Chương 124: Ôm ấp yêu thương
Đồng Thiên Ái khó chịu bước đi, thỉnh thoảng còn dùng dư quang đáy mắt liếc người bên cạnh một cái. Tên biến thái ch.ết tiệt! Tự nhiên lại theo cô đi ăn KFC chứ! Giờ phải làm sao bây giờ? Được rồi! Nếu hắn muốn đi theo mình thì cho hắn theo luôn. Hừ!
“A! Anh kia nhảy Hip- hop sao?”
“Rất đẹp nha! Không biết là trong nhóm nào nha!”
“Nhảy Hip-hop không phải là mấy người trẻ tuổi hay sao? Anh này nhìn qua có vẻ già quá!”
“Cái gì mà già? Phải nói là có hương vị của đàn ông mới đúng! Hiểu không hả?”
…….
Xung quanh Đồng Thiên Ái là tiếng nghị luận của những người đi trên đường, thỉnh thoảng những câu bàn tán về hắn còn truyền đến tai cô. Vốn cứ nghĩ thay đổi quần áo rồi sẽ không bị ai chú ý nữa. Ai ngờ…. Hiện tại mới thấy ý tưởng này thật là ….
Một người đàn ông cao 1m88 thì đứng ở chỗ nào cũng dễ thấy nha. Hắn còn cùng cô đi ăn KFC nữa. Cái này gọi là gì đây? Cô ch.ết mất….
"Nè!" Đồng Thiên Ái buồn bã nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn hắn, "Anh thực sự cũng muốn đi sao?"
Tần Tấn Dương thờ ơ gật đầu một cái, nghiêm túc nói, "Đi chứ! Dù sao tôi cũng chưa từng ăn loại thức ăn này! Coi như thử một lần náo nhiệt cũng hay!"
". . . . . ." Đồng Thiên Ái bi thảm cúi đầu, trầm mặc không nói. Hai người đi đến trước cửa KFC, đèn hiệu sáng trưng, đám trẻ nhỏ háo hức dắt tay ba mẹ ra ra vào vào. Trên cửa, lão Gia Gia Kentucky đang hí hí mắt, tươi cười với đám trẻ con. Tần Tấn Dương ngẩng đầu ngắm nhìn biển quảng cáo, sau đó cúi đầu chuẩn bị đi vào trong tiệm. Tần Tấn Dương đi được vài bước, dừng lại, nghi hoặc nhìn người phía sau lưng. Con nhím nhỏ đang đứng bất động tại chỗ “Sao vậy? Không phải em muốn đi ăn KFC sao? Sao lại không đi vào?”
Tên biến thái ghê tởm! Cư nhiên dám hỏi cô sao không đi? Còn không phải do hắn hết sao? Đi chung với một gánh nặng như hắn còn có thể đi sao? Thật là muốn ch.ết quá!
". . . . . ." Đồng Thiên Ái mím mím môi, xoay người rời đi "Tôi đột nhiên không muốn ăn!"
Tần Tấn Dương sửng sốt một chút, nhất thời im lặng. Những người phụ nữ trước đây, khi bên cạnh anh, bọn họ rất là nghe lời. Không có ai như cô vậy. Đều nói tâm tình phụ nữ giống như thời tiết vậy, tâm tính bất định. Hiện tại hắn đã lĩnh ngộ được vấn đề này.
"Không phải còn chưa ăn cơm sao?" Tần Tấn Dương đưa tay một phát bắt được cánh tay của cô. Hắn sợ làm cô đau nên cũng thả ra chút lực đạo.
Đồng Thiên Ái liếc anh một cái, trừng trừng nói " Dáng vẻ anh như thế này, ai cũng nhìn ngó. Như thế tôi ăn không vào.”
Dáng vẻ?... Dáng vẻ?...Con nhím nhỏ đáng giận này. . . . . .
Tần Tấn Dương trợn tròn mắt, chấp nhận đi sát phía sau cô. Nhìn thân hình gầy nhỏ sải bước phía trước, Tần Tấn Dương có chút nhớ nhung không hiểu. Cô gái này sao lại có tính cách mạnh mẽ như vậy chứ. Lúc nào cũng bền gan vững chí tựa như một bụi cỏ nhỏ. Đúng thế! Cô là bụi cỏ nhỏ xinh đẹp.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu cao bước đi, không muốn chú ý đến những người đi đường bên cạnh. Bọn họ thỉnh thoảng sẽ nhìn cô với ánh mắt chăm chú. Điều này khiến cô cảm thấy rất tự ti. Cho đến bây giờ cô không hề muốn mình trở nên chói mắt mà chỉ thích giấu mình đi thôi. Nhưng sau lưng lại có một bóng đèn to lớn như hắn, đoán chừng hắn chính là bóng đèn 1000W đi. Vậy nên hắn bất kể là mặc loại quần áo như thế nào, trong đám đông cũng sẽ tỏa ra ánh sáng chói lòa, khiến người khác không thể không nhìn đến. Thật là đáng ghét!
Đồng Thiên Ái đột nhiên dừng lại, không bước tiếp. Tần Tấn Dương thấy cô đứng lại, từ phía sau cũng phối hợp đứng lại theo “Sao lại không đi nữa! Lại thay đổi muốn đi ăn loại thức ăn không dinh dưỡng đó nữa sao?”
Giọng điệu gì thế kia? Sao lại đáng ghét thế chứ! Cô cũng đâu có bắt hắn đi theo cô đâu. Là bản thân hắn tự theo mà! Hiện tại lại đứng đó trách ngược mắng nhẹ cô sao?
"Biến thái ch.ết tiệt!" Đồng Thiên Ái xoay người, đối mặt với anh, hai tay chống nạnh nói.
Tần Tấn Dương đưa tay chỉnh chỉnh lại nón, cúi đầu tận lực đối diện với cô gái trước mặt, kiên nhẫn hỏi, "Thế nào? Nếu như em thay đổi ý định muốn đi ăn KFC nữa, vậy thì chúng ta quay lại!"