Chương 111: Ai mới là dã nam nhân
Edit: vũ hồng
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Tần Tấn Dương vẫn không có phản ứng gì, cả người dựa vào tường, cúi đầu suy nghĩ. Lời nói vừa rồi vẫn lẩn quẩn trong đầu, giọng nói của cô rõ ràng thanh thoát………
“Tần Tấn Dương, anh đã nghĩ chưa? Tại sao bây giờ anh lại nói yêu em? Có lẽ…. bởi vì anh chưa bao giờ bị một người phụ nữ từ chối. Em luôn tỏ ra chán ghét anh, khinh thường anh, phản kháng lại anh, thậm chí không muốn quen biết với anh nên anh cảm thấy mới mẻ, kích thích anh! Càng không có được anh lại càng muốn có. Đây không phải là tình yêu chân chính, anh hiểu chưa?”
…………
Là như vậy sao?Tần Tấn Dương……. Đối với cây gai nhỏ…….thực là như vậy sao? Nếu theo như cô nói, thì cô và những người tình trước kia không giống nhau cho nên hắn mới thấy có cảm giác mới mẻ nên mới có cảm giác muốn có được cô. Càng không có được……… càng muốn lấy được. Tần Tấn Dương nhìn xuống sàn nhà, cảm thấy không có lối thoát……. Chưa từng thích một người……….mà ngay cả bản thân …….. cũng không rõ nhưng suy nghĩ trong lòng mình ra sao nữa.
Quay lại phòng mình để xử lý công việc, buông mình xuống ghế, một tay nâng má, một tay vuốt trán, trong đầu vẫn hiện lên nhưng sự việc vừa xảy ra. Vẻ mặt khó chịu của hắn khi đó cứ hiện lên như cuốn phim quay chậm lập đi lặp lại, thước phim đáng ghét đó làm cho tâm trí mình càng ngày càng bị kích động…… Đổng Thiên Ái ………..tại sao lòng của ngươi………..sau cái nháy mắt đó……. lại thấy hồi hộp như vậy…..
“ Anh thích em, không ! Là anh yêu em” Đột nhiên hắn tỏ tình như vậy, giống như 1 lời nguyền rủa cứ vang mãi bên trong tai.
A a……………. Đổng Thiên Ái ! ngươi phải tỉnh táo, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì, lúc nãy trong phòng ngươi đối với nam nhân đó có biểu hiện rất OK như vậy mà hiện tại lại………. tự nhiên không kìm được nhớ lại. Đưa tay bịt kín lỗ tai, không muốn nghe thấy nữa,không muốn lại nghe thấy cái âm thanh đó….cứ quanh quẩn….bên tai……. Cả người có cảm giác ngây dại giống như đang nằm mơ, đúng là ác mộng! Cả đời cũng không nghĩ đến, cô cảm thấy hít thở không được, trong lòng lo lắng không biết cái tên nam nhân biến thái đó có cho gọi cô lần nữa.
Buổi sáng,thời gian trôi qua thoáng cái đã đến giờ ăn cơm buổi trưa. Sau lưng có người vỗ vào vai:
“Đổng Thiên Ái ……….”
Nghe thấy giọng nữ quen thuộc, Đổng Thiên Ái quay lại thấy khuôn mặt trái xoan ửng hồng của Y Y, mắt đang nhíu lại thì lập tức giãn ra….
“ Đi ăn thôi……” Tiền Y Y thở hổn hển, kéo Đồng Thiên Ái, hướng thang máy đi tới, vừa đi vừa nói: “ Hôm nay ta mệt ch.ết đi được cái tên Miss Trần đó nhất định là lấy việc công bao thu riêng. Tự nhiên phái một cô gái như ta đi đưa tài liệu xa như vậy. Thiên Ái! Ngươi biết không,năm sáu cái thùng lớn như vậy mà một mình ta phải mang đến công ty đó, bi thảm nhất chính là ở đó không có thang máy, đi tới đi lui, từ trên xuống dưới ta chạy không biết bao nhiêu làn. Ta đói bụng đến nỗi có thể nuốt được cả một con trâu”
“………” Đổng Thiên Ái bị cô bạn kéo đi lại nghe cô ta kể khổ chỉ biết gật đầu phụ họa.
Tiền Y Y cảm thấy mình nói nửa ngày nhưng không thấy ai đáp lại, tò mò nghiêng đầu nhìn về phía Đổng Thiên Ái ở sau lưng phát hiện thấy vẻ mặt cô ngưng trệ, ngơ ngẩn. Đưa mặt lại gần cô: “ hồi hồn, hồi hồn, mau hồi hồn Đổng Thiên Ái”.
“A________” Đổng Thiên Ái hét to một tiếng, khi mắt đang nhìn mông lung thì xuất hiện khuôn mặt của Tiền Y Y, vội vàng định thần, buồn bã nói: “Y Y xin lỗi”.
Tiền Y Y “ hừ” một tiếng, buông tay cô ra, quay đầu bước vào thang máy, làm bộ không để ý đến cô.
“Y Y” Đổng Thiên Ái vội vàng chạy đến rúc vào bên người cô bạn như chú cừu nhỏ nhẹ lắc cánh tay của cô bạn mình, cầu khẩn nói: “ Không nên tức giận a! ta sai rồi”.
Tiền Y Y liếc nàng 1 cái thờ ơ nói : “ Trong đầu của ngươi toàn nghĩ đến nam nhân, làm gì còn chỗ cho người tỷ muội tốt là ta đây”.
Ách….. trông đầu toàn nghĩ đến nam nhân………..lời này……….thật sự là đúng……….thật khoa trương………. Nơi nào trong đầu cô nghĩ đến nam nhân…………thật qua oan ức….. được rồi ………cô thừa nhận……..có nghĩ một chút……….
Tiền Y Y nhìn gương mặt đỏ hồng của cô liền trêu trọc: “Làm sao rôi? Chẳng nhẽ muốn người đó thầm mến đến N năm nữa à? A! không phải, phải nói là bạn trai. Ta nhớ rồi, có phải là người hôm qua không? Ùm! Nhìn rất đẹp đôi đấy ! Rất tuyệt a! nếu lập gia đình thì nên gả cho ngừoi như hắn!”. Tiền Y Y hồi tưởng lại dáng người nam nhân đó rồi nói lên suy nghĩ.
“…………”Đổng Thiên Ái cắn môi ấp úng nói : “Nếu như ta nói……. Người ta nghĩ đến không phải là hắn……”.
“ hả?” lần này đổi lại là Tiền Y Y trơn mắt há mồm, Đổng Thiên Ái nghĩ đến nam nhân khác? Lòng lại càng hiếu ký hơn, vội vàng lại gần cô: “Tốt! Thiên Ái! Nói cho ta biết nhanh lên, ngươi đang nghĩ đến dã nam nhân nào?”
Dã nam nhâm…………..ngất………..toát mồ hôi….
“ Y Y” Đồng Thiên Ái nhìn thấy hai mắt cô bạn mình tỏa sáng, cảm giác mình giống như là trung yêu “tiền mặt” ( cái này ta chịu chẳng hiêu là gì).
Tiền Y Y liếc cô một cái : “ Nói mau, nói mau, không được nói láo”.
Đổng Thiên Ái không thể làm gì ảo não nói: “ Thật ra thì…….. ta cũng không biết……chuyện gì xảy ra……..chắc ta đang thần kinh thác loạn á……..hắn là một……người ta thấy rất đáng ghét……………”