Chương 19-20: Quá khứ
- Mai Nhược Vy sẽ là thành viên mới của lớp chúng ta, vừa từ Anh quốc trở về, thành tích học tập rất hoàn hảo. Các em giúp đỡ bạn nhé.
- Các bạn gọi mình là Nhược Vy nhé. Mình mới về đây được mấy ngày nên có gì không phải mong các bạn giúp đỡ. Nghe nói, đây là lớp học thiên thần, vang danh tầm quốc tế, không biết mình có thể trở thành thành viên của lớp không?
Đáp lại nụ cười tỏa nắng của Nhược Vy là những tràng pháo tay hết sức ròn rã, để chào mừng cô bạn mới của lớp. Có thể bước chân vào cánh cửa lớp 9D này, phá vỡ sĩ số lớp trong 3 năm học qua thì xem ra, Nhược Vy cũng là một thiên tài hiếm có...
Gương mặt tựa thiên thần, ưa nhìn, làn da mịn, không trắng cũng không đen, chiếc má lúm đồng tiền đáng yêu, body cực chuẩn, đôi chân thon dài, mái tóc dài ngang hông được cột cao, giản dị nhưng vẫn toát ra vẻ hòa đồng, đáng yêu.
Đó sẽ là một lựa chọn đúng đắn cho sĩ số lớp ‘dê’ này.
Khẽ đảo mắt một lượt nhìn cô bạn mới đến, tụi nó đưa ra nhận xét. Rồi nụ cười cùng nở trên môi mỗi đứa, hồn nhiên và ngây thơ, nụ cười trẻ con, không hề có những toan tính hay mưu mô. Nó còn kéo dãi được bao lâu nữa?
Với sự hòa đồng vốn có thì việc làm quen với tụi nó chẳng có gì khó khăn đối với một cô bạn mới đến như Nhược Vy. Chẳng mấy chốc, cô bạn đã chính thức trở thành một mảnh ghép của lớp ‘dê’, một mảnh ghép để làm nên sóng gió sau này.
Nhược Vy, có thể nói là một học viên ưu tú, sống ở Anh từ nhỏ, bản tính hiền lành, dễ thương, tốt bụng, được xếp vào hàng hotgirl, cũng ngang tầm với tụi nó. Vì một lí do mà anh trai nhỏ bắt nhỏ từ Anh quốc trở về rồi vào đây học luôn.
…
Minh Nhật thở dài ngao ngán nhìn khung cảnh xung quanh, cuộc sống này sao tẻ nhạt và vô vị đến thế. Một ý tưởng đột nhiên nhảy vào đầu cậu bạn, hết sức mờ ám.
Bước về phía cuối lớp, nơi Vũ An và Thiên Duy đang ngự trị mệt mỏi, cánh môi ai kia khẽ cong lên tạo thành một nụ cười nguy hiểm, cậu bạn khoanh hai tay trước ngực để cố tình gây sự chú ý của hai thằng bạn trước mặt:
- Chơi gái đi tụi bây.
Nghe xong, Vũ An và Thiên Duy thoáng giật mình, không ngờ cậu bạn luôn hiền lành, tốt tính, xứng đáng là một hoàng tử thời hiện đại lại có một chiếc đầu hết sức “chong xáng” như vậy. Nhìn khuôn mặt sáng sủa thế kia mà lại...Chậc chậc, phải xem xét lại đây.
- Bậy._Cả hai cùng đồng thanh.
Như nhận thức được vấn đề. Minh Nhật quê một cục to lù lù, vội bào chữa:
- À... nhầm... nhầm, cua gái đi mấy má.
- Nếu fan của ông mà nghe được tin này thì bọn họ phải nhảy tưng tưng lên ý chứ._Vũ An chọc.
- Hay mình bán tin lấy tiền đi._ Thiên Duy xen vô.
- Các ông không thể bán rẻ bạn bè thế được._ Minh Nhật tỏ vẻ đáng thương.
- Lịch sử, còn nhớ không?_ Vũ An chợt nghiêm túc.
Nhắc đến lịch sử thì Minh Nhật không khỏi rùng mình. Quá khứ mỗi người đều khác nhau và mang một chút gì đó thật đặc biệt. Minh Nhật - cậu nhóc đáng yêu, đẹp một cách ấm áp này cũng không phải là ngoại lệ. Kí ức lại ùa về, không khiến cậu nhóc phải ‘đau lòng’.
...
Chủ nhật.
Một buổi sáng yên bình, trên quốc lộ, ba chàng hoàng tử cùng rảo bước, ba hotboys lừng danh, ba học viên ưu tú của "Angels Academy", ba thành viên của “Lớp học thiên thần”, không ai là không biết đến. Đó chính là điểm nhấn cho bức tranh “dòng đời tấp nập” này.
Mái tóc hơi óng đỏ, xoăn nhẹ ở phần đuôi, được xõa ra tự nhiên, chiếc áo pull rộng màu trắng, chiếc quần bó gối ôm sát đôi chân nhỏ nhắn, dài cùng chiếc mũ hiphop được đội ngược đã tạo nên một phong cách tomboy mới lạ cho cô gái này nhưng cũng không làm mất đi sự nữ tính. Một sự thu hút đối với mọi người nơi đây, và tất nhiên, trong đó gồm cả ba cậu bạn của chúng ta.
- Nhìn bé kia đi, được không?_Thiên Duy mắt sáng rực.
- Không cần nói, tôi cũng đang nhìn muốn nổ cả mắt đây._Minh Nhật vẫn không thôi ngay cái phi vụ nhìn cô bạn kia lại.
- Xinh ha._Thiên Duy.
- Lại cá tính nữa._Minh Nhật.
- Chẳng bù cho mấy bà già ác ma nhà mình.
- Girl lớp mình người ta nói là thiên thần mà tôi thấy toàn sao với sao.
- Sư tử đội lốt người thì đúng hơn.
- Người không xinh rồi mà lại còn chảnh nữa.
- Thấy ngán.
Cứ thế, Thiên Duy múa thì Minh Nhật ca, đang ngắm gái thì lại chuyển sang nói xấu tụi nó.
- Triệu Dĩnh Nhi, là em hả?
Đó là câu nói được thốt ra từ miệng anh chàng Vũ An điển trai. Điều đặc biệt hơn nữa, chính là câu nói này được cậu dành tặng cho ‘em’ mà hai thằng bạn đang ngắm. Và đây cũng chính là nguyên nhân cho những cái há hốc mồm ngạc nhiên và xen lẫn cả sự ganh tị từ hai thằng bạn đang đơ như cây cơ. Họ đang tự hỏi rằng sao Vũ An lại có thể quen biết một ‘em’ như vậy, điều đó xuất phát từ lòng ghen tị đang hiện diện trong cơ thể hai người. Họ không để ý rằng khi mình đang bàn tán sôi nổi thì cậu bạn Vũ An lại đang trầm ngâm suy nghĩ, có thể là nghĩ về cô bạn tên Dĩnh Nhi gì đó kia. Còn một điều nữa mà họ không hề để ý, đó là…(tí nữa nói)
Cô gái tên Dĩnh Nhi gì gì đó kia, cũng chính là ‘em’ xinh tươi đã thu hết mọi cặp mắt của người đi đường, giật mình bởi chất giọng trầm ấm quen thuộc. Nếu như cô đoán không nhầm thì... Cuộc đời chẳng phải đến đây là kết thúc hay sao? Ôi, cuộc đời.
Thấy tình hình không ổn, Dĩnh Nhi đành liều mạng quay đầu lại nhìn thằng lão đang gọi mình.
- Á, anh Vũ An hử?_ Mặc dù đã biết trước kết quả nhưng Dĩnh Nhi vẫn cố tỏ ra thật tự nhiên, thật bất ngờ.
Thiên Duy và Minh Nhật bốc hỏa. Đây có thể là cô người yêu mà cậu bạn giới thiệu rồi không?
- Ai vậy?_ Thiên Duy và Minh Nhật cùng đồng thanh.
- Chào các anh.
Lời nói vô tư hồn nhiên kia của cô bạn Dĩnh Nhi đã đả kích một đòn nặng nề vào tâm hồn ‘thơ ngây’ của hai anh chàng đang tận hưởng sự trong lành trên 9 tầng mây xanh.
- Ừ, chào em?_ Đồng thanh lần thứ hai.
- Sao em lại về đây? Bố mẹ có biết không?_ Vũ An quan tâm.
“Địa ngục ơi, ta tới đây!”. Thực tại thì Thiên Duy và Minh Nhật đang lơ lửng trong chảo dầu địa ngục. Bố mẹ ư? Có sớm quá không? Chưa gì mà đã ra mắt bố mẹ rồi sao? Lại còn xưng hô bố mẹ nữa rồi? Vậy là hết cơ hội... cướp người yêu thằng bạn thân và tham gia vào cuộc tình tay tư.
- Em trốn đấy? Hì hì, anh Vũ An yêu quý đừng nói với bố mẹ nha. Đi nha._Dĩnh Nhi nhõng nhẽo đáng yêu.
Tay trong tay? Còn nhõng nhẽo kiểu đó nữa? Định chọc tức dân F.A bọn này à?
- Được rồi, anh chịu thua. Giới thiệu với em, đây là Thiên Duy và bên trái là Minh Nhật, hai thằng bạn chí cốt từ thưở còn đóng bỉm của anh.
Đã vậy, ăn không được thì đạp đổ. Cho ngươi mất mặt một phen luôn.
- Vũ An à, giờ tôi mới biết đó nha. Ông nhớ lại xem, chúng ta quen nhau từ lúc nào. Vậy hóa ra... lớp 5 rồi mà ông vẫn còn mặc bỉm. Tin hot à nha._Minh Nhật cười sung sướng, đầy mãn nguyện.
Dĩnh Nhi đứng bên cạnh, khúc khích cười vì lão này tự nhiên ngu dễ sợ. Ai đời hoàng tử Vũ An lại bị hố thế kia chứ. Đáng đời, cho chừa cái tội hay bắt nạt người ta.
- Này, đó có thể gọi là phép nhân hóa điển hình không nhỉ? Hay nghệ thuật nói quá?_ Thiên Duy nhảy vào.
- Bạn của tôi ơi, biết thế nào là phép lịch sự tối thiểu không? Thế thì tôi với Dĩnh Nhi về luôn đây._ Vũ An đánh vào sào huyệt của hai thằng bạn, bởi lẽ cậu hiểu quá rõ về hai đứa này rồi mà.
- Ấy...ấy...đừng có nóng. Nói hết câu luôn đi.
- Thôi, tôi với DĨNH NHI về.
- Bạn thân yêu, ở lại đây cho vui. Ông về thì tôi sẽ nhớ ông nhiều lắm.
- Biện minh_Vũ An dương dương tự đắc.
- Một cuốn Shin và 5 bịch Milkita.
- Tạm chấp nhận.
- Khỏi phải dài dòng mất thời gian, Dĩnh Nhi là gấu...