Chương 25: Đàn anh?
Tục ngữ nói, lúc người xúi quẩy uống nước đều bị nghẹn, lúc Văn Bân xúi quẩy không uống nước cũng bị nhức răng.
Cuối tuần ở khu vui chơi chơi đến cực khùng, ngủ quá muộn, thời điểm rời giường ngày thứ hai đã gần chín giờ.
Văn Bân nhanh chóng phóng vào buồng vệ sinh, rửa mặt sạch sẽ, quần áo mặc gọn gàng, cách ăn mặc theo kiểu chuẩn bị đi chụp ảnh tốt nghiệp, lúc ra cửa vội vàng uống ít nước, kết quả bị sặc.
Âm thầm nguyền rủa một tiếng, tiếp tục đi ra ngoài, phịch một tiếng, cái trán đụng vào trên tường, một trận choáng váng hoa cả mắt.
Văn Bân vận khí luôn luôn không tốt, thời điểm xui xẻo mỗi lần đi, liên tiếp phiền toái tựa như vô giúp vui mà ùa lên —— rời nhà đi một đoạn đường rồi, từ giữa đường từ nhà đến trường, trời đột nhiên bắt đầu mưa, không mang dù.
Chạy phía trước, đường xá xa xôi, chạy trở về, như cũ đường xá xa xôi.
Mưa to tầm tả, Văn Bân rơi vào đường cùng đứng trên bục bến xe công cộng tránh mưa, kết quả tốc độ xe đi ngang qua quá nhanh, bắn lên một tảng lớn bọt nước, đem áo sơmi mới trắng tinh biến thành nơi nơi lấm tấm, mặt cũng bị biến thành da chim sẻ —— tràn đầy tàn nhang.
Văn Bân phẫn nộ dị thường, cúi đầu nhìn đồng hồ, còn kém mười lăm phút đến thời gian chụp ảnh tốt nghiệp, làm sao bây giờ?
Bất đắc dĩ dùng tay áo lau mặt một phen, theo hướng trường học phóng đi.
Lần này ảnh tốt nghiệp là toàn bộ học viện năm bốn thống nhất chụp, lớp Văn Bân bọn họ vừa lúc sắp xếp hơn mười giờ.
Văn Bân một bên hướng trường học chạy, một bên hồi tưởng tin nhắn lớp trưởng: “Theo số hiệu mà xếp hàng đi vào chụp ảnh, cậu là thứ tư, quá hạn không chờ, làm ơn đừng muộn! Phải mặc áo có cổ, tốt nhất áo sơ mi trắng, ảnh chụp chính là phải dán trên giấy chứng nhận tốt nghiệp, anh zai cậu chỉnh đốn sạch gọn lại cho tôi!”
Sạch sẽ thật, đều thành chim sẻ. Văn Bân bất đắc dĩ nghĩ.
Có lẽ đến lúc đó có thể mượn quần áo thằng bạn nào đó rồi thay, ít nhất tới trường trước, không tới muộn rồi hãy nói.
Một đường dầm mưa vọt tới trường học, hướng địa điểm chỉ định chụp ảnh chạy như điên, bởi một bên chạy một bên xem đồng hồ, lúc quẹo vào bị một người thân thể rắn chắc đụng vào nhau……
Văn Bân nghĩ muốn chuồn mất, kết quả bị người nọ như túm gà con từ sau cổ áo đem Văn Bân xách trở về.
“Hiểu lễ phép không, đụng vào người khác mà không lời xin lỗi?” thanh âm lãnh tới cực điểm, cư nhiên mang theo ý cười, ngón tay khỏe mạnh cứ như sắp đem quần áo xé nát túm sau cổ Văn Bân.
Chiếu theo một đống giấy trắng trên mặt đất, hình như là tài liệu quan trọng gì đó, hiện tại đã bị mưa làm ướt.
Văn Bân cảm thấy thầm kêu không xong, vội vàng gục đầu xuống ngoan ngoãn cúi mình vái chào: “Thực xin lỗi, mình có việc gấp, có thể thuận tiện đi được không?”
Nói xong bỏ tay người nọ ra, làm bộ muốn chạy, mới vừa nhấc chân, lại bị túm trở về ——
“Nhặt lên.”
Người nọ dùng một bộ khẩu khí mệnh lệnh nói.
Văn Bân có chút không kiên nhẫn, nhìn nhìn đồng hồ, thời gian còn kém vài phút nữa, buổi sáng thức dậy vẫn chuyển động không ngừng, vốn đọng lại một bụng tức giận, hiện tại vừa vặn thoáng cái núi lửa phun trào: “Nhỏ mọn như vậy để làm chi? Lão tử có việc gấp anh nghe không hiểu a! Chậm trễ chung thân đại sự lão tử mẹ tụi bây phụ trách được hả?”
Văn Bân nghiêng đầu hung hăng bỏ tay y ra, “Tôi nói anh em, tôi bị muộn rồi, tạm biệt.”
Người nọ đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng câu lên: “Cậu là học sinh của học viện nào, đụng vào người còn kiêu ngạo như vậy, nhưng thật ra rất cá tính đấy.”
Đầu ngón tay nhanh chóng với trực tiếp đến túi áo trước ngực Văn Bân, móc ra thẻ học sinh, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa gắp lên nhìn thoáng qua: “Văn Bân?”
Văn Bân chỉ cảm thấy y cười có chút quỷ dị, vội vàng từ trong tay y đem thẻ học sinh đoạt trở về, lúc này mới chú ý tới mặt của y —— điển hình mỹ nam tử, khuôn mặt nhìn qua trái lại có chút ôn nhu dễ thân, bất quá nụ cười kia, làm cho người ta lưng sợ hãi.
“Văn Bân bạn học, mục thầy giáo trống, muốn theo tôi tới chỗ giáo vụ một chuyến chứ?”
Văn Bân sợ tới mức run rẩy, ngẩng đầu lên: “Anh là thầy giáo?” Kháo, sao lại có thầy giáo còn trẻ như vậy, nhìn qua giống như bọn người nghiên cứu sinh kia, ăn mặc cũng thực mốt của giới trẻ, một chút cũng không có bộ dáng thầy giáo……
“Tôi họ hạ.” Người nọ mỉm cười nói.
“Ách, thầy Hạ khỏe, em có mắt không nhìn được thái sơn, ngài đại nhân đại lượng, coi như em vừa rồi thả một trận xú khí quên đi! Em thật sự vội đi chụp ảnh tốt nghiệp, cho nên mới không cẩn thận đụng phải ngài, lại cãi ra ác ngôn, em đã khắc sâu được ý thức sai lầm!”
Thầy giáo họ Hạ mỉm cười, thản nhiên nói: “Văn Bân bạn học, lần sau đi đường mời em dùng tư thế nhân loại, không cần giống như ngựa hoang được cởi cương mà nhanh chân chạy như điên, hiểu chứ?”
Văn Bân ngoan ngoãn gật đầu: “Thầy giáo huấn rất đúng, em khắc sâu trong tâm.”
“Tốt lắm, đi thôi.”
“Cám ơn.”
Nói xong, xoay người tiếp tục dùng tư thế phi nhân loại chạy vội đi.
Nhìn bóng dáng cậu điên cuồng chạy, Hạ Phong có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại
“Từ Phong, cậu ở đâu?”
“Mới vừa tắm rửa xong.”
“Ah, tôi hôm nay tới trường học mấy cậu lấy tư liệu, không nghĩ tới trong sân trường gặp được một quỷ con liều lĩnh đáng yêu, hình như kêu Văn Bân đấy……”
Bên kia trầm mặc một lát, hạ giọng nói: “Đừng theo tôi nói ngoằn ngoèo, nói đi, cậu ta làm sao?”
“Đụng phải tôi một chút, đem tài liệu tôi vất vả đánh ra toàn bộ đi dầm nước.”
“Vậy đi đánh lại một lần nữa.” Thanh âm lạnh lùng.
Hạ Phong cười cười, khe khẽ thở dài: “Cậu ta hình tượng phi thường nghèo túng, toàn thân nước bẩn, vẻ mặt đen bẩn, nhìn qua thập phần khiến người đau lòng a……”
“Được rồi, tôi hiện tại qua, cậu mau trở lại chỉnh sửa đi.”
Hạ Phong mỉm cười: “Chúc may mắn.”
Lầu dạy học chật ních học sinh lớp tốt nghiệp, Văn Bân tìm được khu vực lớp mình, bị mấy học sinh cười nhạo một trận: “Có… lầm hay không, mầy mặc thành như vậy chụp ảnh tốt nghiệp?”
“Ai, Văn Bân đồng môn tụi tao vẫn đường suy sút, bất quá hôm nay cũng rất phế nha.”
Văn Bân nhức đầu, bất đắc dĩ nói: “Lão tử hôm nay xúy quẩy, không có biện pháp!” Nói xong, lại đặt tay ở trên vai một nam sinh mập mạp phía trước, nhếch miệng cười nói: “Bạn thân mầy chụp xong lúc sau quần áo cho tao mượn mặc một chút, được chứ?”
“Mầy cũng không nhìn hình thể hai ta một cái, áo sơ mi của tao mầy cũng có thể làm áo bành tô mà mặc.”
Văn Bân mắt nhìn thắt lưng thùng nước của nam sinh kia, quả thật có điểm xấu hổ, đáng tiếc theo số phân tổ xếp hàng, trong một đội này tất cả đều là nữ sinh, chỉ có một thằng sinh vật giống đực còn lại là một thằng cực mập……
“Không có việc gì, dù sao chỉ chụp bộ phận mặt tới bả vai.”
“Kia cũng không được, tao bên trong không có mặc quần áo, cởi cho mầy, vòng tròn bơi lội trên bụng tao không phải bị chư vị mỹ nữ thưởng thức tới, kia đả kích lòng tự trọng của tao rất nhiều a.”
Bé mập này kỳ thật rất cởi mở, đã muốn béo như vậy còn cả ngày ăn khoai chiên, khi đi học đều nhai nhai, thể tích cứ như gấu.
Cho nó ở trước mặt mọi người cởi quần áo, quả thật rất không có nhân đạo……
Văn Bân đang lúc buồn rầu, đột nhiên nghe được một thanh âm lạnh lùng: “Văn Bân bạn học, tới đây một chút.”
Văn Bân trực giác thanh âm kia rất quen thuộc, như giục hồn u ám ảm đạm tối tăm, da đầu không khỏi một trận run lên, nghi hoặc quay đầu lại, sau xác nhận hành lang bên kia có người kêu mình, lúc này mới quay đầu đi đến chỗ quẹo ——
Nơi đó một người đàn ông dáng người cao ngất đứng, dựa vào tường, hai tay vây quanh trước ngực, đang đánh giá Văn Bân, ánh mắt lãnh đạm.
Văn Bân nghi hoặc chỉ chỉ mũi của mình: “Anh gọi tui?”
Người nọ gật đầu.
Văn Bân lúc này mới thấy rõ dung mạo hắn, đẹp trai mà mặt đường hoàng, ngũ quan xinh xắn, đôi môi mỏng như điêu khắc, lúc này đang hơi hơi nhếch lên, lộ ra lãnh ý làm cho người ta lạnh cả người, mày cũng khẽ cau, tựa như phi thường không hờn giận.
“Tôi đến thông tri cậu, buổi chiều đến chỗ đó gặp mặt đạo sư.” Ngữ khí lãnh ngạnh.
“Đạo sư?” Văn Bân nghi hoặc nhức đầu.
Người nọ kéo nhếch lên khóe miệng: “Quen biết một chút, tôi tên Từ Phong, là đàn anh của cậu, cũng là trợ giảng, về sau học nghiệp của cậu liền từ tôi phụ trách.”
“A?” Bị tin tức cả kinh này há to miệng, Văn Bân thức thời phanh lại đem chữ “Kháo” cấp nghẹn trở về, nghĩ thầm: có lầm hay không, nghe nói đạo sư là một ông già sáu mươi tuổi, giờ tại sao lại toát ra một người đàn anh trẻ tuổi? Nhìn qua bộ dáng ở chung không dễ, còn túm như hoàng đế ấy.
“Đạo sư bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian lắm dạy cậu này nọ, cho nên đàn em về sau có vấn đề gì , xin mời …… Cứ việc tìm tôi.” Từ Phong hạ giọng nói xong, từng chữ tựa như cũng theo hàm răng bài trừ ra, tựa hồ phi thường không kiên nhẫn.
Bị một câu đàn em kia của hắn kêu đến choáng váng, Văn Bân lúc này mới xác định tên đối diện không phải đang lừa người, trong lòng mặc dù đang phỉ nhổ hắn bộ dáng thối thí, ở mặt ngoài vẫn là trang bé ngoan.
Nghiêm túc gật gật đầu, lộ ra tươi cười tươi cười: “Đàn anh khỏe, về sau xin nhờ đàn anh chiếu cố nhiều hơn.” Nói xong, lễ phép cúi mình vái chào, nghĩ muốn cho đối phương lưu lại ấn tượng đầu tiên tương đối tốt đẹp —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là xem rụng nhẹ cái áo sơmi và mặt tràn đầy ô nước.
“Tôi đương nhiên sẽ hảo hảo ‘chiếu cố’ cậu.” Từ Phong mỉm cười, thản nhiên nói: “Đi theo tôi.”
Văn Bân đi theo phía sau hắn, tổng cảm thấy đàn anh này hình như ở chung không dễ, toàn thân cao thấp tản ra một loại hơi thở đáng sợ lạnh như băng, như ẩn chứa lực lượng gì đó, tùy thời đều có thể bùng nổ một phát đem người tiêu diệt cái loại này còn siêu cấp lớn hơn cả boss.
Mà chính mình đi theo phía sau hắn, giống như là thái giám đi theo hoàng đế—— loại cảm giác này thực con mẹ nó khó chịu.
Theo hắn tha đi mấy vòng, tới lầu ba phòng nghỉ giáo viên, đẩy cửa vào, không một bóng người.
Văn Bân không hiểu lý do cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, người này chọn địa phương như vậy có phải muốn giáo huấn mình hay không ? Nghe nói một số đàn anh đàn chị lần chịu đạo sư khi dễ, chờ đạo sư thu sư đệ sư muội lúc sau, liền biến thành đem loại khi dễ này chuyển dời đến trên người người mới, theo chậm rãi phân tích tự mình đọng lại cảm xúc buồn bực, thế là loại này giai cấp hóa áp bách một thế hệ lại truyền thừa một thế hệ tiếp, phát dương quang đại hơn nữa …… (phát dương quang đại: làm rạng rỡ truyền thống)
Càng nghĩ càng cảm thấy da đầu run lên, ngẩng đầu, chỉ thấy hắn rót ly nước, ngồi ở trên ghế sa lon nhàn nhã uống, bờ môi bởi vì trơn bóng mà càng trở nên thêm gợi cảm, hầu kết cao thấp chuyển động, thậm chí có phần nước đọng theo chiếc cằm hoàn mỹ của hắn chảy tới bờ ngực để mở, theo phập phồng của ngực, giọt nước hiện ra sáng bóng thản nhiên, tôn thêm nước da màu mật ong tản mát ra hormone cường đại —— chậc chậc, trong phim truyền hình nhiều nhân vật phản diện, cũng chỉ giống hắn túm như vậy, vẻ mặt nhàn nhã, bộ dạng ngạo thị thiên hạ, thật làm cho người khác khó chịu.
Văn Bân không khỏi lại giương mắt ngắm bờ ngực hắn.
“Xem đủ chưa?” Từ Phong ánh mắt lạnh lùng đảo qua mặt Văn Bân.
Văn Bân nghĩ thầm, nghìn xuyên vạn xuyên mông ngựa không xuyên, không bằng nịnh nọt hắn trước, miễn cho hắn tr.a tấn mình ——
“Đàn anh dáng người thật tốt, bình thường thường xuyên hay rèn luyện đi? Khiến người ta hâm mộ a……”
“Nga? Cậu muốn nhìn dáng người đẹp của tôi sao.” Từ Phong cười đến tà ác.
Văn Bân trán chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, vội vàng nói sang chuyện khác: “Thời gian hình như tới rồi, nếu không thì em đi chụp ảnh trước đây.”
“Cậu cứ để bộ dạng này mà đi chụp ảnh?” Từ Phong ánh mắt vòng quanh toàn thân Văn Bân xoay chuyển, thản nhiên nói: “Đi nhà vệ sinh rửa cái mặt đi, thời gian không quan hệ, có thể đến tốp tiếp theo.”
“Lớp trưởng tụi em nói qua trễ không đợi.”
“Đó là gã sợ cậu muộn, hù dọa cậu thôi.” Từ Phong thiêu thiêu mi: “Đi rửa mặt, thuận tiện, gột rửa cái miệng.”
“Ách?”
“Nghe nói cậu thực thích mắng chửi người, về sau ở trước mặt tôi, không cho phép nói thô tục, nghe thấy chưa?”
Văn Bân không khỏi một trận chột dạ, mắt nhìn hắn một cái, hắn lại đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt, tiến tới bên tai thấp giọng nói: “Kêu cậu đi rửa mặt không có nghe thấy hửm? Muốn tôi…… Giúp cậu sao?”
“Aha, không cần làm phiền ngài……” Văn Bân sợ tới mức run run một trận, xám xịt bỏ chạy vào nhà vệ sinh, vội vàng cúi đầu dùng nước lạnh rửa mặt, mái tóc cũng biết sửa lại chỉnh tề, xem người trong gương ra dáng loài người, vừa lòng, mới từ nhà vệ sinh đi ra, cười vò đầu: “Thật cảm tạ đàn anh, em đây đi chụp ảnh trước.”
Từ Phong thản nhiên nói: “Đổi bộ quần áo lại đi, cậu như vậy giống cái gì.”
Văn Bân có chút buồn bực nhìn áo sơ mi mình tràn đầy chỗ bẩn, vừa định nói em không mang quần áo để thay, đã thấy Từ Phong đứng lên, cầm áo sơ mi cởi xuống dưới.
Động tác thoát y phục của hắn rất nhanh, Văn Bân chỉ cảm thấy trước mắt một trận hoa mắt, thời điểm chờ kịp phản ứng hắn đã mặt không chút thay đổi thân trên trần trụi, đứng ở đối diện mình, đem áo sơ mi mang theo nhiệt độ cơ thể đưa tới: “Chụp ảnh xong đưa tôi.”
Văn Bân do dự một chút, thân thủ tiếp nhận lấy: “rất cảm ơn.” Một bên âm thầm cảm kích hắn hào phóng rộng rãi, một bên vội vàng đem áo sơ mi vừa ướt đẫm lại vừa bẩn hề hề lột xuống, lại cảm thấy trên người mình đều là nước, sẽ đem y phục người ta làm dơ, vì thế nhếch miệng cười cười: “Em đi lau người trước.” Nói xong liền vội vàng xoay người đi nhà vệ sinh, cầm khăn mặt con lau khô người.
Văn Bân do cầm được y phục mà vui sướng, một chút cũng không nhận thấy được đằng sau đường mắt sắc bén kia vẫn vòng quanh mình xoay chuyển……
Nhanh chóng thay y phục lúc sau, Văn Bân lại cúi mình vái chào, nói lời cảm ơn, một đường chạy đến phòng học đi chụp ảnh.
Cảm thấy mỹ mãn mang theo vẻ mặt sáng lạn tươi cười chụp xong ảnh tốt nghiệp rồi, trở lại phòng nghỉ giáo sư, vốn định đem y phục trả lại cho hắn, đã thấy Từ Phong lại mặc một bộ áo sơ mi khác, ngực rộng mở, bờ ngực lộ ra vẻ khêu gợi, đang dựa vào sô pha xem báo.
“Tốc độ cậu so với ốc sên nhanh một chút, đáng ngợi khen.” Từ Phong đầu cũng không nâng, thản nhiên nói.
Văn Bân gãi gãi đầu, mắt nhìn áo sơmi màu cà phê của hắn , mắt lại nhìn áo sơ trắng mình đang mặc, không khỏi nghi hoặc, hắn chẳng lẽ rời nhà còn mang quần áo dự bị?
“Ách, quần áo em trả anh chứ.” Văn Bân nói xong liền cởi.
Từ Phong buông báo, ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Mặc đi, chờ một chút đi gặp thầy giáo, chẳng lẽ cậu nghĩ muốn quay lại mặc cái da chim sẻ kia?”
Người này thật đúng là lời nói ác độc, nói chuyện mang theo lực công kích cùng lực sát thương cực mạnh, sóng âm sát thương hiệu quả cao tới phạm vi mười mét, cứ như trong game ấy……
“Lúc nói chuyện với người khác cấm không tập trung, đây là tôn trọng tối thiểu đối với người khác .”
Văn Bân mạnh ngẩng đầu, chỉ thấy Từ Phong mặt âm trầm gần trong gang tấc, thời điểm nói chuyện thậm chí ngay cả nhiệt độ hô hấp đều có thể cảm giác được —— bị hơi thở đáng sợ ấy làm hoảng sợ, Văn Bân không tự chủ được lui về sau từng bước.
Từ Phong mặt bình tĩnh tới gần, tay nâng cằm Văn Bân lên: “Nói chuyện với người khác, thỉnh nhìn ánh mắt đối phương, đây là tôn trọng.”
Bị khoảng cách áp sát kia khiến cho có chút lúng túng, Văn Bân tâm lí không thông suốt luống cuống, cẩn thận nghĩ lại cảm thấy là chính mình không hợp đạo lí trước, vì thế ngoan ngoãn gật gật đầu: “Đàn anh giáo huấn rất đúng, em khắc sâu trong tâm.”
“Khắc sâu trong tâm, đối với cậu mà nói, chính là ý tứ vào tai trái, ra tai phải đi.” Từ Phong thanh âm lạnh xuống, trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Xem ra, cậu cần…… Đào tạo lại.”
“Ách…… Em sẽ sửa lại……” Văn Bân không chỗ có thể trốn, tựa vào trên tường ngoan ngoãn cúi thấp đầu.
Từ Phong vươn tay, đặt ở trên vai Văn Bân, thật mạnh đè lại ——
“Không quan hệ, tôi sẽ hỗ trợ, tự tay cải tạo cậu, đàn…… em…… nhỏ……”
Thấy khóe miệng hắn lộ ra tươi cười mang theo lãnh ý, Văn Bân chỉ cảm thấy đầu bị dội một thùng nước lạnh, toàn thân lạnh cái thấu triệt.
Này sẽ không phải là gặp được trong truyền thuyết cái loại đàn anh biến thái sư có”Chứng cưỡng ép” cùng “Đam mê ngược đãi” chứ?
Nhịn không được ở trong lòng tru lên: lão tử thật sự là mệnh khổ a!