Chương 40: Đến chỗ tôi ngồi một chút
“Chị dâu, đi thôi.”
Cố thủ trưởng đưa người đi, Lục Hiểu Phong liền muốn kéo Khả Lan cùng đi.
Nhưng cậu vừa mới đưa tay chuẩn bị kéo cánh tay Khả Lan, bàn tay vừa đưa ra một nửa, rồi lại như nhớ ra cái gì, lại thu tay trở về.
Đây là người phụ nữ của đại ca!
Không được vô lễ!
“Hả?......” Khả Lan nghe thấy Lục Hiểu Phong nói, vẻ mặt hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hiểu Phong.
Đi?
Đi với Cố thủ trưởng?
Xem ra Lục Hiểu Phong cũng không biết gì!
“Mọi người đi đi, tôi còn có chuyện!” Khả Lan nhỏ giọng nói với Lục Hiểu Phong.
Lục Hiểu Phong không kịp phản ứng, cô cũng không vội nói chuyện của mình và Cố thủ trưởng, để Cố thủ trưởng giải thích với cấp dưới của mình đi.
“Chị dâu, chị còn có chuyện gì? Ở đây rất phức tạp, chị đi cùng sẽ an toàn hơn.” Lục Hiểu Phong nghe thấy Khả Lan nói, vội vàng nói.
Đại ca mới giao người cho cậu, cậu không thể làm mất người!
Hơn nữa, lúc nãy cậu thấy cháu gái Dương tướng quân đi theo đại ca ra ngoài.
Chị dâu không lo?
Lục Hiểu Phong không buông tha, khiến Khả Lan cảm thấy im lặng.
Cô không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý.
Nhưng lúc này cô lại thấy Vưu Kỷ Mỹ bị mang ra ngoài.
Vưu Kỷ Mỹ tóc tai xốc xếch, trước ngực có dấu đỏ như trái mâm xôi, mắt liếc nhìn Khả Lan một cái.
Khả Lan thấy bộ dáng Vưu Kỷ Mỹ, sững sờ, nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Rất kỳ quái!
Hình khiêu ɖâʍ, tham ô!
Nhìn qua giống như là quan chức cấp cao phạm lỗi, quân đội thanh lý môn hộ.
Nhưng.....Hôm nay là tiệc về hưu của Dương tướng quân, thanh lý môn hộ, có phải quá không hợp tình người?
Hơn nữa, chuyện xảy ra quá trùng hợp, trùng hợp đến nỗi làm cho người ta cảm thấy tất cả đều có âm mưu.
Cố thủ trưởng ở đây lén bắt người, Dương tướng quân lại công khai mọi chuyện.
Cảm giác kia, giống như.....bỏ xe bảo vệ tướng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Khả Lan khẽ run lên.
Chẳng lẽ nói, tất cả mọi chuyện hôm nay, cũng chỉ là một cái bẫy, bẫy trong bẫy?
Nghĩ tới đây, Khả Lan lắc đầu, khẽ cười, không nghĩ tiếp nữa.
Vòng quyền quý thật loạn!
Bởi vì Vưu Kỷ Mỹ, cô đi theo Lục Hiểu Phong, muốn nhìn xem, sau đó, sẽ xảy ra chuyện gì.
Hình như hôm nay “Danh Tước” đã sớm chuẩn bị tốt, dọc đường đi, không thấy một bóng người.
Cho đến khi đi ra phía sau “Danh Tước”, những nam nữ tội phạm được đưa lên xe, lúc này Lục Hiểu Phong mới chạy đi, nói là phải lái xe, nói Khả Lan đứng im tại chỗ, rồi đưa cô đi xem chỗ ở.
Khả Lan không trả lời, thấy Lục Hiểu Phong đi xa, nghiêng đầu rời đi.
Xem chỗ ở?
Tin tưởng nếu ở lại Lục Hiểu Phọng gặp Cố thủ trưởng, nhất định sẽ không còn muốn đưa cô đi xem chỗ ở nữa.
Mà chuyện hôm nay, Khả Lan nghĩ lại vẫn còn hơi sợ.
Ai cũng không nghĩ tới, chuyện ngày hôm nay lại là bẫy trong bẫy.
Chỉ sợ Vưu Kỷ Mỹ cũng chưa từng nghĩ tới, chuyện sẽ thành như vậy.
Nếu không ai muốn vào tù chứ!
Nếu như, cô không quen Cố thủ trưởng, có phải giờ phút này cũng bị bắt đi rồi?
Sau khi bị bắt, vào tù, muốn ra, chỉ sợ rất khó.
Thật nguy hiểm!
“Haiz......”
Khả Lan cúi đầu, thở dài một hơi, bình ổn tâm tình của mình.
Rồi sau đó ngẩng đầu, lại thấy Cố thủ trưởng đang im lặng đứng trước mặt cô.
Vẻ mặt anh bình tĩnh tự nhiên, môi mỏng mím chặt, hai mắt sâu thẳm tối tăm.
Nhìn thấy Cố thủ trưởng đứng trước mặt, Khả Lan hơi ngừng lại, dời bước, đi chỗ khác.
Không chọc nổi, tránh đi!
Nhưng......Cố Thành Viêm lại vươn tay, bắt lấy cánh tay của Khả Lan, vung tay lên, đem áo khóa, choàng lên người Khả Lan.
Áo khoác, có mùi thuốc lá nhàn nhạt, dần dần truyền tới miệng mũi Khả Lan.
Mùi vị quen thuộc....Nhưng mùi thuốc lá quá nồng.
Cố thủ trưởng hút bao nhiêu thuốc?
Tại sao lại hút?
Trong lòng Khả Lan khẽ run, nghiêng đầu xem xét Cố thủ trưởng cẩn thận.
Chỉ thấy môi mỏng của anh mím chặt, hai mắt tối tăm, nhìn thẳng về phía cô.
Nhìn thấy vẻ mặt Cố thủ trưởng, cơ thể Khả Lan cứng ngắc, cúi đầu, chậm rãi nói: “Đi một chút là tới ký túc xá của tôi rồi, anh cầm áo khoác về đi.” Khả Lan nói xong liền thò tay muốn cởi áo khoác ra.
Cố Thành Viêm chợt đưa tay, bàn tay nắm bàn tay lạnh cóng của Khả Lan.
Mu bàn tay truyền tới sự ấm áp, trong lòng Khả Lan khẽ run, giùng giằng muốn rút tay khỏi tay Cố thủ trưởng.
Nhưng lúc này Cố Thành Viêm càng siết chặt tay, giữ tay Khả Lan trong tay mình.
Hai tay nắm lại đầy thân mật, Khả Lan chợt thấy giống như là bị điện giật, cứng ngắc, không biết làm thế nào cho phải.
Một lúc sau......
“Không còn sớm nữa, Cố...thủ trưởng nên.....về đi.” Khả Lan nói, nhắc nhở Cố Thành Viêm, thời gian không còn sớm nữa.
Nhưng lúc cô nói chuyện, đầu óc lại thắt lại.
Tim đập thình thịch......, dần dần tăng lên, ngón giữa cũng run lên.
“Tôi đưa cô lên, cô cầm áo khoác đi.” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, nhỏ giọng trả lời Khả Lan.
Giọng nói đầy quan tâm, khiến Khả Lan không khỏi gật đầu một cái, đồng ý với lời của Cố thủ trưởng.
Nhưng sau khi gật đầu, Khả Lan lại hối hận.
Cô nam quả nữ, nửa đêm canh ba, không tốt lắm!
Nhưng......Cô đã đồng ý, không thể đổi ý!
Nghĩ đến đây, Khả Lan liền bối rối, nghiêng đầu nhìn mắt Cố thủ trưởng.
Chỉ nhìn thấy, gò má lạnh lùng cương nghị của Cố thủ trưởng.
Hai người sóng vai lên lầu.
Khả Lan kéo áo khoác trên người, nhìn Cố thủ trưởng, cảm thấy không khí quá kỳ quái.
Trong lòng cô biết, há miệng nói: “Chuyện ly hôn, tuần sau thứ mấy?”
Hình như Khả Lan chỉ có thể nói đến chủ đề này.
“Ừ......” Nhưng Cố thủ trưởng nghe thấy lời Khả Lan, chỉ trầm giọng ừ một tiếng, không trả lời.
Không nhìn Khả Lan.
Câu hỏi của Khả Lan, bị Cố thủ trưởng bỏ qua, trong lòng cũng buồn bực.
Cô cúi đầum lại ngẩng đầu nhìn Cố thủ trưởng tiếp tục nói: “Anh và cháu gái Dương tướng quân là quan hệ thế nào?”
Câu hỏi lúc nãy không được Cố Thành Viêm trả lời, những lời này, lại khiến Cố thủ trưởng hứng thú.
Anh chợt dừng bước, nghiêng đầu nhìn Lâm Khả Lan, tròng mắt bình tĩnh, thoáng qua một chút tức giận.
“Sao hôm nay cô lại tham gia tiệc về hưu của Dương tướng quân?” Cố Thành Viêm chợt chuyển chủ đề.
Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng nói, hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố thủ trưởng.
Trong lòng thầm nghĩ, cô chợt muốn biết rõ mối quan hệ giữa Cố thủ trưởng và cháu gái của Dương tướng quân.
Nhưng.......
Nơi này là ngoài ký túc xá, thường xuyên có người đi qua, nếu như nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ sẽ không tốt.
“Đến nhà tôi ngồi một chút đi.” Khả Lan suy nghĩ hồi lâu, quyết định mời Cố thủ trưởng vào nhà ngồi một chút.
Như vậy trò chuyện giết thời gian dễ hơn nhiều.
Dĩ nhiên, bởi vì Khả Lan tin Cố thủ trưởng đứng về phía chính nghĩa, cho nên, mới đổi chủ đề.
Cô và Cố thủ trưởng ở chung không lâu lắm.
Nhưng lại có thể cảm thấy, Cố thủ trưởng là người chính trực.