Chương 22: Huyệt nói

‘rầm’
Trong phòng tấm đột nhiên truyền tới thanh âm đồ vật rơi xuống, Đan Kì Diệp hoảng sợ, vội vàng nói: “Tôi vừa rồi chỉ là nói mà thôi, ngồi cùng bàn cậu bình tĩnh chút!”


Cuống cuồng thu dọn, Đan Kì Diệp cũng không thể đẩy cửa đi vào xem, cho nên quyết định đem quần áo để ở trên nắm đấm cửa, gõ gõ cửa nói: “Ngồi cùng bàn, tôi để quần áo ở nắm đấm cửa, lát nữa cậu tự mình lấy nha.”
“Ừ.”


Nghe thấy bên trong lờ mờ truyền ra thanh âm của  Tần Dĩ Mục, lúc này Đan Kì Diệp mới yên tâm trở về chơi di động.
Nếu thật bởi vì một câu của hắn mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ áy náy muốn ch.ết.


Chơi di động mãi kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì, nhất là trò chơi trong di động đã bị hắn chơi không biết bao nhiêu lần, di động đối với hắn mà nói chỉ là một màn hình biết phát sáng mà thôi.
‘cạch’
Đi ra?


Tay Đan Kì Diệp căng thẳng, ánh mắt ban đầu nhìn chằm chằm di động nhịn không được liếc sang một bên, như kẻ trộm mà xuyên qua kẽ hở trên tay nhìn thấy cửa phòng tắm mở ra một cái khe nhỏ.


Hơi nước ở bên trong hơi tản ra, Tần Dĩ Mục từ trên nắm đấm cửa lấy quần áo vào, có thể bởi vì nước ở trên người chưa lau khô, làm cho quần áo dán ở trên người, lờ mờ có thể nhìn ra hình dáng của bụng.


available on google playdownload on app store


Áo sơ mi màu trắng thầm nước trở nên trong suốt, này…. So với không mặc cái gì còn kích thích hơn.
Ngón tay của Đan Kì Diệp ở trên điện thoại hơi trắng bệch, hầu kết trượt trượt, nhìn chằm chằm hai hàng cơ bụng kia gần như bị mù.
Hắn, hắn cũng có.


Chính là so với Tần Dĩ Mục ít một… hai ba bốn khối.
Nghĩ đến cơ bụng mình, Đan Kì Diệp không khỏi hơi thương cảm, cũng không biết vì cái gì, mặc kệ là rèn luyện như thế nào, trên cơ thể luôn không thể xuất hiện các múi cơ lớn, có thể do trời sinh là omega nên không có cách luyện thành được.


Hắn lặng lẽ liếc bụng của mình, nghiêng người  xuống là có thể xem rõ cơ bụng của mình, chỉ là hơi thiếu cơ bụng mà thôi.
Khung xương cùng với bắp thịt đầy đặn, không có phần nào quá lớn trên cơ thể, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người mặc quần áo thì gầy mà cởi ra thì có cơ.


Nhưng mà… hắn vẫn ưa có cơ bụng.
Ngay khi cặp mắt của hắn hận không thể dán trên người Tần Dĩ Mục, muốn cẩn thận quan sát cơ bụng là có chuyện gì xảy ra, Tần Dĩ Mục đã ngồi xuống ghế, “Lại đây.”
Cái gì?
Vừa rồi có người nói chuyện sao?


Trong đầu Đan Kì Diệp nháy mắt hiện ra hai câu, chợt phản ứng lại, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, liền thấy Tần Dĩ Mục nghiêng người nhìn mình.


Lúc này hắn đứng dậy, hắn chống một tay lên giường ưu nhã xoay người, động tác nhẹ nhàng rơi xuống đất, hai bước liền vọt tới trước người Tần Dĩ Mục, hắn mỉm cười, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngồi cùng bàn cậu gọi tôi sao?”
Tần Dĩ Mục  lạnh lùng thu hồi tầm mắt, nâng tay đem khăn mặt ném qua.


Đan Kì Diệp còn chưa kịp phản ứng lại sao lại thế này, khăn mặt đã bị mình nằm chặt trong tay, “ngồi cùng bàn?”
Hắn hoài nghi chớp chớp mắt, nhưng mà ở góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đầu của Tần Dĩ Mục.
Và…. Mái tóc ướt sũng kia.


Nháy mắt thấy tóc kia, Đan Kì Diệp linh quang chợt lóe, giống như Bàn Cổ gõ búa xuống để khai thiên lập địa, lập tức hiểu được là ý gì.
Đan Kì Diệp xoay xoay khăn mặt ở trong tay, “Lau tóc? Yên tâm, tôi siêu chuyên nghiệp!”


Hai tay mở khăn mặt ra, chiều dài trái phải như nhau, nhẹ nhàng đặt trên đầu Tần Dĩ Mục, cách khăn mặt dùng tay xoa xoa hai cái.


Ngón tay linh hoạt có chừng mực, ngoại trừ lau khô tóc ở bên ngoài, còn mát xa đầu, Đan Kì Diệp tự cảm thấy tay nghề của mình rất chuyên nghiệp, hắn nhịn không được tiến lên hỏi: “Thế nào? Tay nghề không tồi phải không!”


Không đợi Tần Dĩ Mục nói chuyện, Đan Kì Diệp còn vui tươi hớn hở nói: “Nếu không phải thành tích học tập của tôi tốt, hiện tại đã mở một cửa hàng mát xa ở trên đường, tôi chính là ông chủ.”


“Haiz, người ưu tú, đi đâu cũng sẽ tỏa sáng.” Đan Kì Diệp ‘chậc chậc’ khen nói: “Tôi thật quá tuyệt vời.”
Tần Dĩ Mục: “Ừ.”
“…. Ngồi cùng bàn vừa rồi cậu có phải đồng ý với tôi không?”


Những lời này như trước cũng không được đáp lại, nhưng Đan Kì Diệp vẫn vui tươi hớn hở giúp hắn mát xa tóc.


Chờ sau khi khăn mặt đã ướt, kỳ thật cũng kém không nhiều lắm, nhưng là Đan Kì Diệp buồn chán nghĩ muốn chơi đùa cái gì, cũng không vội vã buông tay, ngược lại ngón tay hắn ở trên đầu Tần Dĩ Mục đo đạc cái gì.


Vừa đo vừa nói thầm, rõ ràng là khoảng cách rất gần, nhưng Tần Dĩ Mục cũng không nói một chữ nào.
Đan Kì Diệp ngược lại có một loại kích động không nói nên lời, Tần Dĩ Mục nhíu mi: “Cái gì?”
Đan Kì Diệp sờ sờ mũi, lại kéo dài một tiếng gọi một câu: “Ngồi cùng bàn ~”


Từ một tiếng này, mặt mày Tần Dĩ Mục nhăn càng nhanh.
Tự bản thân Đan Kì Diệp cũng không chịu nổi, vỗ vỗ cánh tay để giảm cảm giác tê dại, ho nhẹ một tiếng, đứng đắn nói: “Cậu cũng biết trên cơ thể người có huyệt vị đúng không.”
“Ừ.”


“Hơn nữa, huyệt vị trên đầu cũng rất nhiều, chính là trong cuộc sống hằng ngày cũng không ai để ý.” Vừa nói chuyện, ngón tay Đan Kì Diệp ở trên đầu Tần Dĩ Mục vạch tới vạch lui, giống như là dựa theo lộ tuyến vừa rồi đi lại một lần.


Đột nhiên, Đan Kì Diệp dừng tay, ngón trỏ tinh chuẩn đặt giữa đỉnh đầu, “Nơi này—-!”
“Chính là ‘huyệt nói’ trong truyền thuyết.”
Tần Dĩ Mục: “…..”


Đan Kì Diệp vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói lời thành khẩn: “Ngồi cùng bàn cậu đừng không tin, khi ấn huyệt đạo này xuống, người không muốn nói chuyện sẽ nói không ngừng lại được.”
“Ngược lại, thích nói chuyện thì một câu sẽ không nói.”


“Chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái….. ôi? Ngồi cùng bàn cậu làm gì vậy?”
Đan Kì Diệp còn chưa ra tay, Tần Dĩ Mục trực tiếp đứng lên kéo hắn, ôm hắn đặt lên ghế.
“Ngồi…. a!” Nói một nửa, khăn mặt từ trên đầu rơi xuống, chà xát ở trên đầu hắn một chút.


Đan Kì Diệp hoảng loạn muốn nắm tay hắn, khiến cho hắn đừng lộn xộn, kết quả ánh mắt lại không nhìn thấy, hai tay nắm loạn nửa ngày cũng không tóm được người, sau đó đột nhiên cảm giác có vật gì đó ở bên tay mình, lúc này hắn liền cong ngón tay, vừa lúc nắm được cổ tay Tần Dĩ Mục.


—- sau đó hai tay hắn đều bị Tần Dĩ Mục nắm lại.
Đan Kì Diệp: “…..”
Ngồi cùng bàn cậu học xấu!
Tần Dĩ Mục dùng một tay đem đầu của hắn làm rối loạn.
Lúc dừng lại, Đan Kì Diệp nhìn thấy ‘sư tử xù lông’ trong gương lập tức không dám nhận đây là mình.


Tần Dĩ Mục lấy lại khăn mặt, thản nhiên nói: “Ngây thơ.”
“Không phải ngây thơ.” Đan Kì Diệp ôm lấy thân hình nhỏ gầy của mình, hùng hổ vỗ bàn, “Tôi là đang giáo dục kiến thức y học cơ bản cho cậu, cậu xem cậu đã làm gì với tóc của tôi.”
“Câm miệng.”


“Không, muốn!” Đan Kì Diệp nói từng chữ, giống như muốn khiêu khích mà mở miệng ra thật lớn, “Cứ nói cứ nói.”
“ ‘Huyệt nói’?”
Nghe ra sự nghi ngờ trong lời nói của Tần Dĩ Mục, Đan Kì Diệp hơi sửng sốt một chút.


Vừa rồi Tần Dĩ Mục giống như thật sự chọc vào cái gọi là—- ‘huyệt nói’ kia.
Đan Kì Diệp nâng mắt nhìn hắn một cái, tười cười trên mặt hầu như không kiềm chế được.
Tôi ngây thơ…. Vậy cậu vì sao lại tin người ngây thơ như tôi chứ?






Truyện liên quan