Chương 139: Trở về trước thời hạn

Đi vào đại sảnh cao ốc Tần thị, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu,ánh mắt vô tư nhìn chăm chú vào phía trước.Nhìn thấy bên cạnh quầy phục vụ,thân ảnh cao ngất của Tần Nghị đứng,hai tay vòng trước ngực,ngang nhiên hứng thú mà nhìn cô.


“……….”Mím môi,tên chó săn ghê tởm!Cư nhiên sáng sớm ở chỗ này chờ cô.
Ghê tởm hơn chính là cái tên biến thái kia!Thật là không dứt,nghĩ ra một số ý tưởng mới,muốn chỉnh nàng!Hiện tại chế giễu,lạm dụng chức quyền,đem cô điều tới nơi này.


Quan Nghị đi về phía trước hai bước,cong người xuống, nhẹ giọng nói, “Đồng Thiên Ái,cô tới trễ năm phút”
“A!”Đồng Thiên Ái rầu rĩ nói, “Vậy thì thế nào?Đến muộn sẽ bị khai trừ sao?”


Nếu như mà nói đến trễ sẽ bị khai trừ,vậy từ ngay mai cô sẽ mỗi ngày mặc gió mặc mưa đều đến trễ.Mãi cho đến ngày cô bị đuổi khỏi Tần thị mới thôi!


“………….”Quan Nghị vội vàng ngậm miệng,trước mắt là một tiểu nữ cô nhi nhưng không giống với ban đầu rôi,cô bây giờ là “Bảo bôi” trong mắt Tần đại tổng tài,hắn không nên đắc tội.


Đồng Thiên Ái vô cùng khinh thường trừng mắt liếc hắn một cái,tức giận hỏi, “Tôi làm việc ở chỗ nào?”
“Dẫn cô đi lên”Quan Nghị nhún vai một cái đi về phía thang máy chuyên dụng.
Thang máy một đường đèn sáng,không có báo dừng lại.


available on google playdownload on app store


Đồng Thiên Ái nghi ngó nghiêng đầu sang chỗ khác,hỏi “Quan đại thư ký,tôi muốn hỏi một chút,công việc của tôi là gì?Ở tầng mấy?”Trong lòng đã chuẩn bị tốt,tiến nhận điều kiện của hắn không hợp lí.


“A!Công việc của cô à?”Quan Nghị có chút nhức đầu,nghĩ một lát,nhếch môi nói, “Xin lỗi!Tôi tạm thời cũng không biết!”
Vừa dứt lờ nhận được hai đạo ánh mắt giết người


Quan Nghị lạnh lung mà chống đỡ,thở dài.Hắn thật sự không biết! cái tiểu tử thối Tấn Dương kia!Trước khi đi đột nhiên phân phó việc làm cho hắn!Cũng không nói cho hắn biết,cho cô đi đến Tần thị làm công việc gi!


Hơn nữa hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!Một lát giao một công việc cho cô làm ,nếu không có chuyện gì lại làm cho Tần đại tổng tài mất hứng
Cho nên không thể làm gì khác hơn là quyết định án binh bất động
“Đinh-------“một tiếng,cửa thang máy mở ra.


Quan Nghị rất có phong độ mà mời Đồng Thiên Ái đi trước,không ngờ,lại gặp phải ánh mắt lạnh của cô quét qua.Trên mặt có chút cam chịu,lần nữa cảm than cho vận mệnh của mình.


Đông Thiên Ái đi chậm mấy bước về phía trước,lại xoay người lại tức giận hỏi, “Hiện tại muốn tôi đi đâu!Không có khả năng để cho tôi đứng ở chỗ này làm trang trí chứ?”


“……..”Quan Nghị sửng sốt một chút,thật đúng là không muốn nghĩ đến cái vấn đề này!Để cho cô đi nơi nào thì tốt nhỉ?


Suy tư chốc lát,gương mặt trẻ con lộ ra một khuôn mặt tươi cười, “Cô đi đến phòng làm việc của tổng tài đi!Nơi đó có máy tính,thiết bị giải trí tùy cô chơi!Chơi mệt mỏi thì cô đi đến phòng nghỉ ngơi ngủ!”


“Anh nói cái gì?..........”Nghe được lời nói này Đồng Thiên Ái trợn mắt há mồm.Cái gì đây? Cho cô đi đến nơi này,cư nhiên chính là tới chơi!Làm ơn đi!Cô tới là làm việc có được hay không


Hé ra khuôn mặt lạnh,nghiêm trang nói, “Tôi không đi!Nếu như phải giống như anh nói,vậy tÔI không đi!tôi liền đứng ở đây!”


“Cái nữ hài tử này thế nào lại quật cường như vậy!”Quan Nghị không chịu nổi hừ hừ, đầu hàng nói, “Được được được!Cô muốn làm việc có đúng không?Như vậy đi!Xin Đồng tiểu thư sửa sang lại phòng làm việc tổng tài!”


Quét mắt nhìn phòng làm việc lớn có chút dọa người,Đồng Thiên Ái đem khăn lông buộc trên đầu.
Đôi tay ngay sau đó bắt chéo ngang hông,tức giận lầm bầu lầu bầu, “Đồng Thiên Ái! Phải bắt đầu làm việc!Nói cho những kẻ có tiền biết Cô là dựa vào lao động mà kiếm tiền”


Cầm máy hút bụi lên căm điện vào trong nháy mắt phát ra thanh âm”Ông ông ông”.Cầm hút bụi,bắt đầu dọn dẹp sàn nhà.
Bất tri bất gíac,đồng hồ để bàn rơi xuống đất,kim chỉ từ “9” đi thẳng đến “11”
“Mệt quá!”Đồng Thiên Ái mệt mỏi kêu một tiếng.


Ngay sau đó,cả người ngã ngồi trên sôpha.Trên mặt toàn màu hồng,thở không ra hơi.Đang nhìn “Kiệt tác” mà mình đã dọn dẹp qua,cảm thấy thật hài lòng.
Nhắm mắt lại,cảm thấy có chút mệt mỏi.Trong lòng nhắc nhở mình: Đồng Thiên Ái!Nghỉ ngơi một chút!Nhắm mắt nghỉ ngơi mười phút!”


………….
Thời gian từng giây từng phút trôi qua,hiển nhiên đã qua cái “Mười phút”này rồi.
Trong giấc mộng Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút lạnh,lật người đưa tay vòng chắc thân thể mình.
“Làm sao ngươi lại trở lại nhanh như vậy?”


“Tối hôm qua đã làm xong việc,đêm đó lên phi cơ trực tiếp bay trở về rồi!”
………
Giọng nói càng ngày càng rõ ràng,cửa phòng làm việc chợt bị đẩy ra.


Tần Tấn Dương ngẩng đầu nhìn bốn phía,tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.Chợt tầm mắt dừng lại tại người trên nằm trên sôpha.Gương mặt cũng theo đó trở nên nhu hòa.
Đồng Thiên Ái cuộn tròn người lại,giống như nửa năm trước uống say cũng vậy, ngủ hết sức ngọt ngào.


“Các người cứ từ từ,ta trước tránh ra!”Quan Nghị nhìn thấy trường hợp này,rất thức thời nói.Sau đó xoay người đi,không quên đem cửa đóng lại.
Tần Tấn Dương đứng tại chỗ nhìn cô một lát,nhìn thấy đôi tay cô vòng bó sát ngừơi,chợt nhíu mày.


Cái tiểu Gai nhỏ này đáng giận,hiện tại cũng đã là cái thời tiết gì rồi hả ?Cư nhiên cứ như vậy ngủ?Chẳng lẽ cô không biết như thế này sẽ cảm sao?Thật là một điểm cũng không biết chăm sóc mình!
Nên là nhanh tay lấy cô về nhà,để cho anh chăm sóc cô


Vừa đưa tay cở nút áo ,vừa đi đến bên người cô.Cở áo khoác ra,đưa tay muốn khoác lên người cô.
Cúi đầu,trong nháy mắt,ánh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn bạc kia.
Chiếc nhẫn?...........Chiếc nhẫn!Còn đeo vào ngón giữa?.......Đây là cái gì?....... Đính hôn sao?


Chiếc nhẫn này từ đâu tới?Là ai đưa cho cô?
Trong đầu hắn đột nhiên nhớ ra một cái tên ------ Tiêu Bạch Minh!Đúng vậy!Nhất định là hắn!Trừ hắn ra,không có khả năng thứ hai!






Truyện liên quan