Chương 25: Liệu có phải là hối hận?

2 tuần sau...
“Không được, con không đi!” – Thủy Tiên hét lớn
Hứa Trọng Hiếu, ba Thủy Tiên, cũng là chủ tịch tập đoàn Hứa thị, giận dữ nói:
“Con phải đi ngay cho ta. Đây là việc quan trọng của Hứa thị, ta không thể không đi, nhưng con phải đi cùng ta!”
Thủy Tiên cãi lại:


“Không, ba muốn đi thì cứ đi đi, việc gì phải dắt con theo?”
Hứa phu nhân nhẹ nhàng khuyên nhủ con:
“Tiên nhi à, con nghe lời ba con đi, đây là việc hệ trọng của Hứa gia ta, không thể khinh suất được đâu con.”


Thủy Tiên hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ lên phòng. Hứa phu nhân nhìn Hứa Trọng Hiếu, sắc mặt bà hơi nhợt đi, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng. Hứa Trọng Hiếu nói:
“Em đừng lo, anh đã có cách bắt con bé đi.”
Vài ngày sau...


“Nhi, Tiên có thêm vài hình mới nữa nè, lại đây xem đi!” – Thủy Tiên hớn hở nói


Vân Nhi vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh khi xem những tấm hình ấy khiến Thủy Tiên hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không biểu hiện ra bên ngoài. Chợt Tuấn Khôi bước vào lớp. Cậu nở một nụ cười tươi với Vân Nhi. Cô cũng cười tươi lại với cậu. Thủy Tiên thấy thế, trong lòng có hơi chút hụt hẫng.


Vân Nhi quay sang nói với Thủy Tiên:
“Tiên, ra chơi chúng mình hẹn nhau ở sân sau trường nhé!”
Giờ ra chơi...
“Sao, cậu hẹn tôi ra đây có chuyện gì?” – Thủy Tiên hất hàm hỏi
Đã đoán trước được thái độ này của Thủy Tiên nên Vân Nhi cũng không ngạc nhiên lắm.


available on google playdownload on app store


“Nhi có chuyện muốn nói...” – Vân Nhi lí nhí nói
Tiên hừ nhẹ một tiếng. Nhi nói:
“Nhi biết Tiên thích Khôi nhiều lắm, Nhi biết Nhi có lỗi, nhưng Nhi xin Tiên đấy, Tiên đừng như thế nữa, Nhi buồn lắm đấy!”
Đến đây Thủy Tiên không còn giữ được bình tĩnh nữa, nhỏ òa khóc:


“Biết ư? Biết thế tại sao cậu vẫn nhận lời yêu Tuấn Khôi? Cậu có hiểu cho tâm trạng của tôi không? Tôi buồn lắm, tôi tủi thân lắm, tôi đau lắm, cậu có hiểu không? Cậu đã từng yêu đơn phương một người đâu mà biết? Hả? Hả? Đúng không?”


Đôi mắt nhỏ đã sưng mọng lên, nhưng nhỏ vẫn tiếp tục khóc:
“Cậu đâu có biết chuyện giữa tôi và Tuấn Khôi đâu mà cậu nói!”
******************
Câu chuyện của Thủy Tiên bắt đầu từ năm nhỏ 9 tuổi.


Lần đầu cậu và nhỏ gặp nhau, chính là bữa tiệc kỷ niệm 20 năm thành lập Hứa thị. Nhỏ đã cảm mến cậu bạn điển trai và tự tin Trương Tuấn Khôi ngay từ lần gặp đầu tiên ấy.


Ba mẹ cậu đều là những doanh nhân thành đạt đi lên từ chính sự cố gắng của mình. Còn ba nhỏ thì sao? Chỉ là những vụ làm ăn phi pháp, trốn tránh pháp luật để làm giàu. Từ bé, nhỏ đã nghe đến nhức tai những lời nịnh nọt, khen đểu từ những ông bà già có tiếng tăm trong ngành tài chính. Thế nên, mỗi khi ba mẹ nhỏ tổ chức tiệc tùng gì ở biệt thự nhà mình, nhỏ luôn viện cớ đi chơi với bạn để khỏi gặp, khỏi nghe những lời nịnh nọt ấy.


Và cũng từ lần ấy, nhỏ đã không còn được gặp cậu nữa. Nhỏ hy vọng sẽ được gặp lại cậu, dù chỉ là một lần thôi.


Cho đến khi ba nhỏ quyết định đưa nhỏ vào Thành phố Hồ Chí Minh để thực hiện một dự án bất động sản. Nhỏ không ngờ có ngày mình sẽ gặp lại Tuấn Khôi. Thế nhưng cậu lại chẳng nhớ nhỏ là ai. Bất đắc dĩ lắm nhỏ mới phải nhờ đến Triệu Vân Nhi. Nhưng ai ngờ được...


Lần này cũng là một dự án bất động sản. Nhưng nhỏ không muốn đi, nhỏ muốn Tuấn Khôi nhớ ra mình là ai, nhỏ không muốn đi ngay lúc này.
***************
Nhỏ hơi nhếch môi:
“Cậu nghĩ tình cảm 7 năm của tôi dễ xóa bỏ lắm hay sao?”
Cô nhỏ nhẹ nói:
“Nhi xin lỗi, Nhi không ngờ...”
Thủy Tiên gào lên:


“Cậu im đi, cậu không có tư cách để nói chuyện với tôi! Cậu hãy biến khỏi mắt tôi ngay lập tức! Đi, đi đi, đi đi, cậu hãy cút đi!”
Vân Nhi mím nhẹ môi, quay lưng, lầm lũi bước đi. Còn Thủy Tiên ở phía sau ngồi phịch xuống đất, khóc nức nở.


Vân Nhi chờ mãi mà không thấy Thủy Tiên lên lớp, bèn đi hỏi cô Chi. Cô bảo gia đình Thủy Tiên có việc nên đã đưa nhỏ về rồi.
Cùng lúc đó, biệt thự Hứa gia...


Thủy Tiên ngồi bên bàn học, gục mặt khóc một mình. Có lẽ là nhỏ đã sai. Nhỏ nên vui khi người nhỏ thích hạnh phúc bên người cậu ấy yêu chứ. Tại sao nhỏ lại như thế chứ? Liệu có phải nhỏ đã quá ngu ngốc vì những tình yêu không lối thoát của mình? Nhỏ ngồi thẳng dậy, lau sạch nước mắt, lấy bút giấy viết một lá thư, đề tên người nhận là Triệu Vân Nhi.


Ngày thứ bảy...
“Vân Nhi, có người gửi thư cho con này.” – Dì Hải gọi vọng lên lầu.
Vân Nhi chạy vội xuống phòng khách. Dì Hải đưa cô lá thư, nói:
“Khi nãy dì đã ký nhận cho con rồi, con mang lên phòng đọc đi.”


Vân Nhi cầm lá thư, hơi ngạc nhiên khi thấy tên người gửi là Hứa Thủy Tiên. Nhưng rồi cô chạy vội lên phòng, mở lá thư ra đọc.
Vân Nhi yêu quý!


Có lẽ Nhi sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy Tiên không đi học nữa. Bởi vì Tiên phải chuyển trường rồi. Tiên sẽ về Hà Nội. Khi Nhi đang đọc lá thư này thì Tiên đã không còn ở Thành phố này nữa. Và có thể là rất lâu sau chúng ta mới gặp lại hoặc là không bao giờ gặp nhau nữa.


Nhi này, Tiên đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Tuấn Khôi. Cuối cùng Tiên cũng đã hiểu, yêu một người chính là cảm thấy mãn nguyện khi người mình yêu hạnh phúc bên người yêu của người ấy. Chứng kiến cảnh Tuấn Khôi hạnh phúc khi ở bên Nhi, Tiên đã từng rất tức giận, nhưng bây giờ nghĩ lại, Tiên đã biết những suy nghĩ của mình là ngu xuẩn và ấu trĩ. Ấu trĩ vô cùng.


Vân Nhi à!


Tiên đã biết, mãi mãi giữ một mối tình đơn phương với một người mặc cho người đó không để ý đến mình là không tốt một tí nào cả. Tiên vẫn còn rất nhiều nhiệt huyết và hy vọng của tuổi trẻ. Và đến một độ tuổi chín chắn nào đó của cuộc đời, khi nhìn lại quá khứ, Tiên sẽ không hối hận vì đã buông bỏ mối tình thanh xuân này. Tiên vẫn còn rất trẻ để tìm kiếm tình yêu đích thực của mình, đúng không Nhi?


Tuấn Khôi, Tiên sẽ nhường lại cho Nhi. Nhớ chăm sóc cậu ấy tốt nhé. Tiên không muốn nhìn thấy bạn thân của mình phải buồn hay bệnh tật gì đâu!
Cho Tiên gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến Tuấn Khôi và hai bác nhé! Nhi cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé!
Bye Nhi.
Mong có ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau.


Gửi đến Nhi một cái ôm.
Bạn thân của Nhi
Hứa Thủy Tiên
Nhi gấp lá thư lại, trong lòng bộn bề suy nghĩ. Cô cầm lá thư cho lại vào bao thư, mang cất vào hộp kỷ vật của mình.
Ngày thứ hai...
“Bạn Thủy Tiên đã theo ba mẹ về lại Hà Nội nên sẽ không còn học cùng chúng ta nữa.” – Cô Chi nói.


Cả lớp im lặng. Có một vài tiếng thở dài chán nản. Cô Chi nói tiếp:
“Thôi chúng ta học bài tiếp nhé. Bài học hôm nay là bài Tích vô hướng của hai vectơ. Các em lấy tập sách ra đi.”
Vân Nhi nghĩ về cô bạn Thủy Tiên, thầm vui thay cho Thủy Tiên vì nhỏ đã trưởng thành.
Giờ ra chơi...


“Thủy Tiên đã từng gặp cậu cách đây 7 năm, cậu có biết không?” – Vân Nhi hỏi Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi hỏi lại:
“Ở đâu?”
Cô đáp:
“Bữa tiệc kỷ niệm 20 năm thành lập Hứa thị.”


Cậu ngạc nhiên, vậy không lẽ Hứa Thủy Tiên chính là con gái của Hứa Trọng Hiếu? Quả nhiên, cậu đã đoán đúng.
Cô thấy cậu ngồi im không nói gì, bèn hỏi:
“Sao vậy?”
Cậu vội nói:
“Không có gì đâu. Cậu đừng để ý.”


Cô hơi khó hiểu nhìn cậu, không biết cậu đang nghĩ gì nữa.
Còn cậu thì đang suy nghĩ, quả nhiên từ đầu suy nghĩ của cậu là đúng. Hứa Thủy Tiên chính là con gái của Hứa Trọng Hiếu.






Truyện liên quan