Chương 54: Anh đến nhà tôi
Kim Hạo tin tưởng rằng, lần này muốn hợp tác với Lâm Khả Lan, cần tốn không ít hơi sức, để bày tỏ thành ý.
Nhưng vừa nghe Kim Hạo nói như vậy, lúc này mới phát hiện ra, Lâm Khả Lan có thể lên được vị trí này, không phải hoàn toàn dụa vào đàn ông, có chút kiên quyết.
Lâm Khả Lan nói chuyện cực kỳ mịt mờ, cô chỉ bày tỏ, mình sẽ hợp tác với Kim Chính Minh, mà Kim Chính Minh vẫn muốn hạ anh ta xuống.
Lời nói không rõ, làm mọi chuyện rối lên.
Kim Chính Minh nghĩ muốn đẩy anh ta đi, làm sao anh ta có thể để mặc người ức hϊế͙p͙!
Lâm Khả Lan quả thật có chút ý tứ.
Sau khi Kim Hạo rời đi, Khả Lan đi thẳng tới phòng làm việc, vừa mới vào cửa, cô liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Cố Thành Viêm.......
“Cố thủ trưởng!” Khả Lan không khỏi nở nụ cười yếu ớt, chào một tiếng, đóng cửa, đi về phía Cố Thành Viêm, nhưng lại chợt dừng bước, nhìn khắp phòng.
“Sao anh lại tới lúc này?”
Lúc bọn họ tách ra, có nói rằng không gặp mấy ngày, nhưng lúc này Cố thủ trưởng lại nghênh ngang xuất hiện tại phòng làm việc của cô, phá hư kế hoạch phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Khả Lan ngửa đầu, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳng Cố Thành Viêm, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.
Khóe miệng Cố Thành Viêm chợt nở nụ cười, đưa tay ôm cô vào lòng, híp hai mắt nhìn cô.
Trong lòng Khả Lan hoảng sợ, theo bản năng uốn éo người, muốn từ trong ngực anh thoát ra.
Trong đầu cô chợt lóe.......
Đây là phòng làm việc của cô, Cố Thành Viêm, chẳng lẽ muốn ở đây.......?
Khả Lan giãy giụa, không thể nghi ngờ là không thể dùng, bàn tay của đàn ông, gắt gao ôm eo cô, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm cô.
Thấy vẻ mặt Cố Thành Viêm, Khả Lan hơi ngừng lại, giật giật cơ thể, vội vàng nói: “Chuyện kia, từ từ.”
Trình diễn kích tình trong phòng làm việc, cô không có gan này.
Mặc dù cô biết, phần lớn đàn ông là động vật ngẫu hứng, ngộ nhỡ thật thích thú, đừng nói trong phòng làm việc, không chừng ở một góc nào cũng có thể bộ phát thú tính.
Nghĩ đến đây, Khả Lan khẽ run lên....Cô đang nghĩ cái gì!
Cố thủ trưởng là người như vậy sao?
“Chuyện gì?” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chợt chỉnh lại vẻ mặt, không hiểu hỏi lại Khả Lan, hai mắt tối tăm, trước sau như một không thấy đáy, giống như biển sao mênh mông; tựa như không có gì.
Khả Lan ngước mắt, đưa tay dùng sức kéo bàn tay Cố Thành Viêm trên eo mình, rồi sau đó lùi hai bước, con ngươi đen nhánh, quan sát Cố thủ trưởng.
Thấm thoát cô lại giơ hai tay lên, nâng cằm, lộ ra bộ dáng như đang suy nghĩ.
“Lần đầu tiên của anh là với ai?” Chợt, Khả Lan nhớ tới một câu nói, mở miệng hỏi.
Là vợ, có quyền được biết chuyện này.
Khả Lan đột nhiên hỏi như vậy, khiến Cố Thành Viêm bất ngờ.
Vốn dĩ sắc mặt anh bình tĩnh, đột nhiên tối sầm, môi mỏng mím chặt, hai mắt tối tăm nheo lại, trong mắt lóe lên vẻ lúng túng.
.......Tạm thời không có lần đầu tiên.......
Một lúc sau......
Cố Thành Viêm không trả lời, Khả Lan cảm thấy kỳ quái, Cố thủ trưởng cũng gần ba mươi tuổi rồi, chẳng lẽ vẫn còn là xử nam?
Ừ.......Nhìn cũng không giống.
Nghĩ đến đây, Khả Lan đột nhiên hứng thú, chẳng lẽ......liệt dương?
Lúc này Khả Lan mới nghiêm túc nghĩ lại, từ nhà họ Cố tới” Danh Tước” cho đến hiện tại, Cố thủ trưởng, nhìn qua, bóng dáng cao lớn, nhưng có một chút.......Hình như cô chưa từng thấy anh cương cứng bao giờ.
Vì vậy, ánh mắt Khả Lan dần đi xuống, ngừng lại chỗ nào đó, không nhìn ra cái gì.
Rồi sau đó......Khuôn mặt cô chợt căng thẳng, lúc này Cố Thành Viêm chợt nâng đầu cô lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai mắt Khả Lan không thể che giấu nhiều hứng thú, toàn bộ đều bị Cố Thành Viêm nhìn thấy.
“Yên tâm, quyết không ảnh hưởng tới hạnh phúc của cô.” Hình như Cố Thành Viêm chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Khả Lan, cười một tiếng, chậm rãi trả lời Khả Lan.
Câu nói có hàm ý khác, trầm bổng du dương.
Nghe thấy lời Cố Thành Viêm nói, khuôn mặt trắng nõn của Khả Lan ửng hồng, cô cúi đầu, nghĩ muốn che giấu, mặt lại bị anh thổi mạnh một cái, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, hai mắt anh tối như mực, ánh mắt cô đen nhánh trong suốt.
Cốc......Cốc......Cốc......
“Giám đốc, Diệp Huệ tới.”
Chợt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Huệ tới.
Biết Diệp Huệ tới, Khả Lan đẩy tay Cố Thành Viêm ra.
“Tôi có việc, anh về trước đi, đợi......Chuyền này xong, anh......tới nhà tôi.” Khả Lan nói tới đây, hai mắt cụp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không nói gì nữa.
Cố Thành Viêm vừa nghe Khả Lan nói như vậy, cười, gật đầu, nhấc chân rời đi.
Thật ra thì anh chỉ muốn tới thăm cô một chút.
Sau khi Cố thủ trưởng rời đi không lâu.
Diệp Huệ được thư ký dẫn vào, khuôn mặt nhỏ nhắn khô héo, cái trán có mấy cái mụn đỏ.
Cô ta vừa vào phòng, liền thấy Lâm Khả Lan ngồi trên ghế dành cho giám đốc, khẽ nheo hai mắt, đôi môi đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, quần áo ngăn nắp.
Bỏ đi dáng vẻ mộc mạc cùng với việc làm quan hệ xã hội, lúc này Lâm Khả Lan cao quý và tự tin, khiến cho cô cảm thấy, người trước mắt không phải là Lâm Khả Lan mà cô ta từng biết, mà là một giám đốc trẻ tuổi hoàn toàn cao quý.
“Ngồi đi.” Khả Lan thấy vẻ mặt hoảng hốt của Diệp Huệ, khẽ cười bảo cô ta ngồi xuống.
Bản tính Diệp Huệ thiện lương, nhưng tính tình cô độc, muốn cô ta làm thư ký, tất nhiên phải thu hẹp lòng người trước!
Khả Lan thừa nhận mình có chút thủ đoạn với Diệp Huệ, nhưng cô cũng không có ác ý.
Nếu như Diệp Huệ không phải con của dì Vương, cô cũng sẽ không tin tưởng để Diệp Huệ ở bên cạnh mình.
Diệp Huệ nghe Khả Lan nói, ngước mắt, sau đó lại rũ mắt xuống, ngồi vào trên ghế cách Khả Lan không xa.
Từ nãy đến giờ cô ta không nói gì, không phải vì không biết phải nói gì.
Thật vật vả mới tìm được công việc không chỉ nhẹ, mà còn có lương cao.
Nghe nói bây giờ Lâm Khả Lan là giám đốc “Quật Khởi”, cô ta liền thử tới tìm cô, vốn nghĩ, nếu bị người ta ngăn ở ngoài cửa, không cho phép đi vào, cô ta sẽ quay về, nghĩ cách khác.
Nhưng không ngờ, cô ta đến, liền có người nhận ra cô ta, biết cô ta đã từng là hàng xóm của Lâm Khả Lan, dẫn cô ta tới.
Phòng làm việc cao cấp, cô từng muốn sau khi tốt nghiệp đến công ty như thế này làm việc, chỉ tiếc......Trình độ học vấn của cô ta thấp, lại không có kinh nghiệm làm việc.
Công ty lớn, căn bản sẽ không cần cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Khả Lan, ánh mắt nhìn tấm hình Lâm Khả Lan đặt trên bàn làm việc, là hình chụp người nhà cô ta cùng với Lâm Khả Lan và dì Tố Phương.
Lâm Khả Lan vẫn giữ lại!
Chợt, trong lòng Diệp Huệ xông lên cảm giác không nói được, cô ta lớn lên từ nhỏ cùng Lâm Khả Lan, cùng nhau đi học, cùng lên đại học, thậm chí cùng thích một người.
Chỉ là sau khi Lâm Khả Lan nghỉ học, làm quan hệ xã hội.
Cô ta nghe người ta nói, loại công việc đó, không phải là công việc mà cô gái đứng đắn nên làm, Lâm Khả Lan ở bên ngoài không sạch sẽ, cô ta không muốn dính vào.
Cho dù cô ta cảm thấy, Lâm Khả Lan sẽ không thay đổi thành như vậy, nhưng.....Cô ta đã từng nhìn thấy Lâm Khả Lan cùng Triệu Lạp Dương.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Huệ dừng ở tấm hình trên bàn.
Thật ra thì, Khả Lan vẫn giống như trước, vẫn xem cô ta là bạn.