logan sẽ có những ảnh hưởng tốt đẹp đến Cody. Nếu như...
Cái “nếu như” đó là khúc mở đầu cho một danh sách những “nếu như anh đã” mà Claire đã không ngăn mình hỏi nhắc đi nhắc lại. Vẫn còn là quá sớm. Quá sớm để mà hy vọng, quá sớm để đi tới hôn nhân. Quá sớm để mà ngủ chung...
Tâm trí nàng cứ chăm chăm với ý nghĩ đó, đầu nàng chất đầy những kế hoạch để tránh nó. Logan sẽ không bao giờ chấp nhận để nàng làm bất cứ điều gì có thể làm nảy nở những câu chuyện ngồi lê đôi mach về việc ai ngủ ở giường anh, thế nên nàng phải nghĩ được kế gì đó bảo toàn lòng tự tôn đàn ông của Logan.
Thật là kỳ cục! Cứ như thể bà Elsa sẽ bất thần kiểm tr.a chăn gối không bằng. Liệu bà ấy có biết rằng trước ngày hôm qua thôi, Claire còn là người hoàn toàn xa lạ với Logan, mà giờ vẫn thế, không tính đến chuyến đi điên khùng đến Vegas để tổ chức hôn lễ? Nếu biết thì bà sẽ nghĩ ra sao khi nàng ngủ với Logan chỉ trong vòng hơn hai tư giờ chút đỉnh sau khi nàng đến nông trại nhà Pierce?
Với nàng, phải lấy một người xa lạ với lý do mà nàng không muốn hé lộ với những người khác, như thế đã đủ tệ rồi. Của cải của Logan được mọi người biết tới nhiều hơn là cái thực tế anh phải nuôi dưỡng một đứa cháu. Claire chẳng gì khác hơn người đến ngủ nhờ, vậy nên nàng không muốn bị coi là dễ dãi hay không biết ngại ngùng gì. Hay hám lợi tới mức sẵn sàng ngủ với trai. Việc nàng đã chính thức kết hôn với anh sẽ chẳng đem lại điều gì khác thường hơn những câu chuyện vô thiên lủng.
“Bác ơi, con muốn cưỡi ngựa.”
Logan vừa mới sập cửa ngay trước khi Cody bày tỏ ý muốn. Giờ đang là buổi tối, có lẽ thằng bé tự kết nối thời gian này của ngày với con ngựa. Như thế có nghĩa là nó thích trò chơi tối qua. Như thế cũng có nghĩa là con ngựa chính là nguồn hấp dẫn số một, Claire sẽ tiếp cận nó sát hơn, cho dù Logan có muốn hay không.
“Sau bữa tối,” Logan nói thêm “Con sẽ phải mặc thêm quần dài nữa.”
Claire biết Cody không hoàn toàn hiểu quần dài là cái quái gì cho dù thằng bé mặc suốt. Claire gọi áo quần của thằng bé bằng tên gọi chính xác hơn, chẳng hạn như quần jean, quần yếm, quần thường. Toàn bộ câu nói, Cody chỉ chú ý đến cụm từ “sau bữa tối”, nhưng dù sao cũng đã đến lúc cả nhà thay áo quần, vậy nên nàng tiếp lời.
“Mẹ con mình đi cất đồ của con nào.”
Logan bước theo họ khi Claire dẫn bước trong nhà đến phòng Cody. Logan mang túi hành lý của nàng về phòng anh, cùng với các món đồ của anh, bởi vậy nàng nhanh chóng cho Cody mặc một chiếc quần jean cùng chiếc áo phông trước khi bước như chạy qua hành lang đến căn phòng dành cho khách để thay quần jean cùng chiếc áo vải cotton.
Rõ ràng Logan nghĩ rằng nàng sẽ về phòng anh vì anh đã mang túi nàng đến đó. May sao, nàng chưa cần đến thứ gì trong chiếc túi đó cả. Thay áo quần xong xuôi và đang chải tóc trong nhà tắm thì nàng nghe tiếng Logan gõ cửa phòng.
An ủi sao anh còn thấy ngượng ngập nên không bước thẳng vào phòng nàng đang đóng. Nàng nhanh chóng tiến ra cửa, coi như trả lễ hành động vừa rồi của anh. Có lẽ anh đã nghĩ lại về toàn bộ ý tưởng ngủ chung giường, và rồi anh sẽ để nàng tiếp tục ở bên phòng này.
Ngay khi mở cửa, nàng đã chạm ngay cái nhìn cáu kỉnh của anh. “Có cần anh bảo bà Elsa chuyển đồ em sang phòng anh không?”
Con người này cứ một mực khăng khăng chuyện ngủ chung giường, nhưng chẳng có nghĩa gì nếu châm ngòi đối đầu với anh. “Chúng ta sẽ lại chuyện này sao khi bà ấy đã chuẩn bị bữa tối.” Claire trở nên thoải mái, qua vai anh, nàng nhìn vào phòng Cody. “Cody đâu mất rồi?”
Logan nhìn xuống, cẩn trọng xem xét nàng như thể đang cân nhắc liệu có nên ép nàng không, nhưng rồi anh nói, “Anh bảo thằng bé đi rửa tay chuẩn bị ăn tối rồi.”
Giờ Claire mới để ý có tiếng nước chảy, nàng nhíu mày. “Thằng bé mở vòi nước rất tài nhưng lại không biết cách đóng lại đâu.”
Nàng bước qua chỗ Logan, sải bước dọc hành lang ào phòng Cody. Cửa nhà tắm mở toang, nàng thấy một vũng nước to chảy lênh láng trên sàn. Bước tới gần hơn, nàng nghe tiếng vòi nước chảy mạnh xối xả.
Claire thận trọng bước vào phòng tắm, thấy Cody đang đứng trên cái thang di động, nghịch nước và xà bông. Thằng bé vứt khăn rửa mặt trong bồn, chiếc khăn cản bớt dòng nước đang tuồn ra từ đầu vòi.
Bồn nước ngập tràn toàn nước là nước, Cody đang hớn hở đập nước tung tóe. Claire với tay ngang người nó khóa vòi nước lại.
“Mẹ ơi, xà bông bồng bềnh này,” Cody ngây thơ thuật lại, rồi chứng minh bằng cách sục sạo sâu trong làn nước trước khi kéo tay ra. Thằng bé làm nước bập bõm dềnh lên mặt đá bồn rửa, chảy ra mép rồi tong tả rơi xuống sàn. Trước cặp mắt vui sướng của Cody, bong bóng xà bông nổi lên bập bềnh trên mặt nước.
Claire nhìn vào tắm gương treo trên bồn rửa và bắt gặp ánh mắt Logan. Vẻ mặt anh lưng chừng giữa ngạc nhiên và kinh dị cái trò nghịch của Cody. Claire chẳng thể nén được nụ cười.
“Đừng nói anh chỉ bảo thằng bé đi rửa tay và giờ sửng sốt vì anh chỉ vừa mới quay lưng bước ra ngoài có một chốc.”
Ánh mắt nheo nheo của Logan ngẩng lên cặp mắt nàng trong gương. Claire đang cười cái vẻ ch.ết điếng của anh. “Anh chưa từng là con nít sao? Con nít đứa nào chẳng tò mò khối điều và lắm trò tinh quái, lúc nào cũng mọi thứ khi mẹ đang dở tay làm việc hay sao nhãng đôi chút?”
Thật là vì cặp mắt sẫm màu của Logan trở nên lạnh lùng và trống rỗng, vẻ mặt anh đang lại. Giọng anh trầm nghe nhừa nhựa khó chịu.
“Lau người cho thằng bé rồi nhanh ra ăn tối.”
Sửng sốt, Claire nhìn chằm chằm trong gương, giật mình nhìn lên, nàng thấy Logan đã quay người bước khỏi tầm nhìn của mình.
Nàng có nói điều gì quá đáng đâu? Có phải nàng đã chạm lòng tự ái của anh khi nói “Anh chưa từng là con nít sao?”. Nói câu ấy, nàng không hề có ý chọc tức anh.
Khi đã lau người cho Cody và thấm sạch nước trên bồn rửa, thang và sàn, Claire chắc chắn rằng do mình đề cập tới “mẹ” của Logan nên anh mới phản ứng kỳ quặc như thế. Có lẽ mẹ anh mới mất chưa lâu, và anh vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau mất mát.
Dù con người Logan mạnh mẽ, nam tính, khó có thể phơi bày những nỗi buồn đau, Claire cảm thấy mình cần chia buồn với anh nếu sau này lỡ động chạm đến chủ đề này.
Claire mắm môi mắm lời vắt kiệt chiếc khăn vừa dùng lau nước trước khi treo lên thanh ngang hong một lúc rồi bỏ vào túi lọc chất bẩn trong máy giặt. Cody đã trở lên phòng, nghe âm thanh vọng lại từ đó, nàng biết chắc nó chẳng làm gì khác hơn là nhún người trên con ngựa bập bênh.
Khi cả hai mẹ con vừa bước vào phòng ăn cũng vừa lúc bà Elsa mang thức ăn lên.
“Chúc mừng lễ cưới của ông bà, thưa bà Pierce,” Elsa thân mật nói.
Claire mỉm cười. “Cảm ơn bà, bà Elsa. Bà hãy cứ gọi cháu là Claire thôi. Cháu không quen được gọi kiểu cách như thế.”
Elsa cười lại với nàng. “Chắc chắn rồi.”
“Mà tiện đây,” Claire nói thêm trong khi giúp Cody đeo yếm ăn. “Cháu thấy bà là đầu bếp rất tài ba, nếu bà cần giúp gì trong bếp hay trong nhà thì cháu rất muốn được làm đỡ bà một ít việc. Chỉ cần bà nhớ lúc cháu ở gần anh Pierce đây, có thể cháu phải tuân theo mệnh lệnh nào đó.”
Elsa nhướng đôi mày sẫm, cười đồng lõa với Claire, dù bà chẳng mấy lưu tâm lời nàng nói trước khi rời phòng.
Khi Claire đến bên bàn ăn, thì Logan đã ngồi sừng sững như một ngọn tháp, anh bào nàng ngồi xuống. Vẻ mặt sắt đá của anh vẫn chẳng có gì biến chuyển, nhưng nàng nhìn thấy tia sáng yếu với biết nói trong mắt anh.
Chẳng có gì đáng bàn, ánh mắt đó dành cho những gì nàng vừa nói với Elsa về việc tuân theo mệnh lệnh của anh. Claire nhìn ra vẻ thích thú trong tia sáng nhỏ nhoi đó, thế nên nàng thấy bất chợt mình đọc được cả khuôn mặt rắn đanh của anh và chú ý hơn đến những biến chuyển tinh vi của anh trong cảm xúc. Nàng cần phải tận dụng từng chút một các biểu hiện có thể nắm bắt nếu muốn giữ cuộc hôn nhân của mình tốt đẹp, vì lợi ích của Cody.
Đây là lần đầu tiên Logan để yên đĩa thức ăn, đợi cho những lời nguyện cầu được nói ra, nhưng khi Claire cầu nguyện xong, nàng đoán chắc anh chỉ ngồi đó ngắm Cody chứ không tham gia cầu nguyện cùng hai mẹ con.
Claire tìm mắt anh khi anh đưa nàng đĩa thịt bò. “Rồi thì sẽ có ai đó sẽ để ý thấy người đàn ông gần gũi với nó nhất không cầu-nguyện trước bữa ăn.”
Nàng biết Logan hiểu ngụ ý lời nàng, nhưng nàng không thể lầm khi anh chẳng có bất kỳ biểu hiện nào đáp lại tỏ cho nàng hay anh sẽ thay đổi. Claire lặng yên lấy phần thịt bò cho mình và Cody.
Nếu Logan vẫn chưa nhớ ra những yêu cầu đặc biệt của nàng đưa ra hôm qua về việc anh cần làm gương cho thằng bé ở những hành động nhất định, nàng sẽ nhắc anh sau. Dù người khác chỉ cho là tầm thường, Claire coi trọng những hành động làm gương của Logan bởi vì sau này Cody sẽ bắt chước hình mẫu của anh. Đối với nàng, sự phát triển của Cody đóng vai trò quan trọng, minh chứng là nàng đã buộc mình vào một cuộc hôn nhân không tình yêu mà có lẽ nàng phải chung sống như thế trong suốt phần đời còn lại của nàng. Ít nhất Logan cũng có thể chiều lòng nàng bằng cách làm theo vài điều ít ỏi mà nàng đã lưu ý anh chứ.
Chắc chắn Logan sẽ nhất quyết buộc nàng sống theo những nguyên tắc nhất định để ra dáng một bà chủ nhà, một cô nàng quyến rũ hay nữ kỵ sĩ trị được đám ngựa bất kham, thế nên để đổi lại, một vài điều nàng yêu cầu anh cũng chẳng có gì làm to tát cả.
Khoảng lặng trong mấy phút đầu ở bàn ăn không gợi điều gì khác hơn ngoài sự thoải mái, vì thế nàng tự nhiên bắt chuyện.
“Có vài thứ em cần sắp xếp ở nhà em. Có lẽ em sẽ bắt đầu vào ngày mai.”
Đúng như nàng mong đợi, câu nói của nàng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Logan. “Anh sẽ đỡ em một tay. Làm xong càng sớm càng tốt.”
Claire dịu dàng cười với anh. “Em và Cody làm cũng được mà, dù sẽ mất vài ngày. Sẽ bất tiện nếu đưa thằng bé đi đi về về San Antonio hằng ngày, vậy nên hai mẹ con sẽ ở lại đó.”
“Không được.”
Hai từ ngắn ngủi đó lại mang sức mạnh búc tạ, tác động của nó vượt hẳn mọi đề nghị của nàng.
Claire không thể kìm được cơn giận đang bốc lên, nhưng nàng nhẩm lại trong đầu những mệnh lệnh Logan đã đưa ra. Cho đến giờ, nàng chưa từng phản kháng được lệnh nào cả. Nếu muốn cuộc hôn nhân của mình dễ thở hơn, nàng phải tìm được cách giải quyết những vấn đề này mà không gây ra cãi cọ. Nhưng cách nào bây giờ? Có lẽ điều đầu tiên cần làm là để nghị anh nói chuyện hơn là ra lệnh. Nàng bình tĩnh mở lời.
“Anh làm ơn nói rõ thêm cho em về quyết định ‘Không được’ của anh được không?”
Logan nhìn một lúc lâu. “Anh không muốn vợ mình sống trên phố. Cũng không muốn vợ cứ tất tả đi lại giữa nông trại này và San Antonio.”
Claire hơi ngạc nhiên. Cái kết luận rút ra từ những lời ít ỏi đó mới hiển nhiên làm sao! Nàng bất ngờ bởi theo lời anh, xung quanh chỉ là một dãy thế giới đầy bất an, một quan điểm rất đang lưu tâm. Dù nàng không thể phủ nhận đã có lúc muốn rời ra anh để điều chỉnh trí óc đôi chút, nhưng nàng thật sự cần sắp xếp lại cuộc sống ở San Antonio trước. Nàng hiểu rõ anh không muốn thấy bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ nàng đang làm những việc không cần thiết, vì vậy nàng sẽ không từ bỏ chỉ sau một, hai lần thử thuyết phục anh.
Nhưng nàng không thể để anh trở thành cai ngục đời mình, cho dù anh có bị hoang tưởng chăng nữa. Claire nhìn anh nghiêm túc hơn.
“Em không phủ nhận việc em thích sống ở phố. Có lẽ em cũng thích sống ở nơi này, nhưng em còn chưa chắc lắm.” Claire cười gượng gạo. “Tuy nhiên, em có thể dám chắc sau này em sẽ bực bội trong lòng và lúc nào cũng tìm cơ hội đào tẩu nếu như em cảm thấy mình không được đi đến những nơi em muốn.”
Ánh mắt Logan sắc lẻm, nàng cảm nhận cơn giận của anh khi nghe thế. “Ý em là em không khác gì tù nhân sao?”
“Em mừng vì anh hiểu ra,” nàng thận trọng nói, “nhưng mọi điều diễn ra hôm qua, hôm nay khiến em thấy mình như bị... mắc bẫy.”
Nhìn làn da chuyển màu ưng ửng nơi gò má rám nắng của anh, nàng hiểu mình đã giành được đôi chút lợi thế. Có vẻ cho đến lúc này, anh chưa từng thực sự suy nghĩ về cảm xúc của nàng. Cái cách ánh mắt anh nhanh nhảu lẩn trốn ánh mắt nàng xác nhận rằng nàng đã đánh thức lòng trắc ẩn của anh.
Khoảng lặng giữa họ kéo dài, Claire không biết chắc nên nói gì nữa. Một lúc sau nàng nhận ra không cần thiết phải nói thêm điều gì nữa cả. Ít nhất thì nàng không nên nói thêm điều gì nữa. Nếu có lý do để mà hy vọng Logan Pierce trở thành anh chồng tử tế chỉ bằng một nửa tiêu chuẩn bình thường, anh cần phải cho nàng thấy bằng hành động cụ thể.
“Chờ đến thứ Hai,” là tất cả những gì anh nói, nhưng như thế đã là đủ cho nàng một tia hy vọng.
Nhất là khi nàng liếc trộm thấy anh cau mày trân trân nhìn chiếc nĩa torng khi xiên đầy nĩa thức ăn. Anh đang băn khoăn về những điều nàng nói hay chỉ đơn thuần tức giận mà thôi?”
Cody ngọ nguậy trong bầu không khí căng thẳng, thằng bé hỏi thì thầm, “Mẹ ơi, khi nào mình đi coi ngựa?”
Claire mỉm cười với thằng bé, để ý thấy nó mới ăn được nửa phần mình. Có lẽ đấy là cơ hội đầu tiên cho nàng chiếm được một ít lòng tin của Logan.
“Con thử hỏi bác Logan xem.”
Thằng bé nhìn sang phía Logan, Claire cũng nhìn theo. Anh vẫn đang chăm chú dò xét khuôn mặt nàng. Vẻ không tin tưởng hiện rõ ở anh. Có phải anh luôn thận trọng vì nàng luôn thách thức anh? Rõ ràng anh coi lời gợi ý của nàng dành cho Cody chính là biểu hiện coi trọng anh, thế nhưng anh vẫn có vẻ không thôi nghi ngờ.
Liệu anh có hiểu cho rằng nàng làm như thế để tăng mối thân tình giữa anh và thằng bé? Liệu anh có nhận ra rằng nàng sẵn lòng làm thế bởi hành động đó có lợi hơn cho Cody? Hay anh nghĩ nàng tuân theo lệnh anh chỉ để dọn đường riêng cho nàng với những mưu toan về sau?
Trong khi Cody còn chưa chịu trực tiếp hỏi ý kiến bác nó, nàng dịu dàng nói thêm. “Con ngựa đó là của bác con mà.”
Cody nhìn lên Logan và bẽn lẽn nói, “Con muốn đi coi con ngựa.”
Logan ngắm nghía thằng bé, khuôn mặt rắn đanh của anh giãn ra đến lạ thường khi anh thực sự nở một nụ cười. “Trước tiên con phải ăn cho xong đã,”anh nói và hất đầu về đĩa ăn của Cody.
Thằng bé hăm hở tóm lấy cái nĩa con con làm theo lời anh. Claire quan sát thằng bé, cảm động trước ánh mắt dịu dàng lần nữa của Logan khi anh ngắm Cody.
Cho dù còn có những thiếu sót nhất định, rõ ràng người đàn ông to lớn này hết sức yêu thương cậu con trai nhỏ của em trai anh; trên thực tế, con người anh ta quá sức phức tạp, khó lòng chấp nhận nhưng cũng chẳng dễ dàng gì làm lơ hoàn toàn trước anh.
Nhìn anh bây giờ, người ta dễ dàng tin Logan hoàn toàn có khả năng trở thành người đàn ông của gia đình. Thậm chí anh còn có thể làm chồng tốt. Claire cảm nhận một tia sáng lấp lóa san phẳng bao nhiêu nỗi do dự trước đây của nàng, nàng bắt đầu thấy lạc quan hơn.