Chương 30: Không phải của mình, tôi không lấy
Trầm mặc! Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn trầm mặc. Nếu cứ tiếp tục ầm ỹ thì sẽ chẳng được gì cả, có lẽ mấy người đó ồn ào thêm vài ngày nữa, thì sẽ cảm thấy chán thôi.
Cô vừa mới đem cái chăn tơ mới tinh kia thu lại, chuẩn bị đi thì chợt phát hiện ra, không biết tự lúc nào, Mặc Nhật Tỳ đã đứng yên bên cạnh mình, trong tay còn cầm theo một cái thùng giống như cái thùng ban sáng.
Hắn thấy cô đang kinh ngạc nhìn mình, liền không nhịn được cười dịu dàng. Hắn đặt thùng trong tay xuống, thản nhiên nói: "Tôi sợ em còn thiếu đồ, nên vội đem tới cho em".
Hắn thu hết tất cả mọi chuyện vào trong mắt, tuy chuyện này là do hắn cố ý gây ra, nhưng hắn vẫn muốn nhìn xem cô gái này có thể làm được những gì, có thể kiên trì được bao lâu?
Lý Quả vô cùng xấu hổ, thật không ngờ lại bị Mặc Nhật Tỳ bắt gặp, cô xấu hổ ôm chăn.
Rốt cuộc, đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy anh ta cũng không đáng ghét đến vậy, cô hơi mỉm cười, nói: "Cám ơn anh, đợi tôi có tiền, tôi sẽ trả lại tiền chăn cho anh".
Cô thấy được, hai tấm chăn tơ này là đồ tốt, ít nhất là cô chưa từng thấy ai dùng chăn tốt như thế, vừa mềm mại lại thoải mái đúng là chưa từng thấy qua.
"Quả Quả, em lại khách sáo rồi. Tôi thích em, chỉ muốn làm vài chuyện cho người mình thích mà thôi, chẳng lẽ em còn so đo với tôi nữa sao?" Mặc Nhật Tỳ thâm tình nói, giống như coi cô là bảo vật vậy.
Mặt Lý Quả đỏ bừng, tim đập như hươu chạy, đầu óc trống rỗng, không biết nên trả lời thế nào. Thế nhưng, cô tỉnh lại rất nhanh, bởi vì có một vài ánh mắt hung dữ đang nhìn mình. Chẳng cần nhìn cô cũng biết là ai.
"Anh là anh, tôi là tôi, không thể vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác được, tiền tôi nhất định trả cho anh". Cô kiên định nói. Không phải vì những ánh mắt làm tổn thương người khác kia, mà vì đó là nguyên tắc của cô, không thể nhận bừa của người khác được.
Mặc Nhật Tỳ chăm chú nhìn cô, phát hiện bản thân vẫn có đôi chút không hiểu được cô gái nhỏ này. Ai mà chẳng vui vẻ khi nhận được đồ tốt, ai mà chẳng muốn nhận được thêm nhiều thứ nữa từ hắn? Cô, dường như có chút khác biệt.
"Phải rồi, phải rồi, tôi suýt chút nữa thì quên, cái này trả lại cho anh". Nói đến đây, Lý Quả đột nhiên nhớ đến nhẫn kim cương Mặc Nhật Tỳ tặng, lập tức lục túi, lấy ra đưa cho anh ta.
"Những đồ điểm tâm kia, bởi vì không để được lâu, nên tôi đã ăn rồi. Cám ơn anh, những thứ đắt tiền như vậy, tôi không thể nhận".