Chương 75
Ngày 25 tháng 12.
Toàn bộ Đài Bắc chìm ngập trong bầu không khí nhộn nhịp của lễ Giáng Sinh, các cửa hàng đều trang hoàng lộng lẫy, cây thông Noel, đèn màu nhấp nháy. Trên đường, cứ cách môt đoan lại có hai ông già Noel mặc trang phục Giáng Sinh đỏ thẫm, trên tay cầm một bao lớn cũng màu đỏ thẫm. Trong bao có rat nhiều hộp quà nhỏ, phân phát cho các những đứa trẻ đi ngang qua. Nụ cười của chúng thật ngây thơ, thật trong sáng.
- A! Bóng bay của con! Ồ ô... Bóng bay đừng bay! Mommy! Bóng bay!
Một cậu bé tầm năm sáu tuổi, sốt ruột nhảy lên, muốn vói quả bóng bay càng ngày càng bay lên cao. Đột nhiên có người vươn tay, chụp được dây quả bóng bay môt cách dễ dàngễ
- Cái này là của em phải không, nhóc?
Đồng Thiên Ái đứng trước mặt cậu bé, hoi cúi người, cười hỏi. Cậu bé thấy người lạ, đôi tay bé xỉnh liền ôm chân me, có vẻ sơ hãi, do dự không dám buóc lênẵ Mẹ câu bé xoa đau cậu trấn an:
- Con yêu, mau cám ơn chị đi! Dũng cảm lên, và phải lễ phép nữa nha!
- Oh, Mommy, con... con biết rồi ạ.
Hai mắt cậu bé mở to, nhìn mẹ mình. Rốt Cục cậu đi về phía cô ấy, có chút sợ, nhung rất dõng dac nói rang:
- Chị, quả bóng bay này là của em!
Đồng Thiên Ái ngồi xuống trước măt cậu, đưa quả bóng bay ra:
- Chị biết nó là của em, nhớ là cầm chắc sợi dây này nhé, nếu không nó sẽ lại bay đi nha! Biết không?
- Cám ơn chị
Cậu bé nghe thấy nàng nói vậy, liền nhoẻn miêng cười mừng rỡ, nhan lấy quả bóng bay tù’ trong tay cô. Người mẹ gật đau mỉm cười với Đồng Thiên Ái, dắt tay con mình, tiếp tục bước đi. Đi vài bước, cậu bé bỗng nhiên quay đầu, hướng về phía cô vẫy vẫy. Đồng Thiên Ái nhìn hành động đáng yêu của cậu, cũng vươn tay vẫy cậu, trông như một chú lucky cat.
mang lại may mắn cho ngưòi sử hữu nó. Con mèo làm bằng sứ, màu trang hoăc đen, có 1 chân traửc gio’ lên, như một cái tay đang vẫy.)
Nhìn bóng hai mẹ con đi xa, bị bao phủ bỏi biên người, cô mói cô đơn xoay người. Giữa ngã tư ngưòi ngược kẻ xuôi, trên mặt ai ai cũng mang nét vui tưoi ngày lễ, nôi lên bóng dáng một cô gái, áo len mỏng, quần jean, một mình đi giữa đám đông...ẻ
Đồng Thiên Ái cúi đầu thả bước vu vơ. Lễ giáng" sinh hôm nay, tiều Tình cùng với "Quý đại ca" của nàng han là đang tận hưởng thế giới của hai người. 5 giờ chiều mới bắt đầu công viêc tại cửa hàng, tính ra vẫn còn đến 4 tiếng đồng hồ, không biết đi đâu đây? Phiền não!!! Thật sự quá phiền não!! Cô phát hiện, bản thân thực sự không có chỗ nào đê đi. Quay đầu lại nhìn qua tủ kính của cửa hàng, đó là một ảnh viện áo cưới nổi tiếng của Đài Bắc. Trong tủ kính, ma nơ canh đang mặc một bộ áo cưới thật lộng lẫy. Có ai biết 1’ằng nguyên vọng lớn nhất của cô thât ra chỉ là...
- Mẹ, xem này, bộ váy này thật đẹp nha!
- Thiên Ái thích bộ váy này?
- Không phải nha, con không thích bộ váy
này!
- Thiên Ái còn khen nó đẹp nha?
- Thím Vương hàng xóm nhà ta nói, măc bộ váy này có thê biến thành mẹ nha. con cũng muốn giống mẹ!
- Mẹ
Hai tay ôm mặt, không muốn nhớ lại thêm nữa. Thỉnh thoảng nhũng hồi ức ngày xưa tràn ve lại làm cô không khống chế được.
- Thiên Ái!
Phía trước truyền đến giong nam thử hổn hên. Đồng Thiên Ái ngâng đau sũng sờ, thấy trước măt cô là Tiêu Bach Minh. Có lẽ
vì chạy bộ, hai má anh hồng lên, thậm chí hoi thỏ’ cũng gấp gáp, ánh mat cũng có chút vội vàng.
- A! Anh Bach Minh...
Tiêu Bach Minh cúi đầu nhìn thấy sắc măt
nàng không ôn, thân trong hỏi:
- Thiên Ái, sao vậy? không vui ư?
- A! Không có nha! Anh Bạch Minh sao lại hỏi như vậy nha?
Dong ỉ hiẽn Ai vọi lăc đau, chớp măt, ve chua xót noi khóe mat lúc nãy hoàn toàn biến mất. Tiêu Bạch Minh nhìn cô, không hỏi thêm nữa. Sao lai hỏi như vây? Chỉ cần là người đều nhìn ra a! Biêu hiện trên mặt cô là vẻ cô đon tỉch mịch làm người ta không đành lòng. Đồng Thiên Ải phát hiện anh im lặng không nói, ho nhẹ một tiếng, cười hỏi:
- Anh Bạch Minh, tại sao anh lại ử đây?
Thật là trùng hợp quá đi...
Tiêu Bạch Minh chỉ cho cô một chiếc xe đỗ trong khu gửi xe cách đó không xa:
- Đúng dịp công ty cử anh đến có chút việc, bây giờ mọi việc đã hoàn thành, anh đang nghĩ chiều nay nên làm gì đây?
- A! Anh buổi chiều không phải đi làm sao?
Thiên Ái nghi ngờ hỏi anh. Tiêu Bạch Minh gạt đau:
- Đúng vậy! Đãi ngộ ờ công tỵ anh cũng không tệ lam, cho anh nghỉ nửa ngày nay!
- Tốt quá! chắc chắn là vì anh Bạch Minh có bản lĩnh nha!
Đồng Thiên Ái choc gheo hắn, vẻ măt sùng bái nhìn hắn. Vội kêu, nàng lai xấu hổ không dám nhìn hắn:
- Vậy...anh Bạch Minh...Lần tmớc anh mòi em đi xem phim...Ngày hôm nay em mời nha.
- Hả? Đươc! Vây ngày hôm nay nhường cho Thiên Ái làm nhà tài trự nhé! Mòi anh đi xem phim...
Tiêu Bach Minh hiếm khi nghịch ngợm như thế, cười cười, giống như một cậu trai mói lớn vậy. Hai người sánh vai bưức đi trên con đường đông đúc, những con người cô đem, cuối cùng cũng vưot qua đutyc cảm giác lẻ loi, tịch mịch trước đó.
Mở cửa, khỏi động xe. Tiêu Bạch Minh nghiêng người, thắt dây an toàn cho cô:
- Nhớ đấy, khi lên xe nhất định phải chú ý an toàn cho bản thân! Em đã biết chưa?
- Biết rồi nha! Anh thật là..em cũng không phải con nít..!
Đồng Thiên Ái đỏ mặt, lè hrõi. Điên thoai trong túi quan Tiêu Bạch Minh rung lcn không ngừngẵ Anh chần chừ hồi lâu, nhưng không bat máy.
- Anh Bạch Minh? Sao vây?
- A! Thiên Ái muốn xem phim ở đâu nào?
Anh quay lại, mỉm cưòi hỏi cô. Đồng Thiên Ái không nghĩ ngợi liền đáp:
- Quay về tòa nhà chỗ chúng ta ở, chính là rạp chiếu phim mà chúng ta đen xem phim lần trước đó anh!
- ừ, được rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi!
Liếc nhìn Đồng Thiên Ái ngồi bên cạnh, anh thầm nhủ: " Xỉn hãy cho ta nói dổi trước măt Thiên Ái!"