Chương 39: Cô ấy không chết
"Đây là thật sao?" Lý Quả giống như một du hồn, mắt không có tiêu cự nhìn người bên cạnh, thì thào hỏi, đã mất đi sức sống ngày xưa.
"Có lẽ Tú Tình bị chuột rút, sau đó liền chìm xuống. Quả Quả, không liên quan đến chị đâu, chị đừng tự trách mà."
Người luôn đứng bên cạnh và đỡ lấy Lý Quả, không phải ai khác, chính là em họ Lý Lan của cô.
Sau khi Lý Lan thấy Lý Quả bị đánh, liền lập tức đỡ lấy Lý Quả, sợ Lý Quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sắc mặt Lý Quả trắng bệch, cô lắc lắc đầu, đầu óc trống rỗng, vô cùng khủng hoảng, vô cùng bất an. Một người còn đang sống sờ sờ, đột nhiên có thể biến mất, cô thật sự chẳng thể tiếp nhận được.
"Đều là lỗi của chị, lỗi của chị". Cô thì thào nói. Trong mắt dường như không chứa bất kỳ ai, tất cả đều rất mơ hồ.
Lý Lan rất buồn rầu, chỉ có cô biết, tất cả đều không phải lỗi của chị họ. Chỉ tại hai người kia cứ nghĩ quẩn trong lòng, chỉ biết đố kỵ, vậy còn trách ai được? Chỉ có thể trách chính họ mà thôi.
"Là chị, là chị."
Trong lòng Lý Quả vô cùng hối hận, lúc trước cô nên sớm nhường lại, sớm tránh xa, thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay.
Lúc này, Lý Lan không biết nên nói gì, hiện tại, Lý Quả đang hoảng hốt, có nói gì thì cũng không nghe lọt.
"Hung thủ, hung thủ." Sau khi Hà Tiểu Ngân bị mọi người kéo ra, vẫn không ngừng vừa khóc vừa kêu Lý Quả.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lý Quả đang thất hồn lạc phách, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, đủ loại suy đoán cũ rích đều lần lượt xuất hiện.
Lý Lan kéo Lý Quả xuyên qua đám đông, đi về phía ký túc xá, dẫn Lý Quả về phòng.
"Lan Lan, là lỗi của chị". Trở lại ký túc xá, sau một hồi sững sờ, Lý Quả mới dần khôi phục lại lý trí, vô cùng đau thương nói.
"Chị không có lỗi gì trong chuyện này cả, yên tâm, em nghĩ Tú Tình sẽ không sao đâu. Vừa nãy, lúc được cứu lên, cô ấy cũng đã tỉnh lại rồi, Tiểu Ngân hơi phóng đại thôi".
Lý Lan tận mắt thấy Vu Tú Tình sau khi được cứu lên đã tỉnh lại, cô cảm thấy Hà Tiểu Ngân đang chuyện bé xé ra to, chỉ là mượn dịp này để trút giận mà thôi.
Lý Quả vừa nghe trước khi bị đưa đi, Vu Tú Tình đã tỉnh lại, liền thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cùng thân thể cứng ngắc cũng dần buông lỏng, không còn hoảng loạn như lúc trước.
"Lan Lan, có thật không? Em không gạt chị chứ?" Cô không yên lòng hỏi lại. Cô chỉ sợ em họ vì muốn an ủi mà gạt mình, nên hỏi lại cho chắc.