Chương 97: Em không sao chứ
Lại một lần nữa được nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc Khả Lan đột nhiên ngẩn người.
Cô đã từng nghĩ vĩnh viễn không bao giờ được thấy anh nữa, bỏ đi, quên.
Nhưng cô lại không bỏ được.
Lý trí bảo cô bỏ đi, tim lại không tự chủ được mà đến gần.
Mà bây giờ, anh gầy.
Khả Lan từ trên giường đứng dậy, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh.
Cố Thành Viêm vội vàng chạy tới trước mặt Khả Lan đưa tay ôm cô vào lòng, ghé vào bên tai cô dịu dàng nói: “Thật xin lỗi.” Anh nói xin lỗi.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nói xin lỗi từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, hai mắt đen nhánh nhìn khuôn mặt anh nhíu mày nói: “Biết có lỗi mà vẫn gạt em?” Giọng nói Khả Lan tức giận, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ.
Cố Thành Viêm không tin cô, vẫn luôn không tin.
“Em là người phụ nữ của anh, anh có trách nhiệm để em trải qua những ngày vui vẻ.” Anh khẽ thở dài, nghiêm túc thận trọng nói cho cô biết nguyên nhân.
Anh không muốn cô bị cuốn vào vòng tranh chấp, anh hy vọng cô sống vui vẻ.
Anh không muốn cô sẽ bị bỏ mạng vào lúc nguy hiểm.
Tính tình Lương Tú Ly âm độc, nếu Khả Lan ngây thơ phụ thuộc vào đàn ông, Lương Tú Ly sẽ khinh thường Lâm Khả Lan.
Nhưng nếu như......
Khả Lan nhất định đối đầu với Lương Tú Ly chỉ có thể gây họa sát thân.
Mất đi một lần anh không không thể chắc chắn lúc nào cũng có thể ở bên cạnh cô.
Hoặc là nói cô ở bên cạnh anh cũng không an toàn.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm giải thích chân mày nhíu chặt, hừ một tiếng: “Mà em cũng không vui, thậm chí rất khổ sở.” Dứt lời Khả Lan xoay người đi hai bước lại quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt kinh ngạc của anh.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, im lặng đứng tại chỗ, chân mày nhíu chặt, sắc mặt hơi trầm xuống, môi mỏng khẽ mở, muốn giải thích nhưng cuối cùng không nói gì.
Khả Lan thấy bộ dáng anh, trái tim chợt cảm thấy nóng nảy, hít sâu một hơi, đưa tay muốn nắm quần áo anh hoặc là tát cho anh một bạt tai.
Nhưng cô giơ tay lên, cứng ngắc một lát rồi lại thu lại.
Bỏ đi.
Muốn Cố Thành Viêm thẳng thắn với cô cũng không thể một sớm một chiều hoàn thành được.
Cố Thành Viêm không trả lời Khả Lan.
Khả Lan xoay người ngồi xuống mép giường, chân mày thanh tú nhíu chặt, cúi đầu, ánh mắt dừng ở chiếc nhẫn trên tay.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan quay người ngồi xuống sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Khả Lan, nghiêng đầu nhìn cô khẽ thở dài nói: “Anh phá hủy cuộc đời em, sau này anh sẽ bồi thường cho em.”
“Đó là nói dỗi.”
Đột nhiên nghe Cố Thành Viêm nói, Khả Lan không chút suy nghĩ nghiêng đầu trả lời Cố Thành Viêm.
Mẹ cô không sao, cô biết Cố Thành Viêm phải đối phó với Lương Tú Ly, cô cũng không tức giận.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay kéo Khả Lan nói: “Anh cam đoan với em, tuyệt đối không làm em tổn thương nữa.” Giọng nói của anh chậm rãi thận trọng, bảo đảm.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, ánh mắt hơi dừng lại, ngước mắt nhìn khuôn mặt thận trọng cùng bộ dáng nghiêm túc của anh thì chân mày nhíu chặt lại.
Im lặng chốc lát.
Khả Lan chợt giùng giằng từ trong ngực anh ra ngoài, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Cố Thành Viêm: “Em không muốn anh bồi thường, không muốn anh cam kết, em chỉ muốn một thứ mà thôi......Thằng thắn.”
Dứt lời Khả Lan khẽ hít sâu một hơi, chăm chú nhìn ánh mắt của anh, bởi vì khẩn trương bàn tay không ngừng run rẩy.
Cô biết, cô sẽ không còn ý nghĩ như lần đầu tiên ở nhà họ Cố.
Cô không lùi, không thể nhường, không đoán, cô muốn thật lòng thẳng thắn.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, ánh mắt hơi dừng lại, chợt đứng lên, đưa tay ôm Khả Lan vào trong ngực, gật đầu, trầm giọng nói: “Được, nhưng......” Anh gật đầu đồng ý, nói xong......
“Nhưng cái gì? Để em tin tưởng anh, sau đó anh tự mình chịu tất cả? Anh có mệt không?”
Khả Lan thấy thái độ qua loa của anh, đột nhiên cảm thấy buồn bực, không đợi anh nói tiếp cô đã mở miệng.
Cô không muốn nghi kỵ, không muốn suy nghĩ, cô muốn thẳng thắn.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, ánh mắt hơi sẫm, tròng mắt tối tăm, giống như cục đá ném vào trong mặt hồ phẳng lặng tạo nên cơn sóng nhỏ.
Im lặng hồi lâu......
Anh vẫn không trả lời cô......có điều cố kỵ.
Khả Lan thấy anh không nói gì, giùng giằng muốn từ trong ngực anh ra ngoài nhưng sức của anh quá lớn, cô giãy giụa căn bản không có tác dụng.
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Khả Lan thở dài, cắn cắn môi, ở trong lòng anh buồn bực nói: “Anh rất ích kỷ, anh cho rằng anh bảo vệ em nhưng anh có nghĩ tới cảm nhận của em hay không, em vui vẻ không phải vì riêng em.” Khả Lan nói tới đây ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Anh không lên tiếng.
Khả Lan lại nói: “Em vui vẻ thì anh cũng vui mừng.”
Dứt lời, ánh mắt Khả Lan cụp xuống, lông mi thon dài chặn nước mắt trong mắt cô.
Cố Thành Viêm có biết hay không, khi cô đoán ra được tất cả trong lòng của cô không phải oán, không phải hận mà cảm thấy đau lòng cho anh.
Có phải trong đời anh tất cả chỉ có một mình anh.
Anh có trái tim hay không, sao anh lại sắt đá như vậy?
Tình nguyện để cô hận anh, anh cũng không nói nửa lời, là sợ cô tiết lộ bí mật sao?
“Anh nói cho em biết, trong lòng anh có em, vậy người mà lúc nhỏ anh thương nhớ là ai?” Cố Thành Viêm im lặng, Khả Lan lại nói ra những lời trong lòng mình.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt hơi dừng lại, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Bàn tay anh trên eo cô dần dần buộc chặt.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Em.” Anh trầm giọng trả lời.
Đáp án rất rõ ràng cho dù là lúc cô còn nhỏ hay là đang đứng trước mặt như vây giờ, trong lòng anh chỉ có cô.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, trong bụng mặc dù rất vui.
Nhưng lại cắn cắn môi tiếp tục nói: “Anh không muốn tham gia vào việc của anh nhưng lần này em nhất định phải biết, rốt cuộc chuyện giữa anh và Lương Tú Ly thế nào?” Giọng nói Khả Lan kiên quyết, tuyệt không thể buông tha.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói trầm tư hồi lâu, lúc này mới lên tiếng: “Anh cho em biết.” Giọng anh chầm chậm, nghiêm túc thận trọng, dường như rất quyết tâm.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời khóe miệng khẽ nở nụ cười, đôi tay ôm chặt eo anh.
Khả Lan muốn biết vậy Cố Thành Viêm liền nói với cô.
Nhân vật chính nhiệm vụ của anh lần này chính là Lương Tú Ly.
Cố Thành Viêm giải thích đơn giản nhưng Khả Lan lại nghe hiểu.
Cô vẫn cho rằng Lương Tú Ly chỉ có lòng dạ độc ác trên thương trường nhưng không ngờ cái mà Lương Tú Ly muốn không chỉ có tiền.
Trừ tiền còn muốn quyền, quyền lực tối cao.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm giải thích xong trong lòng đột nhiên trở nên nóng nảy, ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm, thở dài nói: “Anh giải quyết bọn họ xong thì chức cao vô thượng rồi, đây không phải là đạp lên xác người khác mà bò lên trên sao?” Dứt lời Khả Lan mấp máy môi, cảm thấy thật sự là như vậy.
Anh chợt đưa tay gõ lên đầu cô trầm giọng nói: “Anh cũng không tham quyền nhưng từ trước đến giờ trong chính trị rất phức tạp.”
Sau lưng là bao nhiêu thi thể của anh em! Anh cũng không muốn thấy.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời trong lòng nhói đau, đôi tay ôm chặt eo anh vội vàng nói: “Vậy anh cũng không cần quản.”
Đây chính là nguyên nhân, đảng phái trong chính trị từ trước đến giờ rất phức tạp.
Hôm qua là Dương tướng quân, hôm nay là Lương Tú Ly, ngày mai sẽ xuất hiện một người lợi hại hơn.
Tuần hoàn lặp lại, mỗi ngày Cố Thành Viêm đều phải thiết kế âm mưu.
Cứ tiếp tục như vậy thì đến khi nào Cố Thành Viêm mới có thể vui vẻ?
Khả Lan thừ nhận mình ích kỷ nhưng cô chỉ có thể như vậy.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, ánh mắt liền kinh ngạc, đôi tay ôm chặt cô thở dài nói: “Anh đồng ý với em......Nhưng phải chờ sau này.” Giọng anh trầm thấp nhưng vẫn như cũ không thể bỏ được.
Khả Lan nghe anh trả lời, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, không nói thêm gì nữa, đôi tay ôm chặt eo anh, ngẩng đầu, nhón chân chủ động hôn lên môi anh.
Khả Lan ít khi chủ động đột nhiên hôn Cố Thành Viêm, làm cơ thể Cố Thành Viêm đột nhiên căng thẳng.
Bị động biến thành chủ động, anh đưa tay ấn đầu cô.
Môi lưỡi dây dưa.
Cho đến khi môi cô sưng lên, lúc này anh mới buông cô ra.
Khả Lan thở gấp, ánh mắt mê ly, bàn tay đang ôm chặt eo anh, chậm rãi tiến tới nút áo anh cắn môi nói: “Em nhớ anh lắm.”
Anh vị cô lại như vậy khiến cho trái tim như có lửa đốt.
Bùm......
Hai người liền ngã lên giường, cơ thể anh đặt trên người cô.
Cô nắm lấy áo sơ mi của anh nói: “Chúng ta phải có con thôi.” Dứt lời Khả Lan đưa tay cởi nút áo anh.
Anh nghe thấy cô nói, cơ thể căng cứng, bàn tay ôm chặt cô khẽ run.
Sau đó anh lại cúi đầu ngậm đôi môi đỏ tươi của cô.
Mệt mỏi triền miên.
Có lẽ do xa nhau đã lâu nên khát vọng lẫn nhau.
Hai tay ôm chặt lấy cô, hôn mỗi một chỗ trên người cô, Khả Lan ôm chắc cổ cô, đáp lại nụ hôn của anh.
Lần lượt, động tác của anh nhẹ nhàng chậm chạp, cẩn thận.
Mười ngón tay nắm chặt.
Cho đến khi kiệt sức, anh mới từ trên người cô lật người, đôi tay ôm chặt cô.
Khả Lan mệt mỏi tựa vào người anh ngủ thật say.
Nhưng......
Vẻ mặt Cố Thành Viêm lại trở nên phức tạp.
Hôm sau trời vừa sáng.
Khi Khả Lan tỉnh lại vẫn còn đang vùi trong ngực anh.
Cô giật giật cơ thể muốn từ trong ngực anh ra ngoài.
Cố Thành Viêm đã sớm tỉnh dậy, lúc này thấy người trong ngực giật giật, khẽ cúi đầu nhìn Khả Lan, khóe miệng khẽ cười nói “Chào buổi sáng.”
Dứt lời Cố Thành Viêm lật người ôm Khả Lan, đi nhặt quần áo trên sàn nhà.
Khả Lan nhìn thấy động tác của Cố Thành Viêm, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng.
“Tự em làm.”
Khả Lan vội vàng nói, giùng giằng từ trong ngực anh ra ngoài, muốn tự mình mặc quần áo; nhưng vừa mới xuống đất, chân có cảm giác tê liệt, ngã xuống bên cạnh.
Lúc này anh đi tới ôm cô vào lòng.
“Em không sao chứ?”