Chương 40: Sự thật tàn nhẫn

Thấy Băng Di chạy đi, Thiên Duy đuổi theo, đuổi theo một cách thầm lặng.
Băng Di không khóc.


Sai rồi, ai mà chẳng biết khóc. Nhưng một Băng Di mạnh mẽ chỉ cho phép mình khóc khi không có ai, trong bóng tối. Đó là lúc cô đơn và lạnh lẽo nhất, cũng là lúc mà cảm xúc cô bạn có thể được thoải mái mà thể hiện.
Trong màn đêm tĩnh mịch ấy, Băng Di cứ thế mà khóc, khóc cho lòng bớt đau.


Thiên Duy cũng đau lắm chứ, nhìn cô bạn khóc mà chẳng làm được gì cả.
Đau.
...
Minh Nhật lặng lẽ đi dạo xung quanh trường. Cậu không muốn nghĩ nữa rồi. Mệt mỏi lắm. Thất vọng lắm. Đau nhiều lắm…
Một bóng đen lại thu vào tầm mắt cậu bạn.


Đúng vậy, một người con gái vừa từ phòng cậu lén lút chạy ra.
Minh Nhật nhanh chóng chạy đến nhưng muộn rồi, bóng đen ấy đã đi khỏi. Hình như, có cái gì đó bất thường…
Kiểu tóc…
Đúng rồi, là của Băng Di, kiểu tóc có 1-0- của Băng Di, kiểu tóc độc đáo mà Băng Di sáng tạo ra.


Tim lại nhói, lòng lại đau. Mong rằng, đó chỉ là nhầm lẫn, nhầm lẫn thôi.
Mệt mỏi đi vào phòng, một chiếc đồng hồ nữa lại xuất hiện trước mặt Minh Nhật. Là chiếc mặt đồng hồ “bất li thân” của…
Băng Di.


Chiếc đồng hồ độc đáo có chữ “BD” tự tay Băng Di thiết kế. Một lần nữa, tất cả lại tố cáo Băng Di. Ai nói đi, hãy nói không phải là sự thật.
Nhưng Băng Di vào đây để làm gì, cậu bạn không biết và cũng không muốn biết.


available on google playdownload on app store


Dẹp hết mọi chuyện sang một bên, Minh Nhật ngồi vào bàn học. Mai là hạn nộp bản khảo sát về khu rừng cạnh trường rồi. Mỗi tháng trường đều làm như thế này, tức là cho học sinh làm bản khảo sát về một địa điểm nào đó nhằm tạo thêm hiểu biết cho học sinh, qua đó đánh giá năng lực của từng người để cộng điểm vào thành tích học tập luôn. Nếu ai không có bản khảo sát sẽ bị kỉ luật và coi đó là một hình thức coi thường kỉ luật chung, đồng thời đưa ra trước toàn trường để mọi người lấy đó làm gương mà không phạm lỗi.


Nhưng hình như, lần này, Minh Nhật là người đó thì phải.
Bản khảo sát...mất rồi.
Có phải là…
Mong rằng, suy đoán trong đầu cậu là sai. Mong rằng bản khảo sát ấy cậu đã để quên ở một nơi nào đó. Mong rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm…


Đúng vậy, tất cả chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi mà.
Nhưng sự thật, không phải vậy. Giờ có muốn không tin cũng không được nữa rồi. Vì tất cả, đã nói lên sự thật.
Cậu không muốn đối mặt, không muốn làm gì hết. Mệt mỏi đủ rồi, không muốn nghĩ nữa rồi.


Không biết điều gì sai khiến cậu, sáng hôm sau, Minh Nhật đến trước mặt Băng Di, một đôi mắt lạnh lùng, vô cảm. Tình bạn, chỉ có thế thôi sao?
- Sao vậy?_Băng Di ngước đôi mắt vô hồn nhìn Minh Nhật.
Cậu không nói gì, chỉ lạnh lùng ném thẳng chiếc đồng hồ vào mặt Băng Di.


- Thế này là sao?_Băng Di khó hiểu.
- Tôi nghĩ bà phải là người biết rõ chứ. Thế này là sao ư?_Minh Nhật nhếch môi lạnh lùng.
- Tôi...không hiểu.


- Tôi cũng không hiểu gì cả khi mà hôm qua có một đứa con gái với kiểu tóc có 1-0- của Diệp Băng Di từ phòng tôi lén lút chạy ra, vào phòng thì lại thấy chiếc đồng hồ có gắn chữ “BD” và kèm theo đó là mất bản khảo sát khu rừng sau trường. Tất cả là sao? Bà có hiểu không, DIỆP BĂNG DI_Minh Nhật gần như là mất kiểm soát, chất giọng ấy, sao mà lạnh lùng, lãnh khốc đến thế.


Minh Nhật là một hoàng tử ấm áp, luôn hòa đồng và chẳng bao giờ nổi nóng với ai. Nhưng hôm nay thì đã khác.
Băng Di đau nhói, mọi chuyện là sao đây?
- Tôi thực sự không biết…


- Chiếc đồng hồ của bà, kiểu tóc của bà, mật khẩu phòng tôi mà vô tình bà đã biết, chỉ bà và tôi có...Sao đây?
- …


- Sao không nói, bà bỏ thuốc ngủ vào nước của tôi để chiếm lấy vị trí số 1 rồi đánh Dĩnh Nhi chưa chán hay sao, giờ lại lấy trộm bản khảo sát để tôi bị kỉ luật, bị nói trước toàn trường. Rốt cuộc bà là loại người gì đây, bà còn muốn làm gì nữa đây?...


Băng Di vẫn im lặng, cứ kệ đi, cứ cho mọi người nghĩ như vậy đi. Nhỏ lại cười, chua xót.
“Chát”
- Ông nói thế đủ chưa?_Hạ Băng tức giận tát Minh Nhật. Tiếng chát vang lên đau nhói.


- Đủ rồi đấy._Thiên Duy chẳng biết làm gì cả, chẳng thể lại mà bênh vực hay an ủi Băng Di, cũng chẳng thể lại mà ngăn Minh Nhật lại…
Sự im lặng bao trùm lấy cả căn phòng, chẳng biết nói gì cũng chẳng biết làm gì. Chi bằng cứ để thời gian làm chủ, để thời gian giải quyết hết mọi chuyện.
Lực bất tòng tâm.


Có lẽ, im lặng là giải pháp tốt nhất lúc này.
Minh Nhật chẳng biết làm gì cả, ngay tại lúc này. Dường như mọi thứ đã quay lưng với cậu. Cậu sẽ xin nghỉ học để về nhà, thăm mẹ, quên đi mọi chuyện hay cũng có thể là chạy trốn thực tại.
...
- Cô có tư cách nói với tôi câu đó sao?
-...


- Một người đã cướp chồng người khác thì có tư cách gì mà nói tôi nên làm thế này nên làm thế kia. Cô không biết nhục nhã sao?
- Tôi…
- Bần cùng đến mức phải cướp chồng người khác sao?
- Tôi… thực sự rất hối hận.


- Ha ha, hối hận sao? Nực cười thật. Hối hận sao lúc đó còn làm thế. Ngủ với chồng tôi trong lúc tôi đi công tác, hai người thực sự, quá tàn nhẫn.
-...


- Cô nói là coi Minh Nhật như con trai, thử hỏi cô xem nó như con trai thế nào khi mà lại chính là người làm gia đình nó tan vỡ, làm nó thiếu đi tình thương của bố. Nó lúc nào cũng nghĩ cho cô, lúc nào cũng hai tiếng bác Nhu bác Nhu rồi sao, cô lại lấy đi người bố của nó, từ bi ban cho nó thêm một người anh cùng cha khác mẹ - Lâm Vũ. Cô có thấy quá đáng không?


Từ ngoài cửa thấp thoáng một bóng người. Minh Nhật gần như gục ngã trước thực tại quá đỗi tầm thường và mong manh như thế này. Tất cả không phải là sự thật. Hãy nói đi, rằng cậu nghe nhầm.
Không. Tất cả là giả dối, giả dối mà thôi.


Minh Nhật đứng chôn chân tại chỗ như người mất hồn, gương mặt tái đi, đầu lắc qua lắc lại như không tin vào mắt mình, không tin vào tai mình.


Trước mặt cậu là hai người phụ nữ mà cậu yêu thương và quý trọng nhất, người mẹ của cậu và bác Nhu-người bác mà cậu luôn coi là bác ruột, luôn yêu quý, luôn kính trọng…
Tất cả là sao?
Cậu không hiểu và cũng không muốn hiểu.


Cái gì, bố cậu ngoại tình với bác Nhu khi mẹ đi vắng ư? Bác Minh là bố cậu và Lâm Vũ là anh trai cùng cha khác mẹ với cậu ư? Không, không phải mà.
Minh Nhật cứ đứng thế, đứng bất động. Nước mắt cậu rơi.


- Mẹ à, bác Nhu à, hai người hãy nói không phải là sự thật đi mà. Con xin hai người, hãy nói không phải là sự thật đi._Minh Nhật cố níu kéo cái sự giả dối suốt mười mấy năm qua kia.
Cả mẹ cậu, bác Nhu đều đau xót. Đau lắm.


Trái tim nhỏ bé của Minh Nhật không đủ chỗ cho những vết thương này, cậu quá mệt mỏi rồi. Nước mắt không ngừng rơi. Cậu cứ đứng thế, cứ khóc.
Khóc cũng được, khóc để quên đi mọi chuyện, khóc để quên đi nỗi đau, khóc để quên đi cái thực tại đang dằn xé trong tâm can.


Bầu trời đổ mưa, khóc thương cho một cậu nhóc.
Quá đau đớn.
Minh Nhật không quan tâm đến xung quanh nữa, cậu chỉ biết chạy, chạy ra ngoài làn mưa lạnh giá. Cô đơn lắm. Lạnh lắm.
Mẹ cậu và bác Nhu chỉ biết nhìn theo mà đau đớn, họ chẳng thể làm được gì cả, họ đâu đủ tư cách.


Một vòng tay ấm áp ôm Minh Nhật từ phía sau.
- Minh Nhật à, đứng yên đi. Tôi biết là ông đau mà, ít ra tôi còn làm được thế này._Hạ Băng khóc.


Minh Nhật chẳng nói gì cả, chỉ đứng yên đó, mặc cho làn nước mưa lạnh buốt tạt vào mặt. Hạ Băng vẫn im lặng ôm lấy tấm lưng của Minh Nhật, ôm như để cảm nhận được cái nỗi đau trong tim cậu bạn. Nhỏ đã thấy hết mọi việc, nhỏ biết Minh Nhật đau như thế nào mà, nhỏ không muốn cậu đau, nhỏ chỉ muốn được chia sẻ nỗi đau với cậu bạn.


Cả hai đứng lặng trong làn mưa lạnh giá, cùng nhắm mắt để cảm nhận cái lạnh, trong làn mưa hay cũng chính là trong trái tim mong manh đã có nhiều vết rạch.
Đau…






Truyện liên quan