Chương 98: Bệnh của tôi chỉ em có thể chữa
Hai tiếng sau, Lục Cảnh Lễ vinh quang hi sinh, trước khi gục vẫn không thể thành công moi được nửa chữ từ miệng thằng nhóc Giang Mục Dã kia.
Thật ra thì lúc này Giang Mục Dã cũng đã thoi thóp, nhưng biết Lục Cảnh Lễ muốn moi thông tin từ miệng của mình nên mới cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ.
Có một ông cậu thích bát quái như vậy cũng thật là....
Giang Mục Dã mơ hồ nhận ra Lục Cảnh Lễ nhất quyết phải tìm hiểu chuyện này còn vì nguyên nhân khác, chỉ có điều lúc này đầu óc của cậu đã nhuyễn như hồ, không còn sức nghĩ cái gì nữa.
Trên bàn cơm lúc này chỉ còn duy nhất Lục Đình Kiêu được coi là còn tỉnh táo.
Lục Đình Kiêu gọi điện kêu quản gia tới đón Lục Cảnh Lễ về sau đó đứng dậy đi về phía phòng khách.
Chỉ thấy trên màn hình máy chơi game là chữ "Winner" to tướng, Ninh Tịch với tiểu Bảo đang nằm phơi bụng ngủ thẳng cẳng trên ghế sofa.
Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng bước tới.
Nhìn cô gái đang ôm bánh bao nhỏ mềm mềm ngủ say sưa, khiến người ta có cảm giác muốn buông bỏ tất cả những danh lợi quyền thế, cứ như thế cùng cô lẳng lặng ngủ yên đến thiên hoang địa lão.
Trong phòng ăn, Giang Mục Dã trong lúc mơ mơ màng màng lại thấy Lục Đình Kiêu hơi nghiêng người về phía Ninh Tịch, càng ngày càng gần... vì vậy nhất thời tỉnh rượu.
Lục Đình Kiêu suýt chút nữa thì không kìm lòng được mà hôn cô gái còn đang say ngủ, bất quá lại dừng lại ngay khắc cuối cùng, quay về hướng Tiểu Bảo, nhẹ nhàng gọi nhóc dậy.
Bánh bao nhỏ nhập nhèm xoa xoa con mắt còn đang ngái ngủ, trên đầu có một chỏm tóc dựng lên, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ so với bình thường càng ngốc nghếch đáng yêu hơn.
Lục Đình Kiêu xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc: "Con có thể tự đi không?"
Bánh bao nhỏ gật gật đầu.
Lục Đình Kiêu lộ ra vẻ hài lòng, sau đó cúi người đem Ninh Tịch vẫn đang ngủ yên nhẹ nhàng ôm lên, nhìn xuống bánh bao nhỏ nói: "Đi thôi."
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn đi theo phía sau ba ba, không hề cảm thấy có gì không ổn.
Giang Mục Dã: "...?!"
Gianh Mục Dã dùng sức dụi mắt một cái, nhất định là anh say nên nhìn thấy ảo giác rồi đúng không? Nhất định là như thế!
Động tác của Lục Đình Kiêu sao lại khó tin như vậy?
Anh ta để quản gia đến đón em trai ruột, đánh thức con trai ruột dậy nhưng lại không đánh thức Ninh Tịch, thậm chí còn tự mình ôm cô về?
Trơ mắt nhìn Lục Đình Kiêu ôm Ninh Tịch cùng với bánh bao nhỏ lẽo đẽo bám theo rời đi, Giang Mục Dã vẫn ngồi ngẩn ra ở chỗ cũ, cuối cùng ngã quỵ trên bàn ăn, rốt cuộc là không nhịn được mà gục ngã...
Lục gia.
Bánh bao nhỏ muốn ngủ cùng Ninh Tịch.
Lục Đình Kiêu: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Bánh bao nhỏ giơ năm ngón tay, ý là nhóc mới có năm tuổi.
Lục Đình Kiêu gật đầu một cái: "Tốt lắm, con cũng biết con không còn là đứa bé ba tuổi nữa mà đã là năm tuổi, năm tuổi là người lớn rồi, bây giờ thì tự về phòng mình ngủ đi."
Bánh bao nhỏ: "!!!"
Sắc mặt Lục Đình Kiêu vô cùng nghiêm túc: "Con có muốn cả đời làm bảo bối của cô Ninh Tịch không? Ba cùng lắm chỉ có thể giữ cô ấy ở lại thêm ba tháng, nếu trong ba tháng không thể cưới cô ấy thì cô Ninh Tịch của con sẽ rời đi mãi mãi."
Bánh bao nhỏ vừa nghe đã đổi sắc mặt, tủi thân bĩu cái miệng nhỏ nhắn, lưu luyến không thôi nhìn Ninh Tịch, rốt cuộc quay đầu bước đi.
Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù bánh bao nhỏ là trợ lực lớn nhất của anh, nhưng đồng thời cũng là trở ngại lớn nhất, may mắn là đã thuyết phục được thằng bé rồi.
Lục Đình Kiêu đặt Ninh Tịch lên giường, cởi giầy cho cô, sau đó gọi nữ giúp việc lên thay đồ giúp cô.
Ninh Tịch trong lúc mơ màng cảm giác được bản thân được đặt lên một cái giường mềm mại, trước giường còn có một bóng người mờ ảo...
Cô mơ hồ đưa tay ra hướng có cái bóng quen thuộc, "Ưm, Lục... Đình Kiêu, anh lại mộng du à?"
Lục Đình Kiêu được cô chủ động đụng chạm thì sửng sốt một chút, ngay sau đó đặt tay mình lên bàn tay nhỏ bé ấm áp: "Ừ."
Ninh Tịch cau mày lầm bầm: "Đây là bệnh... phải trị..."
Lục Đình Kiêu cười khẽ, hôn lòng bàn tay cô: "Chỉ có em mới có thể trị."