Chương 45
Đại học nghệ thuật Quốc lập Đài Loan.
Trong giảng đường vẫn ngồi đầy người như cũ, nữ giáo sư đóng mở miệng to như chậu máu, liều lĩnh mạo hiểm giảng bài, thanh âm lanh lảnh thông qua ống nói, truyền khắp cả giảng đường.
Đồng Thiên Ái xưa nay hiếm khi không đến muộn cũng không ngủ như thế này.
"Ăn cơm. . . . . . Ăn cơm. . . . . . Ăn ch.ết ngươi. . . . . ." Đồng Thiên Ái thấp giọng nguyền rủa.
Cử động khác thường của cô gần đây, khiến trong lòng Phương Tình càng thêm sanh nghi.
Hướng bên người cô nhích rồi lại nhích, nhỏ giọng hỏi, "Thiên Ái! Cậu gần đây kỳ kỳ quái quái thế nào ấy! Nói cho tớ biết, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn Phương Tình, ánh mắt lóe lên, gương mặt vô tội, "Tiểu Tình, tôi hiện tại phạm năm Thái tuế á!"
Cho nên mới phải xui xẻo như vậy, chọc tới cái gã biến thái kia!
Phương Tình nghe được cũng không giải thích được, nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, lo lắng hỏi, "Làm sao rồi? Có phải công việc không hài lòng hay không? Hay là người nào khi dễ cậu? Tớ bảo anh Hướng Phàm đi giúp cậu dạy dỗ anh ta!"
"Tớ. . . . . ." Đồng Thiên Ái mím mím môi, khổ mà không nói được a!
Điện thoại di động đột nhiên chấn động, Đồng Thiên Ái liếc nhìn màn ảnh, lúc này mới chậm rãi ấn phím đọc.
Một chuỗi mã số xa lạ, ngón tay ấn xuống dưới, thấy một hàng chữ đơn giản —— Tôi đã ở tại cửa trường học của em.
Ở cửa trường học? Ai vậy?
Đồng Thiên Ái suy tư nửa ngày, chợt cau mày. Một giây kế tiếp, gương mặt lập tức nhăm nhúm.
Anh ta không phải đại tổng giám đốc sao? Phải nên rất bận có rất nhiều chuyện mới đúng! Hiện tại mới vừa vặn ba giờ rưỡi, anh ta đã muốn ăn cơm?
Trời ơi! Ăn cơm coi như xong! Lại còn tự mình chạy tới bắt cô!
Nghĩ đến một lát sau khi tan lớp, trước cái nhìn soi mói của nhiều người như vậy, ngồi vào cái cỗ xe rộng rãi kia. Cả người Đồng Thiên Ái rợn cả tóc gáy, cả người như đứng đống lửa.
"Giáo sư!" Đồng Thiên Ái đứng bật dậy từ trên chỗ ngồi, "Em muốn đến phòng rửa tay!"
Tiện tay cầm túi đeo lưng lên, thậm chí cũng không để ý tới sửa sang lại bộ sách trên bàn. Hướng về phía Phương Tình nháy nháy mắt, "Tiểu Tình, những thứ này cậu giúp tớ thu nhé!"
Nói xong, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người chạy ra khỏi giảng đường.
Đồng Thiên Ái một đường chạy chậm tới cửa trường, xa xa đã nhìn thấy xe Benz màu đen sáng rỡ xa xỉ kia.
Tần Tấn Dương một thân Âu phục màu đen, tóc ngắn tùy tiện theo gió đung đưa không kềm chế được, trên khuôn mặt anh tuấn, chứa đựng một nụ cười mê người.
Ánh mắt đồng thời nhìn thấy cô, sáng chói giống như ánh sao.
Người đi đường đi qua đi lại, thỉnh thoảng mấy chiếc xe chạy qua. Các cô gái trải qua bên cạnh anh, không nhịn được liếc về phía anh. Trên mặt có chút e lệ , càng thêm mang theo chút chờ đợi cùng rung động.
Cực phẩm tuấn nam như vậy hiếm khi nhìn thấy!
"Muốn ch.ết! Dám làm người khác chú ý như vậy!"
Đồng Thiên Ái vội vàng cầm lên túi đeo lưng, tận lực che mặt của mình. Chạy chậm tới bên cạnh anh, không quên trừng mắt liếc anh một cái. Vòng qua xe, mau lẹ mở cửa xe, chui vào.
Tần Tấn Dương bóp cổ tay cười một tiếng, ngay sau đó khom người ngồi vào bên trong xe. Liếc cô một cái, khởi động xe, lái rời khu đại học.