Chương 41: Còn muốn nữa không?

"Anh....... anh muốn làm gì?" Thấy Lục Đình Kiêu ngồi lên ghế phó lái, Ninh Tịch ôm chặt lấy vô lăng như ôm đồ ăn.
Ánh mắt Lục Đình Kiêu tối lại, anh ngả người vào ghế.
Hừ, anh muốn làm gì à? Tốt nhất cô đừng biết thì hơn.


Lúc này, trên người Lục Đình Kiêu chỉ còn lại một chiếc sơ mi trắng, anh giật mạnh chiếc cúc đang cài chặt trên cổ áo ra, sau đó là nút thứ hai, rồi thứ ba...


Ninh Tịch cảnh giác, nhìn chăm chú vào người đàn ông bên cạnh, thấy từng chiếc cúc của anh được cởi ra, vùng ngực săn chắc dần hé lộ, cô nhìn đến thất thần, quên luôn cả Tiểu Bạch mà cô yêu nhất....


Lục Đình Kiêu không để ý tới ánh mắt của cô, anh đang cố khắc chế sự tức cười của bản thân ngày hôm nay, không ngờ cũng có ngày anh phải ghen với một chiếc xe, bực bội lấy thuốc ra hút, nhả ra một làn khỏi dài.


Ninh Tịch không thể chịu nổi nữa, cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, nhìn yết hầu chuyển động, nhìn làn khói trắng lan ra giữa đôi môi mỏng, nhìn đám khói đang từ từ bay lên........
Ánh mắt bên cạnh quá mãnh liệt, buộc Lục Đình Kiêu phải quay đầu sang, sau đó liền thấy vẻ mặt "đói khát" của Ninh Tịch.


Lục Đình Kiêu hoảng hồn, suýt chút nữa thì bị ánh mắt của cô đánh lừa, trong mắt cô hoàn toàn không có anh.
Thứ khiến cho cô "đói khát" không phải là anh, mà là điếu thuốc trên miệng anh.


available on google playdownload on app store


Lục Cảnh Lễ cái gì cũng bết bát nhưng riêng việc thu thập tư liệu lại rất giỏi, mọi chuyện liên quan tới Ninh Tịch, từ gia thế tới học lực, tình yêu hay những chuyện nhỏ nhặt khác, thậm chí ngay cả việc cỏn con như gần đây cô đang cai thuốc lá đều được cậu ta thu thập rất đầy đủ.


Lục Đình Kiêu lập tức hiểu ra, cô đang bị mùi thuốc lá hấp dẫn.
Không bằng người yêu cũ, không bằng xe, giờ ngay đến một điếu thuốc cũng so không được.
Cả đời này Lục Đình Kiêu chưa bao giờ thấy thất bại và nghi ngờ bản thân mình đến vậy.


Lần đầu tiên thấy cô anh đã muốn chiếm cô cho riêng mình, nhưng lại kiêng dè cảm nhận của cô nên cứ cẩn thận đắn đo mãi, mà cô lại chưa từng để anh vào mắt, lúc nào cũng phân rõ giới hạn với anh.
Cô thà đi ôm chân kẻ khác, cũng không chịu làm vợ anh.


Người ta thường nói không quên được tình cũ là vì tình mới không đủ tốt, chẳng lẽ anh vẫn chưa đủ tốt sao? Vì một gã từng bỏ rơi cô mà uống say tới mức này?


Anh biết cái gì cũng phải từ từ, nên luôn cố gắng đả động cô từng chút một, nhưng không ngờ, không biết từ khi nào lí trí của anh lại yếu ớt đến trình độ này, chỉ một cơn tức không đáng nhắc đến mà suýt phá hỏng tất cả.


Tâm trạng Lục Đình Kiêu rối bời như làn khói anh phả ra, anh kẹp điếu thuốc, trong mắt phản chiếu lại màu đỏ của đầu tàn thuốc lá, một âm thanh trầm thấp vang lên: "Muốn hút?"


Ninh Tịch không chút do dự liền gật đầu, không rõ bản thân rốt cuộc đang bị mùi thuốc dẫn dụ hay bị người đàn ông trước mắt này mê hoặc nữa.


Lục Đình Kiêu gạt tàn thuốc, lại hít một hơi trong tầm mắt nóng bỏng của Ninh Tịch, giây tiếp theo, anh nghiêng người qua, đôi môi còn đọng mùi thuốc lá áp chính xác lên môi cô...


Ninh Tịch trợn tròn mắt, chỉ thấy mùi thuốc lá và hơi thở mát lạnh của người đàn ông này ập tới, tiếp đó, đôi môi mềm mại được tách ra, một làn khói theo đó thổi vào trong.
Ninh Tịch không kịp phòng bị liền bị sặc ho khù khụ.


Thuốc lá chỉ còn một nửa, Lục Đình Kiêu thản nhiên hút thêm một hơi, thấy người bên cạnh đang ho chảy cả nước mắt, càng khiến anh muốn ngược cô thêm chút nữa, anh hỏi: "Còn muốn nữa không?"






Truyện liên quan